Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 530: Chương 530: Còn ai nữa?




Hai ngày sau!

Ngày lễ trưởng thành!

Ngay từ sớm, tại trung tâm Minh Vương thành!

Một đấu trường cực kỳ lớn được dựng lên rộng đến hàng dặm, mới buổi sáng sớm nhưng đã có rất nhiều người và khi lễ hội trưởng thành chưa bắt đầu thì hơn một vạn vị trí đều đã kín hết chỗ.

Ở vị trí trên cao, hơn hai mươi sảnh lớn của hai mươi đại gia tộc dần có người đến.

Lúc này, liên minh của hơn mười đại gia tộc đều đã tề tựu tới đây từ rất sớm và mỗi gia tộc đều mang đến hai vị thiên kiêu trẻ tuổi.

Ngồi đợi ở đó một lúc thì có một nhóm năm gia tộc lớn khác khoảng hai mươi người cùng đi đến và được dẫn đầu bởi một người trung niên với gương mặt đầy góc cạnh và ánh mắt sắc bén cùng hai hàng lông mày trông đáng sợ vô cùng.

Người này không ai khác chính là gia chủ của Hùng gia, Hùng Bá Đồ!

Khi hắn ta nhìn thấy Minh Viễn ở đằng xa thì bất giác nở một nụ cười lạnh rồi lên tiếng.

“Là Minh gia chủ đó sao? Ngày này năm trước ngươi và Minh gia đã ăn một vố đau như thế mà năm nay vẫn còn dám vác mặt tới? Không biết hai vị thiên kiêu năm trước đã hòi phục được chưa?”

“Nếu ta nhớ không nhầm thì ngươi đã liên hệ với Dược Vương Cốc nhưng có lẽ không được rồi nhỉ?”

“Đúng là đáng tiếc, hai tên đó rất có cốt cách và thực lực nhưng lại sinh ra ở sai nơi?”

“…”.

Minh Viễn nghe thấy vậy thì liếc mắt nhìn qua, trong đầu dần hiện lên khung cảnh của ngày này năm trước. Hai thiên kiêu của Minh gia bị người của Hùng gia và những kẻ đi theo Hùng Bá Đồ dùng độc chiêu khiến đan điền bị hủy bỏ và trở thành phế nhân.

Nhớ lại chuyện đó khiến sắc mặt Minh Viễn đột nhiên tối sầm lại, ẩn ẩn trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận và không giấu được sát ý.

“Hùng Bá Đồ, ngươi nghĩ rằng chuyện này có thể xảy ra nữa sao? Ta thấy những kẻ đắc ý quá sớm thường sẽ nhận cái kết rất nặng, không khéo ngươi ngày hôm nay cũng giống thế?”

“Haha…”.

Hùng Bá Đồ nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn nhìn Minh Viễn đầy sự giễu cợt và nói với giọng điệu cợt nhã.

“Minh Viễn, ngươi muốn chọc cười ta thì hãy kiếm chuyện khác để nói chứ? Tại sao ngươi lại lôi chuyện này ra nói để làm gì?”

“Hai thiên kiêu mạnh nhất Minh gia bị đánh phế thì có thể làm được gì? Chẳng nhẽ hai tên đó hồi phục đan điền sau một năm sao?”

Bỗng, ánh mắt hắn để ý đến hai người đứng sau lưng Minh Viễn thì nụ cười trên gương mặt càng lớn.

“Ta nói ngươi này Minh Viễn, nếu như Minh gia không còn ai để đưa ra thi đấu thì hãy nói với ta một tiếng, ta có thể nương tay một chút?”

“Còn ngươi bây giờ lại mang đến Minh Ngọc người có tiếng về độ thông minh nhưng thực lực lại chẳng có mấy và một tên Minh Hoàng phá gia chi tử đâu đâu cũng thấy tiếng xấu?”

“Ngươi đây là chưa đánh mà đã đầu hàng? Cho hai người con nhìn thấy trận chiến mà Minh gia đã bị lép về hoàn toàn?”

Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía những gia chủ ở trong liên minh rồi nhếch mép nói với giọng điệu khinh thường.

“Hay là ngươi đang ỷ vào những gia tộc này có thể giúp? Đáng tiếc làm sao?”

“Ta thấy thiên kiêu những gia tộc đó không tệ nhưng so với con trai ta tại lại kém hơn một bậc?”

“Ta không cần nói thì các vị cũng biết chuyện giữa Minh gia và Hùng gia rồi đúng không? Nếu các vị đã kết liên minh thì ta cũng không ngại mà nói thẳng rằng đừng để thiên kiêu của gia tộc các ngươi gặp phải Hùng Hoàng thì xem như xui xẻo”.

“Ta sẽ xem các ngươi giống như Minh gia và sẽ ra tay không khoan nhượng?”

“Nhưng mà còn một cách khác, ta có thể sẽ nghĩ lại nếu các ngươi rời khỏi liên minh và hãy gia nhập với ta? Ta sẽ mở rộng vòng tay chào đón và xem các ngươi như thân thích của mình?”

“Không biết các vị cảm thấy thế nào?”

“…”.

Gia chủ của những gia tộc khác nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau và trên gương mặt hiện lên vẻ khó nói.

Thấy những người khác bị dao động thì Phương Mạnh hừ lạnh một tiếng rồi hạ thấp giọng nói.

“Hùng Bá Đồ, ta biết con trai ngươi có thực lực mạnh yếu như thế nào nhưng mà ngươi đừng tự đắc quá sớm vì không ai biết trước được kết quả sẽ xảy ra?”

“Ta thấy thiên kiêu năm nay không kém hơn so với năm trước? Nói không chùng có ngươi khiến thiên kiêu Hùng gia không thẻ ngóc đầu lên được cũng nên?”

Hùng Bá Đồ nghe thấy vậy thì ánh mắt có chút trầm xuống nhưng rất nhanh liền lấy lại tâm thái ban đầu. Hắn phất tay xem như chưa từng có chuyện gì xảy ra và nói.

“Ta rất mong chờ điều đó?”

Sau đó một hồi lâu, tất cả gia tộc đều đã tụ tập đông đủ tại đây nhưng lễ hội dường như vẫn chưa bắt đầu bởi vì còn thế lực quan trọng khác vẫn còn chưa đến. Những người đó không ai khác chính là mười tông môn lớn ở gần đây.

Thời gian cứ thế trôi qua đã hai canh giờ nhưng vẫn không thấy một bóng người khiến những người có mặt đều cảm thấy kỳ lạ và bắt đầu bàn tán còn những gia chủ ngồi ở trên cao thì sắc mặt trở nên tôi sầm lại và không giấu được sự tức giận.

Sở dĩ họ có cùng kiểu biểu cảm là vì họ biết ý định của mười đại tông này là gì?

Bọn họ biết rõ lễ hội này sẽ không thể bắt đầu được là vì thiếu sự có mặt của họ?

Cảm giác bị những tông môn đó đang khinh thường và bị vuốt mặt khiến họ cảm thấy không vui nhưng cũng chẳng thể làm được gì khác vì thế lực của mười tông môn đó quá mạnh nên chỉ có thể nuốt cục tức và kiếm chế sự tức giận mà thôi.

Cứ thế một tiếng nữa trôi qua, sắc trời lúc này cũng đã tới trưa và ánh nắng chiếu rọi khiến ai ai cũng cảm thấy mệt mỏi. Bầu không khí chờ đợi nặng nề dần bao trùm khiến ai ai cũng tức giận không thôi.

Lúc này, có người không kiềm dược sự tức giận liền lên tiếng quát lớn.

“Thật là khinh người quá đáng, mười đại tông đó không nể mặt Minh Vương Thành ta? Tại sao bọn họ lại đến chậm mặc dù đã biết trước chuyện này và được mời đến từ trước?”

“Chẳng nhẽ Minh Vương thành trong mắt họ chẳng là gì hay sao?”

Những người khác nghe thấy vậy cũng đồng thời lên tiếng với thái độ tức giận.

“Đúng thế, bọn họ không nể mặt Minh Vương thành thì ta cần gì phải chờ đợi họ?”

“Đã ba canh giờ rồi vẫn chưa đến? Chẳng nhẽ bọn họ muốn ta đợi đến muộn hay sao?”

“Nếu đã đến muộn thì ít nhất cũng phải truyền tin tới trước một tiếng chứ? Đây lại không nói một lời nào và thích đến thì đến?”

“Bọn họ tưởng tông mông lớn là thích làm gì thì làm sao? Ở đây là Minh Vương thành chứ không phải tông môn của bọn họ”.

“…”.

Thấy phía bên dưới đang xì xào bàn tán thì những gia chủ của những gia tộc lớn cũng khó mà kiềm lòng được. Ngay khi bọn họ định lên tiếng thì đột nhiên, một cố khí tức bỗng đè xuống cả quảng trường khiến ai ai cũng phải rùng mình và cảm thấy kinh hãi không thôi.

Chỉ mới có sự xuất hiện của họ từ đằng xa mà cả đấu trướng đã chìm sâu vào sự kinh hãi và một cổ áp lực cục kỳ khủng bố đè xuống khiến không một ai có thể ngóc đầu lên được.

Bởi vì người đến không phải là Thiên Địa cảnh mà chính là Tinh Cực cảnh cường giả chân chính!

Trong lúc bầu không khí trở nên im ắng thì đột nhiên, một giọng nói âm trầm đột nhiên vang lên cùng với giọng điệu khinh thường và tức giận.

“Thật xin lỗi các vị, trên đường đến đây ta có chuyện đột xuất nên đã tới muộn. Mong các vị thứ lỗi?”

Tiếp đó, lão giả đạp không liếc mắt nhìn xuống đám người vừa bàn tán lúc nãy và nói.

“Ta vừa rồi nghe thấy có ai đó đang nói xấu bản môn ở sau lưng? Không biết người đó là ai và tại sao lại khinh nhờn như vậy?”

Từng câu từng chữ nặng nề buông xuống khiến ai ai cũng phải giật mình kinh hãi và nhất là nhưng người vừa nãy còn đang tức giận nói xấu ở sau lưng nay lại cúi đầu đầu đầy sợ hãi.

Họ thậm chí còn không dám thở mạnh dù chỉ một cái.

Từng giây từng phút trôi qua, lão giả không thấy một ai lên tiếng trả lời thì trên trán nổi lên từng sợi gân xanh tức giận.

“Chẳng nhẽ các ngươi có gan nói xấu ở sau lưng mà không dám nhận? Đây chính là bản mặt yếu kém Minh Vương thành?”

“Ta bây giờ đã hiểu lý do vì sao các ngươi luôn luôn kém hơn những thành ở lân cận là vì điều đó?”

“Ngay cả lá gan các ngươi còn không có thì chỉ là phế vật trong mắt người khác mà thôi?”

Bị lão giả hạ nhục, đám người phía bên dưới tuy rất tức giận và không cam lòng nhưng chẳng có một ai dám lên tiếng vì người đang đạp không mà đứng đó họ không đụng vào được.

Lúc này, có người không kiếm được sự tức giận nữa liền ngẩng đầu nhìn lên, trên trán hắn nổi lên từng sợi gân xanh rồi dứt khoát quát lớn.

“Là ta nói thì đã sao? Các ngươi thân là tông môn lớn thì có quyền làm gì cũng được hay sao? Các ngươi đến muốn gần ba canh giờ nhưng không báo trước lấy một lời? Bây giờ đến thì tỏ rõ thái độ với bọn ta?”

“Đây chính là cách mà tông mông lớn các ngươi làm hay sao?”

Bị trung niên nhân tức giận đáp lịa, sắc mặt lão giả đột nhiên tối sầm và trong ánh mắt không giấu được sự tức giận. Chỉ thấy lão tả khẽ phá lên cười lớn một tiếng rồi hằn giọng nói.

“Rất có cốt khí, dám nói ra tiếng lòng? Như thế là rất tốt?”

“Nhưng mà ngươi không nên khinh nhục ta và tông môn? Tội ngươi đáng chết?”

Chỉ thấy từng câu từng chữ buống xuống khiến ai ai cũng giật mình kinh sợ và với một cổ khí tức đột ngột ập xuống khiến toàn trường k thể ngẩng đầu.

Sau một tiếng động lớn, cơ thể trung niên nhân trực tiếp bảo nổ hóa thành từng đợt mua máu bắn ra khắp nơi.

Chứng kiến một cảnh này khiến ai ai cũng phải chịu đựng trong sự sợ hãi.

Đây chính là sự khác biệt giữa Tinh Cực cảnh và Thiên Địa cảnh!

Không để bọn họ kịp lắng xuống sự sợ hãi, thanh âm lão giả một lần nữa vang lên.

“Còn có ai nữa?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.