Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 187: Chương 187: Chọc người không nên đụng




Sau khi nghe Huyền lão kể lại những chuyện đã xảy ra thì La Thiên gương mặt lộ ra vẻ tức tối, ánh mắt mặc dù rất tức giận nhưng hắn vẫn không thể hiện ra ngoài. Bởi vì hắn hiểu rõ, Huyền lão đã đi theo hắn suốt một thời gian dài và ở bên cạnh bảo vệ La Thanh kể từ khi vừa sinh ra cho đến hiện tại nên công lao của lão lớn gấp nhiều lần. “Chuyện này ta không trách ngươi được, La Thanh bình thường đã không được khỏe mạnh và phải phụ thuộc nhiều vào đan dược. Nhưng lần này tại sao lại bị như thế này?”.

Nghe đến đây, Huyền lão lúc này mới có thể thở phào được một hơi, cảm giác cơ thể nhẹ nhõm giống như vừa đặt xuống được tảng đá lớn ở trong lòng. ‘May mà ta không nói đến tên tiểu tử đáng chết đó và việc bản thân lão dẫn người đến Thanh Dược Lâu bắt người về. Nếu không cái mạng già này của ta khó mà giữ được’.

“Vậy ngươi đã gọi dược sư đến xem bệnh tình của La Thanh chưa?”. La Thiên ánh mắt dò hỏi nhìn Huyền lão hỏi.

“À…”. Huyền lão nghe thấy vậy thì giật mình một cái, gương mặt lộ ra vẻ bối rối và lo lắng trả lời với giọng điệu ngập ngừng. “Qua giờ ta lo lắng cho an nguy của La Thanh nên túc trực ở bên cạnh hắn suốt nên…”.

“Huyền lão, tại sao ngươi lại hồ đồ như vậy?”. La Thiên nghe thấy vậy thì hạ giọng nói. “Nhanh gọi dược sư đến, nếu kéo dài thêm thì nếu con trai ta có mệnh hệ gì thì ngươi có chịu được không?”.

“Vâng… Vâng, ta bây giờ đi gọi ngay đây”. Huyền lão sợ hãi cúi người trả lời rồi nhanh chóng chạy ra khỏi phủ.

Đi vào trong phòng, La Thiên nhìn sắc mặt La Thanh lộ ra vẻ đau đớn và toàn thân hắn đỏ ửng lên giống như một miếng thịt tươi hồng ở trong lò nướng vậy. Chạm tay vào mạch tượng, La Thiên gương mặt lộ ra vẻ hoảng hốt, nói. “Tại sao lại như thế này?”.

Nhìn dáng vẻ hốt hoảng đó, hai vị trưởng lão đứng ở bên cạnh hỏi. “Gia chủ, La Thanh rốt cuộc có chuyện gì?”.

“...”. La Thanh ánh mắt không hiểu chuyện gì nhìn hai người nói. “Mạch tượng La nhi bây giờ cực kỳ hỗn loạn, ta có thể cảm nhận được huyết khí trong người đang sôi sùng sục và nhiệt độ trong người La nhi bây giờ không khác gì đan lô”.

“Cái này…”. Hai vị trưởng lão nghe thấy vậy thì nhíu mày, họ mặc dù biết bệnh tình La Thanh cực kỳ hiếm gặp nhưng họ không thể tin được những gì mà La Thiên vừa nói.

Lúc này, Huyền lão cấp tốc dẫn theo một vị dược sư có tiếng ở trong thành đến và không hề chậm trễ dẫn vào trong phòng. “Gia chủ, ta dẫn dược sư đến rồi đây”.

La Thiên nghe thấy vậy thì quay qua nhìn thì thấy Huyền lão dẫn theo một vị lão giả râu tóc bạc phơ trông rất già nua nhưng khí sắc trên gương mặt lão thì mười phần cường thịnh. Và nhất là trên ngươi lão toát ra một cổ khí tức dược lực cực kỳ mạnh mẽ thì lộ ra vẻ vui mừng, nói. “Dược sư, nhanh… nhanh cứu trai ta…”.

“La gia chủ, ta sẽ cố gắng hết sức”. Đáp lại, vị dược sư gật đầu nhẹ một cái, trả lời. Sau đó, lão lấy từng lọ đan dược và mười cái kim châm để ngay cạnh giường và quay qua nói. “Ta cần một chậu nước và một bể nước lạnh, càng lạnh càng tốt”.

Tiếp đến, lão đặt tay lên mạch tượng La Thiên thì ngay lập tức nhíu mày. “La gia chủ, căn bệnh của La thiếu là một bệnh cực kỳ lạ và đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy. Do huyết khí trong người lệnh lang đang rất hỗn loạn nên ta chưa thể phán đoán được”.

“Nhưng nhìn tình trạng và nhiệt độ trong người La thiếu thì ta chỉ có thể nói là rất nguy kịch. Nếu không tìm được người cứu chữa kịp thời thì khó qua được ngày hôm nay”.

“...”. Nghe thấy Dược sư nói thì La Thiên lúc này giống như hoàn toàn sụp đổ. Thân là gia chủ của một gia tộc lớn với dáng vẻ uy nghiêm và kiên định nhưng hắn lúc này gần như đã bỏ hết tất cả sự uy nghiêm và kiên định của mình mà quỳ rạp hai chân xuống. Ánh mắt La Thiên cầu khẩn nhìn lão và chảy xuống hai hàng nước mắt đau khổ. Giọng nói La Thiên run rẩy và cầu xin. “Dược sư, xin hãy cứu lấy con trai ta… Cầu xin ngươi…. Cứu Thanh nhi…”.

Nhìn dáng vẻ La Thiên cầu khẩn ở trước mặt, lão chỉ có thể thở dài một hơi rồi dìu La Thiên đứng dậy nói. “La gia chủ, ngươi đứng dậy đi. Ta thân là một dược sư nên sẽ dốc hết sức để cứu lệnh lang, nói đúng hơn là ta cố gắng duy trì thời gian cho lệnh lang”.

“Còn việc có cứu được hay không thì ta không thể nói trước được, nếu như có thể mời được lão tổ Lạc gia thì may ra còn có thể cứu được”.

“Lão tổ Lạc gia?”. Một vị trưởng lão đứng ở bên cạnh suy nghĩ một lúc nói. “Là Lạc gia đến từ Thanh Lan thành?”.

“Đúng là vị đó”. Dược sư gần đầu, trả lời.

“Nhưng La gia cùng Lạc gia trước giờ không có giao tình. Với lại, ta muốn mời được gia chủ Lạc gia ra tay đã khó chứ đừng nói đến là lão tổ?”. Một vị trưởng lão khác đứng ở bên cạnh thở dài một hơi, nói. “Trước đây ta cũng đã từng đến Lạc gia mời một lần nhưng họ đã từ chối?”.

“Haizzz… Nếu đã thế thì ta cũng chỉ có thể kéo dài thời gian cho lệnh lang được chừng nào thì hay chừng đó. Còn…”. Dược sư lắc đầu thở dài một hơi, nói với giọng điệu nặng nề. “Còn sống hay chết là dựa vào phúc phận và số mệnh của lệnh lang”.

Cùng lúc này, một đám đệ tử khiêng một chậu nước và một bể tắm lớn vào trong phòng rồi kính cẩn đáp. “Gia chủ, nước đã mang đến”.

Nhìn chậu nước mát lạnh ở trước mắt, lão dược sư nhẹ nhàng đặt từng cái kim châm vào trong chậu cùng một cái khăn đã được chuẩn bị rồi quay qua nhìn La Thiên nói. “Bây giờ thì đặt La thiếu vào trong bể tắm và phải thay nước liên tục”.

Ngâm mình vào trong bể nước, sắc mặt La Thanh lúc này mới có thể dịu xuống được một lát nhưng rất nhanh, nước ở trong bể bắt đầu bốc khói thì đám đệ tử bên cạnh bắt đầu thanh nhay thay nước liên tục.

Ngâm mình gần hai canh giờ, sắc mặt La Thanh lúc này đã trông tốt hơn trước rất nhiều và làn da hắn cũng đã dần dịu xuống thì lão dược sư mới lên tiếng. “Ta bây giờ sẽ bắt mạch và thi châm nên các vị cứ đứng đợi ở đây”.

Sau đó, lão từ từ cắm mười cây kim châm vào mười huyện đạo trên người La Thanh sau đó bắt mạch chẩn đoán. Thời gian thấm thoát trôi qua, lão dược sư đã đặt tay lên mạch tượng La Thanh đã gần một canh giờ nhưng vẫn chưa phát hiện được gì.

La Thiên đứng ở bên cạnh với gương mặt mong đợi nhìn lão dược sư, hỏi. “Dược sư, tình trạng của Thanh nhi bây giờ?”.

Đáp lại, lão dược sư vẻ mặt buồn bã thở dài một hơi, đáp. “Nếu như không tìm được cách thì lục phủ ngũ tạng sẽ suy kiệt đến mức không thể cứu chữa được nữa?”.

“Nếu như lúc trước không sử dụng đan dược thiên về mệnh mộng cùng linh hỏa quá nồng thì tình trạng của lệnh lang sẽ không nặng như thế này. Chỉ tiếc là lệnh lang đã sử dụng loại đan dược này một thời gian dài và liên tục nên… Haizzzz”.

Tiếp đến, lão lấy ra một viên đan dược sau đó bóp nát và thả vào trong bể nước rồi quay qua nhìn La Thiên, nói. “La gia chủ, châm cũng đã thi xong nên tình trạng của lệnh lang sẽ đỡ hơn được một vài phần”.

“Trong tay ta bây giờ ta chỉ có ba viên đan dược. La gia chủ, trong thời gian ba ngày này ngươi dùng đan dược của ta để cho lệnh lang ngâm mình khi bệnh tình tái phát và phải tìm được người có thể ra tay thì mới cứu được tính mạng La thiếu. Còn không thì ta rất lấy làm tiếc, La gia chủ cũng nên chuẩn bị trước”.

“...”. Nhìn theo bóng lưng lão dược sư rời đi rồi quay qua nhìn La Thanh nằm hôn mê ở trên giường, La Thiên sắc mặt xám xịt gục xuống đất và không kiềm chế được mà chảy xuống hai hàng nước mắt. “Còn ba ngày… Còn ba ngày…”.

“Bằng mọi giá phải đến Thanh Lan thành cầu lão tổ Lạc gia ra tay?”.

Đáp lại, một vị trưởng lão đứng ở bên cạnh lên tiếng. “Gia chủ, Thanh Lan thành cách đây quá xa, ta đi đến đó cũng phải mất ba ngày”.

“Vậy bây giờ phải làm sao?”. La Thiên ánh mắt buồn bã nhìn hai vị trưởng lão, thều thào nói. “Chẳng nhẽ bỏ mặc con trai của ta hay sao?”.

Nhìn thấy một cảnh này, Huyền lão đứng ở bên cạnh chỉ biết nắm chặt tay mà trong lòng cảm thấy lo lắng vô cùng. Lão không phải lo lắng về tính mạng của La Thanh mà lão sợ La Thiên sẽ biết được sự thật.

Cùng lúc này, ở tầng cao nhất Thanh Dược Lâu!

Đế Nguyên Quân cùng Thanh Lương các chủ đang ngồi bàn bạc ở trong phòng thì đột nhiên. Phương Dương trưởng quầy vẻ mặt có chút lo lắng đẩy cửa đi vào, nói. “Các chủ, gia chủ La gia đã vào đến La phủ, ngoài ra ta còn nghe được chuyện của La thiếu từ những tên đệ tử La gia và lão dược sự”.

“Tình trạng của La thiếu đang rất nguy cấp và chỉ có thể duy trì tính mạng trong ba ngày”.

“Ồ”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì lộ ra vẻ bất ngờ thốt ra rồi quay qua nhìn Đế Nguyên Quân. “Nếu Huyền lão nói ra tất cả thì rất có thể La gia chủ sẽ đưa người qua đây và mời ngươi đến đó. Không biết ngươi bây giờ đã có suy tính gì chưa?”.

“...”. Đế Nguyên Quân không nhanh trả lời Thanh Lương các chủ mà quay qua nhìn Phương Dương trưởng quầy, hỏi. “Không biết trưởng quầy còn nghe được chuyện gì nữa không?”.

Phương Dương trưởng quầy không một chút suy nghĩ liền lên tiếng trả lời. “Hình như La gia chủ muốn đến Thanh Lan thành mời Lạc gia lão tổ ra tay”.

“Lạc gia lão tổ?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì khẽ cau mày, sau đó quay qua nhìn Thanh Lương các chủ, hỏi. “Không biết Lạc gia cùng La gia có giao tình gì không?”.

Thanh Lương các chủ ngồi bên cạnh uống vào một ngụm linh trà, trả lời. “Nói về giao tình thì ta cùng Lạc gia có chút giao tình còn La gia thì trước giờ thì chưa”.

“Cứ cho là đến Thanh Lan thành thì một vị cường giả Thiên Địa cảnh di chuyển liên tục thì tốn ít nhất cũng phải ba ngày nên ta nghĩ chuyện này là bất khả thi”.

“Vậy sao?”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì đột nhiên nở một nụ cười liền khiến cả hai người cảm thấy khó hiểu vô cùng.

Thanh Lương các chủ quay qua hỏi hắn. “Có chuyện gì đáng cười sao?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân không chút đắn đo nào liền nói ra. “Cũng chẳng có chuyện gì? Chỉ là ta cùng La Thanh cũng có một lần nói chuyện với nhau, lúc đó ta đã thấy hắn phát bệnh và cũng đã từng bắt mạch cho hắn”.

“Nói đúng hơn là ta biết hắn không phải mắc bệnh và ta có cách để cứu hắn”.

“Cái gì?”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì kinh ngạc thốt ra một tiếng, sau đó hắn nhìn Đế Nguyên Quân với một ánh mắt ngờ vực, hỏi. “Trước đây ta cũng đã từng xem qua nhưng không thể phán đoán ra được? Không biết lời của ngươi là thật hay là giả?”.

“Đương nhiên là thật?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân đứng dậy rồi bước từng bước đi ra bên ngoài, nói. “Trên đời có rất nhiều chuyện xảy ra và chuyện ngươi không làm được thì không có nghĩa ta không làm được”.

“Vậy ngươi có ý định cứu La Thanh?”. Thanh Lương các chủ nhìn Đế Nguyên Quân, hỏi dò. “Không phải ngươi có hiềm khích với La gia hay sao?”.

“Ta với La Thanh cũng có chút giao tình nhưng ta cũng đã trả cho hắn. Còn bây giờ thì ta cùng hắn không ai nợ ai”. Bước chân Đế Nguyên Quân dừng lại, hắn ngoài đầu nhìn Thanh Lương các chủ rồi nở một nụ cười nhẹ, nói. “Nên La Thanh sống hay chết thì liên quan gì đến ta?”.

Sau đó, Đế Nguyên Quân quay qua nhìn Phương Dương trưởng quầy hỏi. “Linh dược của ta ngươi đã chuẩn bị xong?”.

Đáp lại, Phương Dương trưởng quầy kính cẩn gật đầu đáp. “Mọi thứ ta đã chuẩn bị xong, mời công tử”.

Ngay khi Đế Nguyên Quân rời khỏi căn phòng thì đột nhiên dừng lại, ánh mắt hắn nhìn Phương Dương các chủ, nói. “Ta là người có ân oán rõ ràng nên lúc trước Huyền lão vô cớ tìm ta gây chuyện nên ta cũng phải đáp trả lại mới phải đạo. Ngay mai phiền các chủ tung tin đồn là ta có thể cứu được La Thanh ra ngoài”.

“Đến lúc đó ta ngươi sẽ đứng xem trò vui”.

Đợi khi Đế Nguyên Quân rời đi, Thanh Lương các chủ lúc này mới đột nhiên phá lên cười lớn một tiếng. “Nhìn ánh mắt đó, nghe thấy lời nói và giọng điệu đó? Đây chính là suy tính của ngươi sao? Đúng là một tên đáng sợ?”.

“Huyền lão ơi là Huyền lão, ta bây giờ không biết nên nói ngươi thế nào đây? Ngươi đã chọc phải người không nên đụng?”.

“Ta thật sự mong chờ trò vui mà ngươi mang lại đây… Đế Nguyên Quân?”.

- --

Ps: Cầu lijke, cầu cmt, cầu vote.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.