Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 69: Chương 69




CHƯƠNG SÁU MƯƠI CHÍN

Chu Tường ngủ một mạch hơn mười tiếng đồng hồ, lúc hắn tỉnh lại thì mặt trời cũng sắp xuống núi.

Cũng không phải hắn ngủ đủ rồi, mà là mắc tiểu quá nên hắn phải tỉnh. Hắn vừa choáng váng, vừa nhức đầu, mò mẫm xuống giường, nhưng vừa chạm đất, hai chân đã mềm nhũn ra, nếu không phải hai tay còn đang bám trên thành giường, chắc cả người hắn đã bổ nhào xuống sàn.

Vị trí khó nói bên dưới truyền đến một cơn đau rất đáng xấu hổ, nhắc nhở hắn chuyện gì đã xảy ra đêm qua.

Chu Tường cố gắng đứng dậy, lảo đảo bước vào phòng tắm, kỳ cọ sạch sẽ từ trong ra ngoài.

Căn phòng rất im ắng, không biết Yến Minh Tu bỏ đi từ lúc nào, lúc Chu Tường mặc xong quần áo, tự đỡ lưng bước ra, đồng hồ chỉ đúng bốn giờ chiều.

Hắn giật mình nhớ ra, còn phải gọi về cho Trần Anh.

Chu Tường bấm điện thoại, lúc này Trần Anh đang ở bệnh viện làm thẩm tách, vừa nhấc máy đã khiển trách hắn, “Sao giờ mới gọi lại cho mẹ? Sáng nay mẹ gọi con mấy lần đó. Mẹ biết là con bận công việc, nhưng cũng phải bớt ít thời giờ gọi về cho mẹ chứ, mẹ lo lắm đấy!”

Chu Tường day dứt vô cùng, “Từ nay về sau nếu không về nhà, nhất định con sẽ gọi báo cho mẹ.”

“Thế hôm nay con có về không?”

“Hôm nay…” Chu Tường im bặt, không biết có phải hỏi ý kiến Yến Minh Tu trước không? Hiển nhiên ông chủ lớn này muốn hắn phải có mặt ngay khi cần, hắn ngẫm nghĩ rồi nói, “Nếu tối hết bận thì con về.”

Nói vậy cũng như không, Trần Anh thất vọng cúp máy.

Chu Tường đói quặn bụng, bèn tự đi nấu một bát mì, hắn ngồi trong gian phòng trống trải, im lặng cắm cúi ăn.

Đêm qua tuy say khướt nhưng có rất nhiều chi tiết hắn vẫn còn nhớ rõ, sự thô bạo của Yến Minh Tu rất xa lạ, hắn mơ hồ cảm thấy Yến Minh Tu như đang phát tiết trong cơ thể hắn một loại tuyệt vọng nào đó, loại tuyệt vọng ấy cứ từng phút, từng phút cuốn hắn vào, khiến cho hắn cũng bị vây quanh bởi một thứ điên cuồng khó hiểu.

Đúng là Yến Minh Tu đã thay đổi rất nhiều, ừ, sao y lại không thay đổi chứ. Thời gian có thể thay đổi mọi con người.

Cơm nước xong xuôi, Yến Minh Tu vẫn không gọi cho hắn, Chu Tường nghĩ chắc hôm nay y không cần đến hắn nữa, bèn mặc quần áo, về nhà.

Về đến nhà, hắn trò chuyện với Trần Anh một lát rồi vào phòng nghỉ ngơi. Cơn say vẫn chưa tiêu tán, đầu nhức, mắt hoa, hắn còn định đi làm, nên hôm nay phải nghỉ ngơi cho khỏe.

Mới vừa nằm xuống, di động đã reo lên, nhìn dãy số lạ, hắn do dự một chút, cuối cùng vẫn nghe máy.

Bên kia truyền tới một giọng nói khá quen, “Alo, Chu Tường hả?”

Chu Tường ngẫm nghĩ, hình như là Đàm Ân, nhưng hắn giả vờ không nhận ra, hắn thật sự không muốn dây dưa với thằng nhỏ này, “Tôi đây, xin hỏi ai đó?”

Đầu bên kia ngừng lại, bất mãn “Hừ” một tiếng, “Anh không nhận ra thật? Anh cố ý đúng không?”

Chu Tường không đáp, hắn thấy hơi bực mình.

Đàm Ân chắc cũng biết cứ thế này chẳng hay ho gì, bất đắc dĩ bảo, “Tôi là Đàm Ân.”

“À, xin chào.”

Đàm Ân ngượng ngùng nói, “Bọn tôi đang tụ tập, anh cũng đến đi, bọn A Vũ với Tiểu Thái cũng đến đấy.”

“Tôi không biết những người này.”

“Hồi trước anh biết.”

“Bây giờ tôi không biết.”

“Thế thì anh cứ qua đây là biết?” Đàm Ân không hài lòng, “Đến đi, mọi người đều muốn gặp lại anh.”

Chu Tường cố gắng kiên nhẫn, đáp, “Tiểu Đàm, mai còn phải đến trường quay, hôm nay tôi mệt lắm, tôi muốn nghỉ ngơi. Những người cậu nói tôi không biết thật, nếu bọn họ thực sự muốn gặp tôi thì tại sao trong hai năm tôi nằm viện lại chẳng có ai đến thăm tôi? Bây giờ gặp lại thì còn ý nghĩa gì.”

Những lời này khiến Đàm Ân biến sắc, Chu Tường ôn hòa, thậm chí hơi nhu nhược trước kia, có lẽ đã thật sự biến mất rồi. Chu Tường khi ấy nhất định sẽ không chỉ chó mắng mèo châm chọc cậu ta.

Chu Tường nói tiếp, “Thế nhé, mọi người cứ chơi vui, chào.” Nói xong liền dập máy.

Hắn có thể mường tượng bộ dáng Đàm Ân bên kia tức sùi bọt mép, coi như hắn giúp chủ nhân thân thể này và Trần Anh gỡ hòa một ván. Dù hắn không biết gì nhiều, nhưng trực giác cảm thấy Đàm Ân kiêu ngạo, khoa trương, thiếu lễ độ như thế, nhất định hồi đó cũng chẳng tử tế gì với chủ nhân thân thể này.

Đúng là Chu Tường thích trai đẹp, nhưng hắn chỉ thích những cậu chàng tính tình đáng yêu, mưu mô một chút cũng được, nhưng nếu nham hiểm quá thì thôi xin kiếu.

Chu Tường ôm một bụng tâm tư, chẳng biết ngủ thiếp đi từ lúc nào.

Sáng hôm sau đến trường quay, Yến Minh Tu và Uông Vũ Đông vẫn chưa xuất hiện, chỉ có Đàm Ân đã sớm có mặt. Lúc nhìn thấy Chu Tường, Đàm Ân còn dữ tợn trợn mắt lườm hắn một cái.

Chu Tường coi như không thấy, thản nhiên đi hoá trang. Diễn đi diễn lại tới ba giờ chiều, công việc hôm nay của hắn mới kết thúc.

Lúc hắn chuẩn bị ra về, schemer đưa cho hắn một tờ giấy.

Chu Tường đọc sơ qua, là chương trình quay ngoại cảnh tháng sau, hắn kinh ngạc hỏi, “Tuần sau đã phải đi rồi?”

Schemer đáp, “Ừ, tiến trình hơi sít sao. Muốn kịp công chiếu mùa hè năm sau thì năm nay phải lên núi quay trước khi có tuyết.”

“Tôi thấy cảnh của tôi mùng 4 mới bắt đầu mà, tôi đến muộn mấy ngày được không?”

“Tại sao?”

“Mẹ tôi sức khỏe yếu, tôi không đi lâu được.”

“Không được đâu, có chuyên viên phu trách đưa cả đoàn lên núi, sao quay lại đón một mình cậu được? Nhưng mà yên tâm, cậu cứ quay cho xong cảnh của cậu, rồi tôi bố trí đưa cậu với Yến Minh Tu về sớm luôn.”

“Yến, Yến Minh Tu cũng đi?”

“Đi chứ, nhưng phân cảnh không nhiều.”

Chu Tường hơi khó xử, tại cái nơi rừng núi hoang vu, mấy chục người cùng ăn cùng ở, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu cũng gặp, ai với ai có chuyện gì, chỉ liếc mắt là nhận ra ngay, hắn rất sợ quan hệ của mình và Yến Minh Tu bị  phát hiện.

Schemer vỗ vai hắn, “Tóm lại, cậu cứ về chuẩn bị đi cho kịp.”

Chu Tường gật đầu.

Từ sau đêm đó, Yến Minh Tu không liên hệ với hắn nữa, chẳng khác nào y đã hoàn toàn tiêu biến khỏi cuộc sống của hắn.

Ngược lại, Lan Khê Nhung gọi cho hắn hai lần. Lần đầu để hỏi hôm đó hắn về có an toàn không, lần thứ hai để gọi hắn tới quay MV.

Lúc đến quay MV, Chu Tường mang theo cả áo len đã giặt sạch, vốn chỉ là một hành động rất bình thường, nhưng cả đoàn làm phim đều nghĩ quan hệ của hắn và Lan Khê Nhung tốt lắm, vậy nên chiều hôm đó, hắn lại nhận được một cái hẹn đóng quảng cáo.

Chu Tường hồi trước cũng từng đóng vài mẩu quảng cáo nhưng vẫn chưa có tiếng tăm, song chỉ cần MV của Lan Khê Nhung và bộ phim của Uông Vũ Đông tung ra thị trường, hắn sẽ được xuất hiện trước mắt rất nhiều người xem. Nổi tiếng chính là được nhiều người biết tới, cứ xuất hiện thường xuyên, mặt mũi tác phong như thế nào, thật ra cũng không quan trọng mấy.

Để người khác nghĩ hắn thân thiết với Lan Khê Nhung cũng tốt, ít nhất hắn còn được thơm lây, mặc dù tự hắn hiểu, Lan Khê Nhung chỉ nể mặt Thái Uy, nể tình hắn làm cùng công ty, nên mới khách sáo với hắn hơn bình thường chút mà thôi.

Chỉ có điều hắn không biết, càng tiếp xúc với hắn, Lan Khê Nhung lại càng cảm thấy ‘Chu Tường’ hiện hữu bên trong hắn, ánh mắt y nhìn hắn cũng càng ngày càng kỳ dị.

Cuối cùng Chu Tường cũng đã hoàn thành phần diễn của mình trong MV của Lan Khê Nhung.

Một ngày trước khi đến Quý Châu quay ngoại cảnh, hắn nhận được điện thoại của Yến Minh Tu đã nửa tháng không liên lạc gì.

“Yến tổng.” Chu Tường cố gắng giữ giọng bình tĩnh, dù hắn vẫn cảm thấy kha khá ngượng ngùng.

“Ừ, anh lại đây một chuyến, không phải chỗ của anh, đến nhà tôi.”

“Nhà cậu?”

“Đúng, đến ngay.”

Chu Tường vẫn nhớ địa chỉ nọ, hắn từng đưa Yến Minh Tu say rượu về đó. Nghĩ đến Trần Anh đặc biệt nhắn nhủ, tối nay ăn cua, dặn hắn phải về nhà sớm, Chu Tường chỉ còn biết thở dài.

Hắn vừa đến chỗ Yến Minh Tu, vừa gọi về cho Trần Anh, chưa tới nửa giờ đã có mặt.

Mới vào cửa, hắn đã thấy Yến Minh Tu mặc đồ ở nhà rộng rãi thoải mái, thản nhiên quét mắt nhìn hắn, “Tôi có chuyện muốn hỏi anh.”

“Hở? Vâng, mời Yến tổng nói.”

Yến Minh Tu xoay người bước tới bên cửa sổ, y không muốn để Chu Tường nhìn thấy vẻ mặt mình, dù đã cố ép mình bình tĩnh, nhưng y vẫn lo sợ cảm xúc sẽ tràn ra ngoài. Y quay lưng về phía hắn, giọng nói cực kỳ thản nhiên chầm chậm truyền tới, “Tôi hỏi anh, có phải hơn hai năm trước anh gặp sự cố, nằm viện đúng hai năm không?”

Chu Tường ngẩn người, Yến Minh Tu điều tra hắn?

Hắn đè nén bất an trong lòng, “Đúng vậy.”

“Thời gian cụ thể anh gặp nạn là lúc nào?” Yến Minh Tu âm thầm siết chặt hai bàn tay, dù y đã biết chính xác là ngày đó, cái ngày cả đời y cũng không quên được, nhưng y vẫn muốn nghe chính miệng Chu Tường xác nhận.

Chu Tường bứt rứt vô cùng, “Tôi… Tôi không nhớ.”

“Anh không nhớ? Tại sao anh lại không nhớ?”

“Từ lúc tỉnh lại, tôi bị mất trí nhớ, thực sự không nhớ được gì.”

Yến Minh Tu quay phắt người lại, vẻ mặt còn hơi dữ tợn, “Có phải là ngày 13 tháng 8 năm 20XX?”

Chu Tường thoáng lộ vẻ sửng sốt.

Ngày đó cũng là ngày hắn không thể nào quên, bởi vì đó là ngày hắn “Chết”. Hắn vẫn tin rằng, chính bởi vì thời gian hắn gặp nạn trùng khớp với thời gian chủ nhân thân thể này gặp nạn, hơn nữa hai người còn trùng tên trùng họ, nên chuyện linh hồn ký sinh mới có thể xảy ra.

Thật sự không tìm được lời giải thích nào khác, hắn nghĩ có lẽ lão Diêm vương bắt nhầm hồn, thực ra chỉ có một hồn đã chết, nhưng Diêm vương lại bắt cả hai, về sau phát hiện một hồn vẫn còn sống, nên lại thả nó trở về, cuối cùng do trùng tên trùng họ, Diêm vương thả nhầm hắn, dẫn đến tình cảnh như ngày hôm nay.

Bất kể vì nguyên nhân gì, chỉ có một điều hắn dám khẳng định, hắn không muốn chết.

Hắn vẫn chưa sống đủ, hắn không muốn chết, dù phải dùng thân thể của người khác, hắn cũng muốn tiếp tục sống.

Chính vì vậy nên sâu thẳm trong hắn vẫn luôn sợ hãi chuyện này, hắn biết thân phận mình đã khác ngày trước, nên nói năng phải thật thận trọng, hắn sợ nếu câu chuyện kỳ dị này lộ ra ngoài, những ảnh hưởng không thể lường được sẽ ập đến với hắn.

Lúc Yến Minh Tu dùng ánh mắt soi mói nhìn hắn, hắn đột nhiên cảm thấy sợ hãi, hắn sợ bị người khác phát hiện, nhất là Yến Minh Tu.

Hắn cố gắng giữ mình trấn định, người bình thường sẽ không thể tin loại chuyện hoang đường này, chỗ dựa lớn nhất của hắn, chính là bất kể có bao nhiêu trùng hợp, hắn và “Chu Tường” vẫn là hai con người hoàn toàn tách biệt!

Vậy nên hắn vờ như không hiểu, lắc đầu nói, “Tôi chỉ biết là hai năm trước, còn cụ thể ngày nào thì tôi không nhớ, mà tôi cũng chưa hỏi mẹ, sợ lại làm bà ấy buồn phiền. Yến tổng, đột nhiên ngài quan tâm chuyện này làm gì?”

Ánh mắt sắc như dao của Yến Minh Tu đảo qua đảo lại trên khuôn mặt hắn, y bị mê hoặc bởi cái biểu cảm vừa vô tội, vừa bình tĩnh của hắn.

Dù sao, ngay cả chính y cũng không biết mình đang ngờ vực điều gì, mà cái thứ ngờ vực vô căn cứ luôn ám ảnh trong lòng y là thế nào? Thậm chí chính bản thân y cũng không hiểu nổi!

END69.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.