Chức Nghiệp Thế Thân

Chương 83: Chương 83




CHƯƠNG TÁM MƯƠI BA

Chu Tường chưa bao giờ nghĩ, có một ngày hắn lại phải đi lĩnh “Thi thể” của mình về, một chuyện vừa hoang đường vừa tàn nhẫn như thế, không ngờ lại có ngày xảy đến với hắn.

Thông tin này quá mức chấn động, Chu Tường cũng không biết liệu hắn có đủ dũng khí để tận mắt quan sát thi thể của mình hay không.

Đâu đó tận sâu dưới đáy lòng, hắn vẫn luôn ôm ấp một ảo tưởng nhỏ nhoi, ảo tưởng rằng thân thể hắn vẫn đang mạnh khỏe nằm đâu đó, rằng có một ngày ông trời sẽ mở lòng từ bi, cho hắn trở lại với thân thể của mình, hắn sẽ xem như hết thảy bây giờ chỉ là cơn ác mộng, nhưng khoảnh khắc nghe được tin tức này, hi vọng cuối cùng của hắn đã tiêu tan.

Dựa theo những gì Thái Uy nói, thi thể hắn đã không còn nhận diện được thông qua vẻ bề ngoài, mà chỉ có thể suy đoán dựa trên quần áo và thiết bị ghi hình hắn mang theo, cụ thể còn phải tiến hành đối chiếu DNA. Thái Uy nói những điều này là để hỏi ý kiến của hắn, hỏi hắn có muốn đến Quảng Tây một chuyến không, dù sao đó cũng là chính thân thể hắn…

Lan Khê Nhung từ đầu đến cuối vẫn trầm ngâm, hiển nhiên cũng kinh hoàng không kém. Y đặt tay trên lưng Chu Tường nhè nhẹ vỗ về.

Thật lâu sau, Chu Tường ngẩng đầu lên, đôi mắt chằng chịt tơ máu, vẻ mặt bối rối vô cùng, hắn khàn khàn nói, “Anh Uy, hai người đi với em, em… Em phải đến xem sao, thân thể là máu thịt cha mẹ để lại, dù thế nào em cũng phải đi… Đi giải quyết một lần.” Chu Tường khịt mũi, “Đi cùng với em, em sợ em không chịu nổi.” Hắn bịt mắt, đau đớn không biết làm sao.

Những gì hắn phải trải qua, phải chấp nhận lúc này, những người khác sẽ không bao giờ hiểu được.

Hắn sắp đi nhận lại thân thể của mình, đó là thân thể hắn đã sử dụng hơn ba mươi năm, đó là minh chứng chứng minh hắn đã từng sinh sống trên cõi đời này, hắn đã vô cùng quen thuộc với thân thể đó, khi hắn còn là Chu Tường thật sự, hắn đồng hành cùng thân thể đó, thân thể đó đã từng rất khỏe mạnh và tràn trề sức sống. Nhưng đến bây giờ, đến bây giờ hắn lại phải tự đi nhận về một đống xương trắng, hắn quả thực không biết phải hình dung tâm trạng mình như thế nào. Sợ hãi? Bi thương? Tuyệt vọng? Không hẳn… Hoặc là… Đều có cả.

Lan Khê Nhung dịu dàng nói, “Anh Tường, em đi với anh, em sẽ luôn ở bên anh.”

Thái Uy thở dài, “Anh cũng phải đi chứ, nếu không thì bằng thân phận bây giờ, chú mày sao tới đó được.”

Chu Tường phải uống thêm nửa ly rượu mới tìm về được một ít thần trí, hắn hỏi, “Anh Uy, em đang định hỏi anh, chuyện hậu sự của em giải quyết thế nào? Anh thông báo cho họ hàng em à?”

Vẻ mặt Thái Uy khá kỳ dị, “Hậu sự của chú mày… Do Yến Minh Tu giải quyết.”

“Cái gì?” Chu Tường kinh ngạc, “Sao cậu ta lại giải quyết? Anh có số điện thoại mợ trẻ của em mà? Lúc ấy…”

Thái Uy đáp, “Lúc ấy anh cũng có báo, thân thích của chú mày đều đến, bọn họ định phân chia tài sản, nhưng mà… Yến Minh Tu không cho. Vì lúc đó trường hợp của chú mày chỉ được giải quyết là mất tích, không làm giấy chứng tử, hơn nữa Yến Minh Tu còn gây sức ép, cuối cùng bọn họ chẳng dám làm gì, bây giờ tất cả tài sản của chú mày đều ở trong tay Yến Minh Tu.”

“Sao cậu ta lại làm thế?” Chu Tường cau mày, “Chẳng lẽ… Chẳng lẽ cậu ta thật sự tin rằng em còn sống?”

Lan Khê Nhung cười nhạt, “Nếu lúc ấy nó không phụ giúp Uông Vũ Đông ngăn cản anh đến lễ khởi quay, anh đã chẳng phải lên núi làm cái phim tài liệu đó. Yến Minh Tu chắc là chột dạ nên mới giữ lại đồ đạc của anh thôi.”

Chu Tường vò đầu, “Anh Uy, anh có cách nào lấy lại căn hộ của em không?”

Thái Uy lắc đầu, “Anh không có.”

Lan Khê Nhung trầm giọng, “Có thể mua về.”

Chu Tường ngẫm nghĩ, “Đúng vậy, bây giờ đã tìm được… Của anh, chỉ cần làm giấy chứng tử, gọi mợ trẻ anh đến thừa hưởng gia tài, sau đó anh mua lại căn hộ về.”

Thái Uy thở dài, “Vô ích, Yến Minh Tu không giao căn hộ của chú mày cho ai đâu.”

Chu Tường nhíu mày hỏi, “Tại sao cơ?”

Thái Uy vừa định mở miệng, Lan Khê Nhung đã đưa mắt ra hiệu, ý bảo anh đừng nói tiếp, y biết Thái Uy cũng như y, đều không muốn Chu Tường tiếp tục dính líu với Yến Minh Tu, cứ để Chu Tường mãi mãi không nhận ra tình cảm của Yến Minh Tu mới là tốt nhất.

Quả nhiên, Thái Uy chuyển đề tài, “Đó không phải vấn đề chính, vấn đề chính là chú mày không mua nổi đâu.”

Chu Tường ngẩn ra, lập tức lại rơi vào trầm lặng.

Thái Uy nói đúng, chắc chắn hắn không mua nổi căn hộ về, đất đai nơi đó bây giờ đắt đỏ, 1m² cũng phải hơn hai vạn, căn hộ của hắn tuy chỉ có hơn 70m², nhưng nếu tính ra cũng gần hai trăm vạn, hắn thật sự không mua nổi.

Lan Khê Nhung nói, “Em mua.”

Chu Tường nhìn y, “Khê Nhung, anh không thể để cậu…”

“Anh Tường.” Lan Khê Nhung cười ngắt lời hắn, “Em đầu tư không được sao? Anh đừng tính toán với em như thế chứ? Căn hộ của anh cũng có nhiều kỷ niệm với em, em ở đó ăn cơm bao nhiêu bữa, xem TV bao nhiêu lần rồi? Em cũng yêu quý căn hộ đó như anh, nếu mọi việc thuận lợi, nếu họ hàng anh bán căn hộ, nhất định em sẽ mua, anh cũng đừng cản em nữa.”

Chu Tường hiểu, có lẽ đây là cách duy nhất để hắn giữ lại căn hộ đó, hắn biết Lan Khê Nhung nói thật, hai ba trăm vạn quả thật chẳng là gì đối với y, nếu mọi việc thuận lợi thì tốt quá, nhưng trước sau hắn vẫn hơi băn khoăn lời Thái Uy đã nói, hắn không rõ tại sao Yến Minh Tu muốn giữ căn hộ của hắn, chẳng lẽ y thật lòng áy náy chuyện của hắn sao?

Thái Uy không cho hắn thời gian nghĩ ngợi nhiều, “Anh đã thu xếp rồi, ngày mai chúng ta đi Quảng Tây. Chu Tường, chú mày về chuẩn bị đi, bảy rưỡi sáng mai anh đến nhà đón chú mày.”

Lan Khê Nhung tiếp lời, “Anh Uy, em với anh Tường cùng đi, anh không cần đón đâu.”

“Cũng đúng, A Tường, nhớ xin A Lục nghỉ phép, nó phụ trách nhân sự đấy.”

Chu Tường gật đầu, vẫn còn đang hoảng loạn, “Em đi toilet.” Nói xong liền đứng dậy bỏ vào phòng tắm, hắn phải rửa mặt, hắn phải tỉnh táo.

Hắn vừa đóng cửa, Lan Khê Nhung đã lập tức hỏi, “Yến Minh Tu biết không?”

Thái Uy cẳng thẳng gật đầu, “Biết sớm hơn cả anh, chắc bây giờ đến Quảng Tây rồi.”

“Vậy thứ kia… Còn ở trên núi à?”

“Ừ, chỗ đó có hơn 40km ô tô không vào được, chỉ đi bộ dọc theo đường núi được thôi, bây giờ đang vận chuyển ra ngoài, chắc hôm nay sẽ đưa về thị trấn nào đó.”

Lan Khê Nhung khẽ nhíu mày, “Nếu chúng ta cứ thế đi, nhỡ anh Tường gặp Yến Minh Tu thì sao?”

“Để anh thử cố sắp xếp, anh cũng không muốn hai đứa nó gặp nhau.” Thái Uy thoáng do dự, “Nhưng anh sợ Yến Minh Tu lại xảy ra chuyện, ba năm trước gã ta đã…”

Lan Khê Nhung sắc lẻm nhìn anh, “Anh Uy, anh đừng quên anh Tường vì ai mà phải thành thế này, chẳng lẽ anh đồng cảm với nó?”

Thái Uy lắc đầu, “Anh chỉ nghĩ, có lẽ chuyện này sẽ không đơn giản.”

Lan Khê Nhung đứng dậy, “Mặc kệ thế nào, trước tiên cứ ngăn cản hai người gặp nhau đã, em sợ anh Tường sẽ dao động… Chờ có kết quả đối chiếu DNA thì báo cho họ hàng anh Tường đến làm hậu sự, phải càng nhanh càng tốt.”

Thái Uy trầm giọng đáp, “Cứ cố hết sức đi…” Trong lòng anh vẫn còn rất nhiều lo lắng, trước mắt tựa hồ chỉ có mây đen.

Chu Tường ra khỏi toilet, lắc lắc tóc mái ướt sũng, nói với Lan Khê Nhung, “Đưa anh về đi.”

Lan Khê Nhung bước đến, vỗ vỗ lưng hắn, dịu dàng cười, “Anh Tường, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, đừng sợ gì cả.”

Chu Tường cũng gượng cười, “Anh không sợ.”

END83.

 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.