Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 67: Chương 67




CHƯƠNG SÁU MƯƠI BẢY

Sau khi Yến Minh Tu dập máy, không khí giữa hai người trong WC cũng hơi gượng gạo.

Chu Tường cất điện thoại, đưa mắt hỏi Lan Khê Nhung có ý gì, dù sao đây cũng là việc riêng của hắn, Lan Khê Nhung xích mích với Yến Minh Tu không liên quan gì tới hắn, hành động như vừa rồi cũng hơi bất bình thường đi.

Lan Khê Nhung cũng hơi xấu hổ, y ngượng ngùng nói với Chu Tường, “Tôi thấy anh đứng không vững nên trả lời thay anh thôi.” Nói xong còn vụng về nhìn sang hướng khác.

Chu Tường dở khóc dở cười, biết có chất vấn thêm cũng chẳng được kết quả gì, hắn bèn đẩy y ra, mở cửa, quay về phòng.

Thái Uy kỳ quái nhìn cả hai, sau lại lớn tiếng cười nhạo, “Mẹ kiếp, to đầu thế rồi mà vẫn đi tè chung à? So bì hả? Sao, đứa nào bự hơn?”

Lan Khê Nhung cười nói, “Anh Uy đừng thô bỉ thế được không? Chu Tường cần nghe điện thoại, toilet trơn, em sợ anh ấy ngã.”

Lời giải thích khá thuyết phục, đúng là Chu Tường đi đứng vẫn nghiêng nghiêng ngả ngả.

Chu Tường cũng lười thanh minh, hắn ngồi phịch xuống sofa, xua xua tay với Thái Uy, “Anh Uy, em chịu, không, không uống được nữa. Anh gọi… Gọi cho mẹ em, em quên mất, bịa hộ em cái lý do, bảo tối nay em không về.” Hắn say khướt về nhà, chẳng chăm sóc được bà mà còn quấy rầy bà nghỉ ngơi, nên hắn định hôm nay đến căn hộ Yến Minh Tu cho ngủ tạm.

Thái Uy cầm lấy điện thoại của hắn, uống ngụm nước thanh lọc cổ họng, sau mới đứng dậy đi ra ngoài, định tìm chỗ nào yên tĩnh gọi cho Trần Anh.

Chu Tường say đến chẳng buồn nhúc nhích, hắn mơ màng nhìn TV LCD nhấp nháy đủ màu sắc, những câu tình ca thi nhau chạy loạn trên màn hình, nhưng tiến vào não hắn, giai điệu nào cũng biến thành bi thương chồng chất.

Có lẽ do uống quá nhiều, có lẽ do áp lực quá lâu, lúc này Chu Tường xúc động khôn kể. Hắn muốn thổ lộ hết bí mật chôn giấu trong thân xác này, hắn đã quá mệt mỏi, quá buồn phiền, hắn thật sự muốn nói hết tất cả, để không còn phải một mình gồng gánh bất cứ thứ gì.

Tiếc là hắn không dám.

Lan Khê Nhung nhìn dáng vẻ bất bình thường của hắn, mở một chai nước khoáng, đưa tới bên môi hắn, “Chu Tường, anh không sao chứ? Uống nước đi.”

Chu Tường nhận lấy chai nước, mạnh bạo dốc vào miệng, nước trút ào ào xuống ngực áo hắn.

“Mẹ.” Chu Tường nổi cáu chửi một tiếng, lấy tay vỗ vỗ ngực áo ướt sũng.

Lan Khê Nhung thở dài, đón lấy chai nước đặt sang một bên, sau đó rút khăn giấy lau cho hắn.

Tuy trong bar rất ấm áp, mặc áo dài tay còn hơi nóng, nhưng chỉ cần bước ra ngoài, gặp gió thổi, cam đoan ai cũng lạnh phát run, chưa kể Chu Tường còn ướt hết cả ngực áo và quần dài.

Lan Khê Nhung lau cho hắn vài lần, thấy vụn giấy bám vào áo hắn, mà nước cũng chẳng khô được bao nhiêu, cảm thấy cách này không hay lắm, áo ướt dán dính vào ngực rất khó chịu, vậy nên y nói, “Hay anh cởi đồ ra, mặc áo len của tôi vào, tôi vẫn còn sơ mi bên trong.”

Chu Tường vẫn đang kéo kéo vạt áo ướt, hắn nhìn nhìn quần áo của Lan Khê Nhung, đành phải gật gật đầu.

Lan Khê Nhung cởi áo len đưa cho hắn, “Anh vào WC thay đi.”

Chu Tường cầm áo len, lảo đảo định đứng dậy, chân cẳng hắn mềm nhũn, lập tức lại ngã trở về.

A Lục cười cợt, “WC làm gì, thay luôn đây đi, chỗ này làm gì có phụ nữ, mà có thì cũng chả sao, dáng người A Tường đẹp lắm mà, nào, ra đây, thoát y cho anh em đỡ thèm.”

Từ lúc bắt đầu thân quen, A Lục nói năng không cần giữ miệng, thỉnh thoảng còn đế thêm mấy câu đùa tục tĩu, Chu Tường cũng đã thành quen.

Hắn cười nói, “Cho xem cũng được, nhìn một cái thu một trăm, chỉ nhận tiền mặt.” Nói xong liền run run cởi nút áo.

A Lục đứng ngay bên cạnh, nghêu ngao hát mấy câu đồi trụy chẳng biết học được ở đâu.

Chu Tường nhanh nhẹn cởi áo sơ mi ướt ra, rút khăn giấy lau khô trước ngực, mặc áo len của Lan Khê Nhung vào, giờ mới thấy sảng khoái lên không ít.

Đúng lúc đó, Thái Uy quay lại, kỳ quái nhìn hắn.

Chu Tường cầm di động về, hỏi anh, “Sao thế?”

Thái Uy ngồi xuống cạnh hắn, nhìn hắn thật sâu, “Cậu với Yến Minh Tu quan hệ tốt đến mức đó?”

Chu Tường thót tim, chẳng lẽ Thái Uy đọc tin nhắn của hắn? Nhưng nội dung tin nhắn cũng đâu có gì?

Thái Uy nói, “Gã ta vừa gọi đến, nói muốn tới đón cậu.”

Chu Tường ngẩn người, nhất thời không biết phải nói gì.

Lan Khê Nhung ngồi gần đó cũng nghe được, y híp mắt, giả vờ lơ đãng nói, “Tôi đưa anh về là được, cần nó đón làm gì.”

Chu Tường qua quýt đáp, “À, giờ mới nhớ mai còn phải đến trường quay, chắc cậu ta sợ tôi làm chậm tiến độ. Tôi, tôi ra ngoài gọi lại cho cậu ta.”

Thái Uy giữ chặt hắn, “Đừng gọi, gã ta đang ở gần đây, bảo là sẽ đến ngay.”

Chu Tường khẽ biến sắc, hắn sợ nếu Yến Minh Tu tới, mối quan hệ mờ ám cũng lộ tẩy. Người khác biết cũng đành, nhưng hắn không muốn bị Thái Uy phát hiện. Thái Uy đã nhiều lần khuyên nhủ hắn phải tránh xa Yến Minh Tu, vậy mà hắn lại… Hắn thật sự không muốn nhìn thấy ánh mắt thất vọng của Thái Uy.

Chu Tường lảo đảo đứng dậy, “Em, em cứ gọi lại, bảo cậu ta không cần đến, đỡ phiền hà.”

Hắn cầm điện thoại ra khỏi phòng, ấn số gọi cho Yến Minh Tu, Yến Minh Tu không nghe máy. Hắn nghĩ có lẽ Yến Minh Tu đang giận, vì lúc nãy y cũng chẳng buồn nhiều lời với hắn và Lan Khê Nhung, thẳng thừng dập máy luôn.

Hắn đập đầu hai cái thật mạnh vào tường, muốn thúc ép mình mau mau tỉnh táo, hắn phải cân nhắc lát nữa nên nói sao, nên làm sao để người ngoài nhìn vào không thấy ngờ vực.

Hắn quay về phòng, Thái Uy và A Lục vẫn đang uống rượu. Ngoại trừ A Lục vô ưu vô tư, ba người còn lại đều trầm ngâm tâm sự.

Khoảng hơn mười phút sau, cửa phòng thình lình bật mở, cả bốn người cùng quay ra nhìn. Yến Minh Tu mặc áo khoác dày, phong trần mệt mỏi xuất hiện trước cửa, ánh đèn từ hành lang hắt vào, thân thể y tựa như được bao quanh bởi một vòng ánh sáng, mấy người còn lờ mờ nhìn thấy bốn phía xung quanh y tỏa ra hơi lạnh.

Yến Minh Tu đảo mắt liếc Chu Tường say đến mặt mũi đỏ bừng.

Lan Khê Nhung không nhúc nhích, chỉ lạnh lùng nhìn y.

Thái Uy dù có ghét Yến Minh Tu, nhưng ngoài mặt vẫn phải lịch sự, thấy không ai nói gì, anh đành lên tiếng trước, “Yến tổng, đến rồi hả, nhanh thật nhỉ.”

Yến Minh Tu bước tới, tắt TV, nhạc nhẽo lập tức im bặt, căn phòng cách âm rất tốt, lúc này lại thành yên tĩnh đến kỳ dị.

Yến Minh Tu chỉ vào Chu Tường, nghiêm mặt nói, “Đứng lên, tôi đưa anh về.”

Chu Tường đành phải chào tạm biệt ba người còn lại, “Mai tôi còn phải đến trường quay, hôm nay về trước, mọi người cứ từ từ uống.” Hắn cố ý nói với Yến Minh Tu, “Yến tổng, làm phiền ngài quá.”

Đang chống bàn định bò dậy, Yến Minh Tu đã túm lấy cánh tay hắn, kéo hắn đứng thẳng lên.

Vẻ mặt Yến Minh Tu khó coi thế nào, liếc một cái cũng đủ hiểu. Nếu chỉ bởi vì xích mích với Lan Khê Nhung, thì chuyện này cả giới showbiz đều đã biết, nhưng từ lúc bước vào, ánh mắt Yến Minh Tu chưa từng đảo qua Lan Khê Nhung, hai người cũng không cãi vã, nên thái độ này của Yến Minh Tu thật sự khơi gợi trí tò mò.

Chu Tường một tay mặc áo khoác, một tay cầm áo sơ mi bị ướt, ngượng ngùng chào tạm biệt ba người còn lại, sau đó bị Yến Minh Tu dứt khoát kéo đi.

A Lục không biết gì nhiều, nên cũng không để bụng, nhưng Lan Khê Nhung và Thái Uy thì không như vậy. Hai người liếc nhìn nhau, vẻ mặt đều có đôi phần phức tạp.

Yến Minh Tu đẩy Chu Tường lên xe, nhưng y không lập tức lái xe về nhà, mà chỉ lạnh lùng hỏi hắn, “Anh đang mặc áo của ai?”

Chu Tường ngẩn người, “Sao cơ?”

“Của Lan Khê Nhung phải không?”

Cái áo ướt sũng Chu Tường cầm trong tay chẳng cần nói, nhưng áo len trên người hắn thì Yến Minh Tu cực kỳ quen mắt. Y nhớ rõ cuối tuần trước, nhà tài trợ vừa gửi tặng vài thứ quần áo tranh ảnh, áo len này và áo sơ mi bên trong thuộc cùng một set, hôm qua y cũng vừa được gửi tặng nên còn chưa kịp mặc. Mà lúc này Chu Tường đang mặc áo len, còn Lan Khê Nhung mặc áo sơ mi còn lại.

Dù y có thể suy luận, chuyện như vậy là do Chu Tường làm ướt áo của mình, nhưng trong lòng y vẫn khó chịu tới cực điểm.

Y căm ghét Lan Khê Nhung, y luôn nghĩ Chu Tường và y phải đi đến bước đường cùng ấy, không thể không có phần của thằng khốn nạn Lan Khê Nhung. Tất cả những kẻ mơ ước vật sở hữu của y đều phải chết, mặc kệ Chu Tường này có bao nhiêu trọng lượng trong lòng y, y cũng nhất quyết không để hắn dây dưa với Lan Khê Nhung, dù chỉ một hơi thở.

Vậy nên y thẳng thừng nói, “Sau này tránh xa thằng họ Lan ra, tôi ghét nó.”

Chu Tường trầm ngâm, câu này hắn nghe thật quen tai.

Yến Minh Tu thấy hắn không đáp, tưởng hắn bất mãn, y bèn quay người lại, vung tay nắm lấy cằm hắn, lạnh lùng nói, “Anh đừng quên ai đang bao anh, mẹ kiếp anh đừng có làm tôi bực.”

Dưới ánh đèn mờ ảo, chỉ thấy Chu Tường nhàn nhạt cười, hắn thoải mái nói, “Yến tổng, ngài nói gì tôi cũng sẽ tuân lệnh. Chu Tường tôi làm sao quên được, ngài đang bao tôi.”

END67.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.