Thời gian dần trôi qua, dòng người cứ lũ lượt đổ xô đi vào thông đạo. Và mãi cho đến khi ở bên ngoài chỉ còn lại đám người Đế Nguyên Quân cùng La gia đang chờ đợi. Nhìn những bóng người đi vào rồi biến mất khỏi tầm mắt mà không có gì nguy hiểm thì trong đầu họ dần có cảm giác sai sai.
Mãi cho đến khi không gian thông đạo đột nhiên giãn nở và có nguy cơ sẽ đóng lại bất cứ lúc nào thì Đế Nguyên Quân mới chịu đi về phía cánh cổng rồi lên tiếng.
“Thông đạo ổn định rồi, ta đi thôi?”
Cất bước đi vào, đám người ban đầu có cảm giác bản thân giống như bị thứ lực lượng nào đó đang cuốn lấy cơ thể và kéo họ đi vào bên trong. Liếc mắt nhìn xung quanh, đám người há hốc mồm khi nhìn thấy đâu đâu cũng là một màn đen tối mờ mịt và chỉ có một vài điểm sáng hiu hắt ở ngoài xa.
Ngay khi mảnh vỡ không gian thình lình đóng chặt lại thì thông đạo dưới chân họ bỗng hiện lên một bậc thang sáng trắng và những nơi xung quanh đều bị ánh sáng này chiếu rọi.
Bị ánh sáng làm chói mắt, đám người sau khi lấy lại được nhận thức thì đột nhiên giật mình một cái và ánh mắt họ lộ ra vẻ kinh hãi đến tột cùng. Ngay trước mắt họ, từng bộ thi thể nằm ngổn ngang ở khắp nơi và kỳ lạ ở chỗ là trên người họ không hề có bất cứ thương tích nào cả. Giống như họ bị thứ gì đó lấy mất sinh mệnh đi vậy.
Nhìn thấy một cảnh này, đám người bất giác rùng mình một cái, họ không thể tưởng tượng được kết quả khi đi cố gắng đi vào sớm. Nhìn những thi thể chất thành núi ở trước mắt, bọn họ không thể tượng tượng được thứ lực lượng khủng bố nào đó đã gây ra chuyện này mà ngay cả Tinh Cực cảnh cường giả cũng không thể thoát được cái chết.
Quá kinh hãi vì mọi chuyện, La Thiên hai mắt run run nhìn theo bóng lưng Đế Nguyên Quân thì khóe miệng khẽ run lên một cái rồi thốt ra.
“Nguyên Quân công tử? Đừng nói với ta là ngươi đã biết trước được chuyện này? Rốt cuộc thông đạo này tồn tại thứ đáng sợ gì?”.
Đáp lại ánh mắt lo lắng, kinh hãi của đám người. Khóe miệng Đế Nguyên Quân đột nhiên nhếch lên một cái rồi lên tiếng đáp lời.
“Có thể xem như là vậy? Còn nếu như ngươi muốn biết thứ gì đã gây ra chuyện này thì có thể ngẩng đầu nhìn lên là sẽ thấy?”
Lời nói vừa dứt, đám người không kiềm chế được sự hiếu kỳ liền ngẩng đầu nhìn lên cao thì đột nhiên chết đứng lại, hai mắt họ thình lình trừng lớn và con ngươi thi co rút lại hết mức. Tuy thông đạo này đã ngăn cản khí tức của đầu hung thú đó nhưng trong thâm tâm họ lại bị một nỗi sợ vô hình hết sức đáng sợ.
Đó là một đầu hung thú được gọi là Hư Không Thú, chúng tồn tại dưới dạng thực thể hung thú với nhiều loại khác nhau và với đầu hung thú đang bay lượn trên đỉnh đầu họ có vóc dáng của một tôn côn bằng với cơ thể dài gần năm mươi trượng. Toàn thân nó khoác một lớp vảy màu đen cùng với hai cái vây hớn trông giống như hai cái cánh và cái miệng lớn có thể nuốt được tất cả mọi thứ.
Quá hãi hùng với thứ hiển hiện ở trước mắt, đám người sợ hãi đến mức mà không dám thở mạnh thành tiếng mà chỉ biết đứng chôn chân ở một chỗ và run lên từng cơn.
Nhìn đám người sợ hãi đến như vậy thì Đế Nguyên Quân không kiềm chế được mà bật cười thành tiếng. Ánh mắt hắn nhìn về phía đầu Hư Không Thú thì lộ ra vẻ hoài niệm thốt ra.
“Bây giờ không phải là lúc sợ hãi đâu? Nếu không đi qua thông đạo nhanh thì có khi phải đối mặt với thứ còn đáng sợ hơn cả Hư Không Thú này nữa?”
Lời nói vừa dứt, đám người bộc phát toàn bộ thực lực của bản thân và chạy thẳng một đường mà không mảy may ngoảnh đầu nhìn lại. Nhìn thấy một cảnh này, Đế Nguyên Quân cũng không biết làm gì ngoài việc lắc đầu cảm thán.
Sau khi đi qua thông đạo, đám người con chưa kịp lấy lại sự bình tĩnh thì một cảnh trước mắt lại khiến họ gần như chết đứng lại thêm một lần nữa. Vì những thi thể ở trong thông đạo ít nhất cũng phải hai ngàn người nhưng đó chỉ là một số nhỏ so khi so với những thi thể nằm la liệt khắp nơi ở đây.
Trước mắt họ là một vùng hoang tàn đổ nát giống như nơi này đã từng trải qua một trận chiến kinh khủng vậy. Còn ở xung quanh là những thi thể không còn nguyên vẹn trải dài cả một vùng rộng lớn cùng với mùi máu tươi tanh nồng xộc thẳng vào mũi khiến họ giật mình tỉnh dậy.
Lay nhẹ cánh tay Đế Nguyên Quân, Lâm Tuyết Nhi ánh mắt tràn đầy sự lo lắng nhìn hắn và nói.
“Đây chính là thứ đáng sợ mà ngươi nói đây sao?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ trả lời.
“Đúng thế, đây chính là ‘Không gian phong bạo’ hay còn được gọi là ‘Không gian loạn lưu’”.
Đế Nguyên Quân bước chân đi về phía trước một cái liền lao nhanh về phía trước.
“Nếu như không muốn chết thì đi theo ta?”
Tiếp theo đó, Lâm Tuyết Nhi cùng những người khác nhanh chóng đuổi theo. Giống như những gì Đế Nguyên Quân vừa nói, mỗi một khi “Không gian phong bạo” hiện lên thì hắn bằng một cách nào đó đoán được vị trí xuất hiện và cả thời gian một cách chuẩn xác. Điều này càng khiến những người ở sau lưng cảm thấy nghi ngờ vô cùng.
Một lúc lâu sau, Đế Nguyên Quân dẫn đám người an toàn đi qua khỏi vùng đất hoang tàn và tiếp đến một vùng đất màu mỡ ở phía trước thì dừng lại. Nhìn thấy những dấu chân hỗn loạn ở khắp nơi, Đế Nguyên Quân lúc này lên tiếng.
“Có lẽ cơ duyên ở ngoài này đã bị lấy hết cả rồi? Ta đi đến khu vực tiếp theo thôi?”
Liên tục di chuyển vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân đột nhiên đưa tay ngăn những người dừng lại và ánh mắt hắn dần trở nên ngưng trọng. Ở trước mắt họ, một tòa tháp to lớn xuất hiện ở ngoài xa và có không ít người từ khắp nơi đang phi hành về hương đó.
“Tiến vào trong tòa tháp đó để tìm kiếm cơ duyên sao?”
Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn những người khác rồi lên tiếng.
“Có lẽ ta nên chia ra tại đây, ta hiện tại chưa có ý định tiến vào trong tòa tháp đó nên các người cự tự nhiên”.
La Thiên nhìn Đế Nguyên Quân rồi thở dài một hơi, trả lời.
“Nơi này nguy hiểm như vậy mà ngươi không định đi cùng ta sao?”
Thanh Lương các chủ cũng đi lên phía trước và lên tiếng.
“Đúng thế, ta chưa biết bí cảnh này tồn tại thứ gì nguy hiểm nên nếu như tách ra thì sẽ không biết sẽ gặp phải thứ gì? Hơn hết, bí cảnh này rộng lớn nên cơ duyên có thể chia đều cho tất cả?”
“Hà cớ gì muốn tách ra?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi liếc mắt nhìn ra xa và nói.
“Đúng như ngươi nói, bí cảnh này rộng lớn nên không biết sẽ có những gì nguy hiểm nhưng ở trong nguy hiểm thì chắc chắn sẽ có cơ duyên? Ta tách ra không phải vì lo không đủ cơ duyên mà ta tự có hướng đi của riêng ta mà thôi?”
“Ta và Lâm Tuyết Nhi sẽ ở ngoài này một thời gian nên các ngươi không cần phải đợi mà cứ tìm kiếm cơ duyên. Trước sau gì thì ta cũng tiến vào trong đó mà thôi”.
“...”
La Thiên nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống, ánh mắt hắn có chút lo lắng nhìn Đế Nguyên Quân rồi thở dài.
“Nếu ngươi đã nói vậy thì ta cũng không khuyên ngăn nữa, ta chỉ mong ngươi hãy cẩn thận. Có thể người Lý gia còn ở ngoài này và sẽ tìm đến ngươi gây phiền phức”.
“Cái đó thì ngươi không cần phải lo lắng?”
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ rồi đội lên đầu nón che mặt. Sau đó, hắn cùng Lâm Tuyết Nhi quay người đạp không rời đi.
Nhìn bóng lưng hai người đang dần khuất bóng, La Thiên ánh mắt nhìn về phía tòa tháp lộ rõ sự ngần ngại, thốt ra.
“Cùng nhau đến đó thôi”.
Di chuyển một lúc lâu, cả hai người dừng chân tại một cành câu cap ở bên ngoài tòa tháp và dương mắt nhìn ra xa. Đế Nguyên Quân cảm thấy không thể tin được khi một mảnh vỡ không gian lại tồn tại một bí cảnh rộng lớn như thế này. Thậm chí hắn dùng ánh mắt nhìn ra xa mà không hề thấy điểm dừng ở đâu cả mà là một đường chân trời dài xa xăm.
Cảm nhận linh khí xung quanh nồng đậm, Đế Nguyên Quân kinh ngạc thốt ra.
“Nơi này đúng là kỳ lạ? Bí cảnh này vậy mà tồn tại một thế giới? Chưa kể, linh khí nơi này nồng đập ít nhất cũng gấp hai gấp ba lần bên ngoài?”
Khi hắn đang dùng thần thức cùng tinh thần lực để kiểm tra những mối nguy hiểm ở xung quanh thì đột nhiên. Lâm Tuyết Nhi chỉ tay ra xa và thốt ra với dáng vẻ kinh ngạc.
“Ngươi nhìn xem, ở ngoài kia hình như có thứ gì đó phát sáng?”.
Ngay lập tức, Đế Nguyên Quân nhìn theo hướng chỉ tay của cô thì phát hiện ở đó có một thác nước khổng lồ và một con sông lớn hướng về chỗ sâu bí cảnh. Và ở trong dòng nước đổ từ trên thác xuống đúng là có một thứ gì đó đang phát sáng. Cảm thấy có chút hiếu kỳ và mong đợi, Đế Nguyên Quân gật đầu lên tiếng.
“Ta thấy rồi? Đi qua đó xem thử?”
- --