Chức Nương Háo Sắc Của Phúc Hắc Vương Gia

Chương 4: Chương 4: Chương 2.2




“Có gì không dám nói ? Ta nghĩ kĩ, cùng tiểu sắc nữ như ngươi thật rất có duyên , cho ngươi có vinh hạnh có thể cứu ta.” Hắn nói lớn mang theo ý cười.

Tô Ngọa tức giận đến mặt đỏ lên, “Làm sao ngươi không biết xấu hổ như vậy? Sớm biết rằng cứu một con chó, đều so với cứu ngươi còn tốt hơn nhiều.”

“Ân? Ngươi nói cái gì?” Hắn híp mắt, nhìn nàng chằm chằm, cả người tản mát ra hơi thở nguy hiểm. Xem ra tiểu sắc nữ này không chỉ tham nhìn sắc đẹp của hắn, còn đặc biệt gan lớn, dám đối với hắn nói chuyện như vậy.

Nàng nhanh chóng đong đưa hai tay, “Không. . . . . . Không nói gì.” Lập tức lại nhỏ tiếng lầm bầm, “Hôm nay là phản kháng nữa à? Ta cứu ngươi một mạng, ngươi không cảm kích ta thì quên đi, còn cướp đi trong sạch của ta, hiện nay lại không cho ta mở miệng kháng nghị, thật sự là không có thiên lý.”

Dận Lễ thính lực cực kì tốt, nghe được một chữ không lọt, chau mày, hỏi ngược lại: “Ta nhớ được ngươi tên là Ngọa, phải không?”

Nhìn bộ dáng nàng giận mà không dám nói gì, hắn nhịn không được muốn cười, không quên chính mình đối với nàng cảm giác đặc biệt cùng hứng thú.

Hắn từng nghĩ tới, xong xuôi chuyện lần này, tính cho người điều tra lai lịch của nàng cùng chỗ ở, muốn tới tìm nàng, cùng nàng chơi đùa, cũng không uổng phí hắn lần này vất vả như thế đi xuống Giang Nam, lại còn chưa khỏe hảo ngoạn nhạc vất vả.

Không nghĩ tới điều tra của hắn chuẩn bị kết thúc, lại phát sinh sự kiện ám sát, suýt nữa mất đi tánh mạng.

Nghĩ đến đây, hắn luôn toát ra đôi mắt ý cười ôn hòa hiện lên xơ xác tiêu điều hàn quang, rất nhanh liền biến mất không thấy.

“Hi. . . . . . Không nghĩ tới ngươi còn nhớ rõ tên của ta, cũng không uổng phí ta cứu ngươi một mạng.” Còn mất đi trinh tiết!

Người ta đều mắng nàng là tiểu sắc nữ, kỳ thật hắn mới là một đại sắc lang! Bộ dạng thì nguyên bản là một con người , cũng đang thanh tỉnh đem nàng ăn xong lau sạch. Tuy rằng nàng không có giãy dụa cùng phản đối quá nhiều, ngây ngốc chìm đắm trong kỹ thuật hôn cùng âu yếm cao siêu của hắn, nhưng là. . . . . . Nói thực ra, tuấn nhan của hắn nàng rất hài lòng, bất quá nàng cũng không tính bởi vì coi trọng tuấn nhan của hắn còn đối với hắn hiến thân a!

Hắn không biết nàng đang ở oán thầm phỉ báng trong lòng, nhưng mà theo biểu tình trên mặt hắn, cũng có thể hiểu được nàng khẳng định đối với hành vi hắn xúc động đem nàng nuốt vào bụng rất có ý kiến.

“Yên tâm, ngươi đã cứu ta, ta sẽ hảo hảo báo đáp ngươi, ngươi đã trở thành nữ nhân của ta, ta sẽ không bạc đãi ngươi.” Mắt của hắn trở nên u ám khó dò.

Không nghĩ tiểu nữ nhân này đối với hắn ảnh hưởng cư nhiên lớn đến như thế, lúc trước hắn cho là mình đối với nàng có hứng thú cực kì, hiện nay chẳng lẽ là chịu di chứng bị thương quá nặng, nếu không giải thích thế nào hắn đối với nàng dâng lên dục vọng và tham muốn giữ lấy?

Không để ý tới nàng đối với hắn nói gì cũng không để ý quần áo vương vãi trên giường, hắn vén chăn lên, gọn gàng ngồi dậy, không ngoài ý nhìn thấy dưới thân mình có lưu máu của nàng cùng dấu vết hoan ái qua đi .

“A, ngươi muốn đi đâu?” Tô Ngọa vội vàng mở miệng hỏi, nhưng không có động tác gì.

Nếu nàng không cùng hắn phát sinh quan hệ, có thể sẽ đối với cơ hội thân cận mỹ nam cảm thấy vui vẻ, mà biểu hiện ra, đáng tiếc da mặt của nàng còn không có dày đến cái loại trình độ này, đối với tiếp cận hắn vẫn còn có chút không được tự nhiên, dù sao cùng hắn lõa thể ở cùng nhau, chỉ cần nhìn đến hắn, nàng sẽ nhớ tới hình ảnh kích thích làm người ta đỏ mặt tim đập, quả thực không có dũng khí tiến lên.

Dận Lễ thấy nàng vẻ mặt không được tự nhiên, đáy mắt hiện lên một chút ý cười, lại nhìn trên giường thấy vết lạc hồng, đang nhớ lại hai người quan hệ thân mật, đột nhiên có một chủ ý, lập tức lộ ra tươi cười không có hảo ý.

“Muốn đi sao? Đương nhiên là xuống giường, chẳng lẽ ngươi còn muốn tiếp tục nằm ở trên giường, lại cùng ta triền miên một lần? Ta không ngại, dù sao định lực của ta không tốt lắm, không thể cùng ngươi đãi ở cùng trên giường lớn mà không cùng ngươi lại một lần.”

“Ngươi. . . . . . Ngươi nói bậy bạ gì đó?” Bị hắn nói sang chuyện khác, Tô Ngọa đã quên lời nói vừa rồi của hắn, mặt đỏ tai hồng phản bác.

Mắt thấy hắn tự ý xuống giường, thân mình còn có chút lung la lung lay, nàng kinh hô một tiếng, sợ tới mức chạy nhanh đứng dậy, tiến lên đỡ lấy hắn.

“Ngươi. . . . . . Làm sao ngươi không cẩn thận như vậy? Tuy rằng viên thuốc kia hiệu quả không sai, ngươi cũng không còn chảy máu, nhưng vẫn là phải cẩn thận một chút.”

Nghe ra trong giọng nói nàng ẩn chứa tình cảm chân thành tha thiết , Dận Lễ trong mắt nhanh chóng hiện lên ngầm tính kế.

Kỳ thật hắn là làm bộ bất lực, muốn nàng tự tiếp cận mình không ngờ đem lại sự quan tâm của nàng dành cho hắn, làm cho trong đầu của hắn ấm áp, lại nhận thấy sự chân thật trong hai con ngươi trong suốt của nàng, lồng ngực của hắn như bị người dùng lực đánh xuống, tốc độ tim đập nhanh hơn, nháy mắt trong đầu dâng lên ý niệm muốn giữ chặt nàng mãnh liệt.

Hắn không miệt mài theo đuổi vì sao sinh ra loại ý niệm này trong đầu, ngược lại thuận theo tâm cảm thụ, không khách khí đem mưu tính người khác toàn bộ dùng ở trên người của nàng, vì chính là muốn chặt chẽ bắt lấy nàng.

“Ân, ngươi nói có điểm đạo lý, ta vừa vặn có điểm vô lực, không bằng phiền toái ngươi dìu ta đi!”

Tô Ngọa không nghĩ tới hắn sẽ là phản ứng như thế, không khỏi giật mình, lập tức phát giác hắn thân không mảnh vải, nhịn không được kêu sợ hãi một tiếng.

“Kêu la cái gì? Bất quá là không có mặc quần áo, ngươi tới hầu hạ ta.” Hắn đương nhiên liếc nàng liếc một cái, bộ dáng đây là vinh hạnh của nàng.

Nàng vừa bực mình vừa buồn cười, nhìn hắn bày ra bộ dáng đại gia, đoán rằng hắn bình thường khả năng nô bộc thành đàn, thói quen người hầu hạ mặc đồ.

Đáng tiếc nàng không phải nô bộc của hắn, căn bản không để ý tới hắn, cường ngạnh muốn hắn ở trên giường ngồi xuống, chính mình vội vàng mặc quần áo tươm tất.

Hắn không nói tiếng nào, ung dung thưởng thức quá trình nàng mặc quần áo .

“Nhìn cái gì vậy?” Nàng nhịn không được trừng hắn liếc mắt một cái.

“Dù sao ngươi sớm đã bị ta xem qua cũng sờ khắp rồi, còn có cái gì thật kinh khủng xấu hổ ? Tốt lắm, hiện tại tới giúp ta mặc quần áo.”

“Không cần, chính ngươi. . . . . . Uy , ngươi làm sao vậy?”

“Ta. . . . . . Vẫn còn có chút không thoải mái.” Dận Lễ hơi gập eo, lộ ra vẻ mặt thống khổ, hai mắt hiện lên âm hiểm nhìn nàng, ý đồ muốn khơi dậy sự cảm thông từ nàng.

Hắn chỉ có thể nói viên thuốc cùng kim sang dược của nàng đều thập phần hữu hiệu, có thể trong thời gian thật ngắn, chẳng những chữa khỏi vết thương của hắn, còn làm cho thể lực hao mòn của hắn nhanh chóng khôi phục, toàn thân trên dưới đều cảm thấy dễ chịu mà trước nay chưa có, thậm chí cảm thấy so với trước khi bị thương càng thêm tinh lực dư thừa.

Bất quá hắn tuyệt không có thể nói ra lời nói thật, nếu không kế hoạch dụ thê của mình phải như thế nào tiếp tục tiến hành? Đương nhiên, hắn cũng không bài xích lợi dụng nhược điểm nàng ham nhìn sắc đẹp, đối với nàng thi triển liên tiếp các chiêu đoạt người cùng đoạt tâm.

Tô Ngọa không biết ý nghĩ của hắn, chần chờ một chút, đi đến bên cạnh hắn, tay vừa mới khoác bên eo của hắn, hắn lại cầm eo nhỏ của nàng, đem nàng kéo đến trên người của hắn.

“Ngươi. . . . . . Ngươi làm cái gì?”

Nhìn bộ dáng nàng ngượng ngùng, ánh mắt của hắn đều mang ý cười, môi tiến đến bên tai của nàng, ôn nhu nói: “Ngọa, ngươi đã là người của ta, còn thẹn thùng cái gì?”

“Ai. . . . . . là người của ngươi?” Ánh mắt của nàng lóe ra, hô hấp của hắn ấm áp phun lỗ tai mẫn cảm của nàng, làm nàng hoa mắt thần mê, khó kìm lòng nổi.

“Là ngươi a!” Hắn xúc động không thôi, tâm tư có hứng thú muốn đùa nàng, lè lưỡi, liếm láp vành tai non mềm của nàng, một bàn tay chỉ vào chứng cớ màu đỏ sậm trên giường.

Trên mặt hắn đỏ ửng nháy mắt làm sâu thêm, ngây ngốc nhìn tròng mắt đen láy của hắn, thân mình không thể nhúc nhích, tùy ý hắn chậm rãi cúi đầu, ôn nhu dán lên môi của nàng.

Môi của hắn mềm mại lại nóng bỏng, gián tiếp mút lấy nàng, khiến nàng hít vào một hơi, đầu lưỡi của hắn thừa cơ chui vào trong miệng của nàng, cùng cái lưỡi thơm tho triền miên, chơi đùa.

Máu thẳng hướng ót, cả khuôn mặt nàng đỏ rực , ngọn lửa nóng bỏng xâm nhập tứ chi của nàng bách hải, cả người xụi lơ trong lòng hắn, tùy ý hắn muốn làm gì thì làm.

Sau một lúc lâu, hắn rốt cục buông nàng ra, nàng nhịn không được há mồm thở dốc, thầm oán trừng mắt hắn, hắn lại ôm chặt thân thể của nàng, tươi cười đắc ý.

“Thở gấp đến vậy sao, ân?” Bàn tay của hắn thân mật nhẹ vỗ về phần lưng của nàng, như là thay nàng thuận khí , lại giống như ăn đậu hủ của nàng, cũng khẽ cắn vành tai của nàng.”Hảo, chúng ta lại đến một lần đi!”

Nàng muốn giơ chân, lại không thể động đậy, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.

Dận Lễ không thèm để ý chút nào, cúi đầu lại hôn môi của nàng, lần này hắn không hề ôn nhu, ngược lại giống như dã thú đói khát, đối với nàng mút, liếm cắn, hết sức triền miên, biến thành nàng cả người vô lực, bàn tay to đồng thời không an phận ở trên người của nàng dao động.

“Không cần.” Tô Ngọa chịu đựng không nổi rên rỉ ra tiếng.

Thật lâu sau, hắn mới buông nàng ra, quyến luyến nhẹ vỗ về khuôn mặt của nàng, đôi mắt u ám, làm người ta khó có thể nhìn thấu ý nghĩ của hắn.

“Yên tâm, ta sẽ không chạm vào ngươi bây giờ, nếu thật muốn, cũng chờ ta ăn no mới có khí lực, không phải sao? Dù sao ta ba ngày chưa ăn, vừa rồi có thể có thể lực cùng ngươi. . . . . . Cũng là dùng hết khí lực toàn thân.”

“Ngươi nói bậy bạ gì đó? Ai bảo ngươi làm loại sự tình này nên phải dùng hết khí lực toàn thân? Hơn nữa, thời điểm ngươi hôn mê ngủ say, ta cũng có uy ngươi ăn duy trì thể lực tịnh dưỡng thân thể.” Nàng tức giận trừng mắt thật lớn liếc hắn, lớn tiếng phản bác, một bàn tay lại giống như có ý thức vuốt ve khuôn mặt dễ nhìn trong ngực.

“A! Nguyên lai có ngươi đang ở đây chiếu cố cơ thể của ta, ta mới có thể giữ lại thể lực, ở trên giường yêu ngươi, bất quá bây giờ ta đã tỉnh lại, vẫn là ăn một chút gì đó so với uống viên thuốc kia tốt hơn, không bằng chờ ta ăn no, lại đến uy nhu cầu sinh lý của ngươi, tiểu sắc nữ.” Hắn hướng nàng nháy mắt, tâm tư xoay chuyển không ngừng .

Nhưng hắn quên không được tư vị nàng ngọt ngào mất hồn như vậy, không có một người nào, không có một nữ tử nào có thể gây cho hắn cảm thụ tốt đẹp như vậy.

Hắn nghĩ, hắn là bị tiểu yêu nữ này mê hoặc, chẳng những động tình, cũng nếm đến tư vị tình yêu, muốn giữ lấy ý nghĩ của nàng, làm cho hắn quyết định đem nàng mang về kinh thành.

Một nữ nhân danh tiết thật là trọng yếu , huống chi nàng đã là nữ nhân của hắn, tiểu nữ nhân giống nàng như vậy không chút tâm cơ nào, làm cho hắn đang chìm ngập trong hoàng thất ở tranh quyền đoạt lợi, cùng với đối mặt thê thiếp tranh thủ tình cảm mà sử dụng thủ đoạn xảo quyệt, khắc sâu cảm nhận được hương vị tươi mát, tâm tình thập phần dễ chịu.

Đối với nàng, hắn không cần để ý nàng được sủng ái mục đích sau lưng muốn hướng hắn yêu cầu cái gì, hắn tin tưởng chỉ cần nàng biết thân phận của hắn, nhất định sẽ đi theo hắn trở về.

Hắn có vẻ tự tin lại tự cho là đúng, dù sao nữ nhân nào không nghĩ muốn bay lên đầu cành biến Phượng Hoàng? Ngày đó ở trên đường cái gặp gỡ nàng, sau khi biết tên của nàng, liền phái thủ hạ đi điều tra nàng, cho nên thập phần rõ ràng thân phận của nàng tất cả.

“Ai nha! Người ta chỉ nhìn, cũng không động thủ, làm sao mắng ta là tiểu sắc nữ? Hừ, có bản lĩnh chính ngươi động thủ mặc quần áo a! Còn có, ở trong này đừng bày ra một bộ dạng đại gia, không có người để ý đến lời ngươi.” Nàng lớn tiếng phản bác.

Dận Lễ ngẩng đầu lên, cười to ra tiếng.

Ông trời! Khuôn mặt tươi cười của hắn làm sao lại đẹp như vậy, mê người như vậy? Nháy mắt, ánh mắt của nàng lại hiện ra trạng thái si mê.

Hắn tự tay nhẹ vỗ về sợi tóc của nàng, trong mắt toát ra ý cười sủng nịch ngay cả chính hắn cũng không phát hiện, “Hảo, Ngọa của ta không phải tiểu sắc nữ, mà là tiểu khả ái, hiện tại phiền toái tiểu khả ái giúp đỡ ta đi nơi nào đó ngồi, sau đó nghĩ biện pháp làm ít đồ cho ta ăn?”

“Muốn ăn chứng tỏ thương thế của ngươi hẳn là đã khá nhiều, giống vừa rồi cái loại không thoải mái này, có thể là do chưa ăn, ta đã nói rồi, thuốc sư phụ làm sao có thể vô dụng? Đây chính là ngàn vàng khó cầu!”

Hiện tại muốn trông cậy vào hỗ trợ của nàng, hắn thì lại thân thể không một mảnh áo, đáng tiếc hắn còn làm không được, đành phải động thủ chính mình mặc quần áo, đồng thời cảnh giác vừa tỉ mỉ ngắm nhìn bốn phía.

Trong nhà gỗ trang trí tuy rằng đơn giản, nhưng là đầy đủ mọi thứ, nhưng làm hắn cảm thấy kinh ngạc nhất là những quyển sách sắp xếp gọn gàng thứ tự, trưng bày thập phần chỉnh tề, còn có một cái tủ nhỏ.

“Nơi này chỗ ở của ngươi?”

“Không phải, là chỗ ở sư phụ ta. Năm ấy ta năm tuổi, nương ở phường dệt vừa vặn đi chọn mua vải vóc của sư phụ, nàng vừa thấy được ta, đã nói muốn thu ta là đệ tử, dạy ta một thân tuyệt học nhuộm dệt thêu, còn sợ ta bị ức hiếp, dạy ta công phu phòng thân cơ bản, về phần sách dược này, tất cả đều là của bà.”

“Những thứ kia là cái gì?” Hắn tự tay chỉ chỉ này cái tủ tối.

“Bên trong tất cả đều là thuốc sư phụ ta tỉ mỉ luyện chế, có thể dùng cứu người, đều có công hiệu, sư phụ ta giao cho ta, nếu có cần, có thể đi lấy. Lần này không phải có viên thuốc của sư phụ, ngươi bị thương nặng như vậy, khả năng mạng cũng bị mất. Còn có, ngươi hôn mê ba ngày nay, cũng đều là dựa vào thuốc sư phụ chống đỡ thể lực của ngươi. Ngươi không có cảm giác sao? Ngươi đã ba ngày chưa ăn, vẫn còn có khí lực cùng ta nói chuyện.”

“Thì ra là thế, khó trách ta cảm giác thể lực mình cũng không tệ lắm, nói như vậy, sư phụ ngươi là một kỳ nhân?”

“Đúng a! Lai lịch của bà thập phần thần bí, cũng chưa từng nói qua chuyện của mình, chính là dạy ta phải cần sự vật, rồi hướng ta thập phần hảo, cho nên ta hàng tháng cũng sẽ ở mười lăm ngày xem nàng, không nghĩ tới lần này tới, nàng lại dạo chơi đi, mới có thể làm cho cứu ngươi. Đúng rồi, làm sao ngươi chịu đả thương nặng như vậy?” Tô Ngọa tò mò hỏi.

Dận Lễ đáy mắt có vẻ lo lắng chợt lóe rồi biến mất, “Chuyện này cùng ngươi không quan hệ, hiện tại ta đói bụng, ngươi có thể trước làm ít đồ cho ta ăn không?”

“Đó là đương nhiên, ngươi lại nằm trong chốc lát.”

“Không được, ngươi dìu ta đi nơi nào ngồi đi! Nói không chừng thuốc thần kì của sư phụ ngươi có thể làm cho ta rất nhanh hồi phục , bằng không ta làm sao có thể tốt lên muốn ngươi?” Hắn vẻ mặt bỡn cợt nói.

Nàng tức giận ngay cả dìu hắn đến trên ghế ngồi xuống cũng không chịu, dậm chân, bước đi hướng phòng bếp.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.