Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 261: Chương 261: Danh tiếng vang vọng




Đi đến ngôi làng, Đế Nguyên Quân nhìn thấy đám người đang vui vẻ cười nói ở bên đống lửa. Nhìn vào những người tu luyện và những người bình thường lại có thể hòa mình với nhau được như thế.

Nhìn thấy Đế Nguyên Quân từ bên ngoài đi vào thì ngay lập tức, đám người trong làng ngay lập tức đứng dậy, ánh mắt họ nhìn hắn trông cực kỳ vui mừng và mong đợi. Họ nhanh chân chạy ra đón tiếp và không quên việc kéo hắn đi vào trong cùng đoàn người.

Được những người ở trong làng đón tiếp nồng hậu, Đế Nguyên Quân nhanh chóng hòa nhập. Từ ăn uống rồi trò chuyện vui vẻ cho đến tận khuya nhưng những người ở trong làng vẫn không có dấu hiệu dừng lại. Dường như họ dốc hết ngày hôm nay để làm bữa tiệc tạm biệt những người của Thương gia.

Mãi cho đến sáng sớm ngày hôm sau, đám người say sưa rồi mới kết thúc. Lúc này, đám người Thương gia biết trước được việc Đế Nguyên Quân đến đây là có chuyện muốn nói với họ.

Đi ra ngoài cổng làng, đám người Thương gia đưa mắt nhìn qua rồi lên tiếng. “Nguyên Quân huynh đệ, không biết người tìm bọn ta có việc gì căn dặn?”.

“Đúng là ta có chuyện muốn nhờ các ngươi chuyển lời đến Thương lão?”. Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Ta muốn các ngươi và Thương lão giúp ta truyền tin”.

“Không biết ngươi muốn truyền tin gì và đến với người nào?”. Đám người ánh mắt có chút tò mò hỏi. “Nói thật chứ Thương gia ta không phải gia tộc lớn và có tiếng nói ở Thanh Lan thành nhưng mối quan hệ của gia tộc tương đối rộng nên chắc sẽ giúp được?”.

“Cũng không có gì khó?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ đáp. “Đơn giản là ta muốn các ngươi lan truyền có một vị Huyền cấp luyện đan sư đang bị thương và tĩnh dưỡng ở trên đỉnh núi?”.

“Và ngoài ra, ta còn muốn các ngươi nghe ngóng một chút về các thiên kiêu ở trong thành. Nếu có dịp quay trở lại đây thì có gì nói lại với ta?”.

“Huyền cấp luyện đan sư?”. Đám người nghe thấy vậy thì đưa mắt nhìn nhau lộ vẻ khó hiểu. “Ở nơi hẻo lánh này thật sự có một vị luyện đan sư như vậy sao? Đúng là khó tin thật”.

Sau đó, đám người nhìn qua Đế Nguyên Quân, tò mò hỏi. “Chuyện này nếu như không phải là thật thì sẽ có đôi chút phiền phức?”.

“Chẳng nhẽ Nguyên Quân huynh đệ là vị Huyền cấp luyện đan sư đó sao?”.

Đáp lại ánh mắt mong đợi của đám người, Đế Nguyên Quân bất giác lắc đầu. “Các ngươi nghĩ như thế nào cũng được? Nhưng tin tức này không có thật thì ta cần phải lan truyền cho thật nhiều người biết?”.

“À đúng rồi, ngoài ra ta còn có một yêu cầu khác là một ngày ta chỉ tiếp năm vị khách đến và phí cầu đan là đan dược hồi phục, linh dược có công dụng tu luyện lục phủ ngũ tạng. Cấp bậc phải ừ Huyền cấp hạ phẩm trở lên ta mới nhận”.

“Nguyên Quân huynh đệ yên tâm, chuyện này ta chắc chắn sẽ giúp ngươi truyền lời”. Ánh mắt đám người lộ vẻ có chút không trong sạch nhìn hắn, nói. “Ngoài ra, bọn ta cũng muốn ngươi… Haha”.

“...”. Nhìn dáng vẻ không có tiền đồ của đám người, Đế Nguyên Quân phì cười thành tiếng, đáp. “Tất nhiên, chỉ cần các ngươi giúp ta chuyện này thì ta sẽ đáp ứng các ngươi một yêu cầu. Chỉ cần ta làm được thì ta sẽ không từ chối?”.

“Được, nếu như ngươi đã nói vậy thì bọn ta không còn gì để từ chối?”. Đám người vui vẻ nhìn nhau rồi cười lớn một tiếng giống như vừa vớ được một thứ gì đó quý giá.

Đế Nguyên Quân gật đầu. “Những gì ta cần nhờ thì ta đều đã nói hết nên các ngươi đi vào bên trong nghỉ ngơi trước đi”.

Sau khi nhờ cậu đám người Thương gia, Đế Nguyên Quân quay người đi về phía đỉnh núi. Tại đây, hắn tìm kiếm một nơi tương đối cách biệt với những người bên ngoài. May mắn thay, hắn đã tìm thấy một cái hang động khô ráo tương đối lớn và rất phù hợp với những gì mà hắn mong muốn.

Để không làm đám người kia cảm thấy nghi ngờ, Đế Nguyên Quân ném các loại tinh thạch lúc trước đã mua ở Thanh Lan thành bố trí ở xung quanh hang động rồi bắt đầu kết ấn tạo thành trận pháp.

“Để khiến đám người Thanh Lan thành tin tưởng thì ta cần phải chuẩn bị thật kỹ càng?”. Đế Nguyên Quân vừa nói vừa đưa tay kết ấn ở trước ngực. “Đầu tiên là tụ linh trận và dẫn linh trận, tiếp theo là tản mát một lượng tinh thần lực bao trùm cả một vùng thì mới có thể đánh lừa được?”.

Bày biện cho đến buổi sáng, Đế Nguyên Quân lúc này mới có thể thở phào được một hơi. Suốt một đêm tạo trận pháp cũng như tiêu tốn một lượng lớn tinh thần lực để biến nơi này trở thành một nơi lý tưởng để hồi phục cũng như luyện đan.

Qua mấy ngày sau!

Để Nguyên Quân sau khi căn dặn bà Lý là hắn sẽ đi ra ngoài một vài hôm rồi sẽ trở về. Tuy nhìn dáng vẻ bà không mấy mong muốn nhưng cuối cùng rồi bà cũng gật đầu đồng ý.

Quay trở lại hang động, Đế Nguyên Quân vận chuyện Ngũ Hành Bà Thể Quyết và thúc dục điểm sáng Huyết Đế Mộc tạo thành một bộ y phục trông có vẻ cổ lão và trên người toát ra một lượng sinh mệnh lực dồi dào. Bên cạnh đó, gương mặt Đế Nguyên Quân cũng có chút thay đổi với đôi mắt màu xanh lục bích trông cực kỳ huyền ảo cùng với mái tóc màu trắng trông vừa cổ lão nhưng lại toát lên được dáng vẻ của một bậc cường giả.

Đợi sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, Đế Nguyên Quân ngồi ở trên mỏm đá bằng phẳng ở trong góc hang động chờ đợi.

Kể từ lúc mà đám người Thương gia quay trở về Thanh Lan thành, họ đã nhanh chóng nói chuyện này với Thương lão nhưng khác ở một điểm là họ dường như hiểu được ý định của Đế Nguyên Quân nên chỉ bảo là ở trên đỉnh núi vừa xuất hiện một vị Huyền cấp luyện đan sư đang bị trọng thương.

Ban đầu, Thương lão còn có chút bán tín bán nghi nhưng khi nhìn dáng vẻ chắc chắn của đám người và họ luôn miệng nhắc đến Đế Nguyên Quân nên trong lòng lão cũng có chút đắn đo suy nghĩ. Nhưng rất nhanh, lão cũng gật đầu và hứa là sẽ giúp họ lan truyền tin tức này ra ngoài.

Không lâu sau đó, tin tức này đã nhanh chóng lan truyền khắp nơi ở trong thành và đã được truyền đến tai của những thế lực lớn ở trong thành. Cũng giống như Thương lão, ban đầu họ cũng không tin một nơi hẻo lánh và không có mấy người qua lại ở chỗ đó trong nhiều năm nên họ cũng bán tín bán nghi. Trong lúc chưa thể xác định được thực hư chuyện này, giới cao tầng của các thế lực đều đang âm thầm quan sát những thế lực khác có hành động rồi mới dần quyết định.

Tuy có nhiều người không tin nhưng vẫn có không ít gia tộc vừa và nhỏ cảm thấy rất hào hứng khi nghe thấy chuyện này nên họ đã không tiếc việc lấy hết toàn bộ linh thạch ở trong bảo khố và đi khắp nơi tìm mua đan dược và linh dược theo như những gì mà Đế Nguyên Quân yêu cầu.

Rất nhanh, Đế Nguyên Quân ngồi đợi ở trong hang động chưa đến một ngày thì ở bên ngoài đã có không ít người kéo tới. Ban đầu, khi những người từ Thanh Lan thành đến đây thì việc đầu tiên họ đều hỏi dò qua thông tin từ những người ở trong làng nhưng không có một ai xác nhận điều đó nên họ cảm thấy thất vọng vô cùng.

Bọn họ nghĩ bản thân đã bị một tin đồn nhảm mà khiến cả gia tộc dốc hết toàn bộ linh thạch để mua hết những thứ mà Đế Nguyên Quân yêu cầu. Nhưng họ lúc này cũng chẳng còn sự lựa chọn nào khác ngoài việc sẽ đích thân đi lên đỉnh núi để kiểm chứng, tuy không dám chắc là chuyện này sẽ đúng nhưng họ vẫn mong chờ vào chuyện này.

Ngay khi họ vừa đặt chân lên đến đỉnh núi thì ngay lập tức, nụ cười ở trên gương mặt họ dần hiện lên. Họ cảm nhận tinh thần lực dao động ở khắp nơi thì mới dám chắc được ở bên trong hang động thực sự tồn tại một vị Huyền cấp luyện đan sư. Và còn một điều nữa mà họ dám chắc là người đang dưỡng thương ở bên trong hang động chắc chắn là một vị luyện đan sư có cấp bậc cao trong giới Huyền cấp.

Đứng ở bên ngoài hang động, đám người đến từ Thanh Lan thành kính cẩn cúi người rồi đồng thành nói. “Tại hạ là gia chủ của Tiêu, Hoàng, Huy, Hồng,... gia nghe tin mà đến. Kính mong tiền bối có thể gặp mặt?”.

Ngồi ở trong hang động, Đế Nguyên Quân nghe thấy thanh âm của đám người truyền vào thì không khỏi nở một nụ cười. “Đám người Thương gia làm việc cũng thật nhanh nhạy? Đúng là khiến người ta có chút bất ngờ?”.

“Nếu người đã đến rồi thì ta cũng có chút chuẩn bị mới được?”.

Nhanh chóng chỉnh đốn lại dáng vẻ, Đế Nguyên Quân hai tay vòng ra sau lưng rồi cất bước đi ra bên ngoài. Ánh mắt hắn nhìn liếc qua đám người đang cúi đầu thì khẽ lên tiếng. “Các vị là ai? Tại sao lại đến nơi này khiến ta trị thương bị gián đoạn?”.

Đám người nghe thấy vậy thì sợ Đế Nguyên Quân trách phạt nên hạ thấp giọng và kính cẩn đáp. “Mong tiền bồi lượng thứ vì đã khiến việc trị thương bị gián đoạn?”.

Từ trong đám người, một vị trương niên nhân dẫn theo một tiểu nữ hài khoảng chừng bảy tám tuổi cất bước đi lên rồi cúi đầu. “Tại hạ là gia chủ Hoàng gia, Hoàng Chấn Thiên dẫn theo con gái là Hoàng Uyển Nhi ra mắt tiền bối”.

“Tại hạ nghe thấy danh tiền bối đang bị trọng thương nên đã chuẩn bị Huyền cấp đan dược hồi phục và linh dược để rèn luyện lục phủ ngũ tạng. Mong tiền bối xem qua cho?”.

“Hừ”. Đế Nguyên Quân hừ lạnh một tiếng, quát. “Là đám tiểu tử Thương gia không biết giữ miệng, nếu như chúng không nói ra thì ta chắc đã an nhà dưỡng thương ở nơi này rồi?”.

Nhìn đống đan dược và linh dược ở trên khay, Đế Nguyên Quân khóe miệng khẽ nhích lên tựa như đang sắp cười thì bỗng lấy lại tâm thái. “Hoàng giả chủ đã có sự chuẩn bị và nhọc công đến đây rồi nên ta đành lòng nhận. Tuy phẩm chất không được tốt nhưng cũng không phải là không được?”.

Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Hoàng Chấn Thiên một cái rồi sau đó nhìn qua Hoàng Uyển Nhi rồi lên tiếng. “Chắc việc Hoàng gia chủ muốn nhờ cậy chắc có liên quan đến tiểu nữ hài này? Hoàng gia chủ có việc gì thì cứ nói, nếu như giúp được thì ta sẽ rất sẵn lòng?”.

“Đúng là không thể qua mắt tiền bối?”. Hoàng Chấn Thiên nghe thấy vậy thì vui mừng vô cùng. Hắn cố kiềm chế cảm xúc ở trong lòng rồi cúi đầu nói. “Chuyện là thế này, tại hạ chỉ có duy nhất một người con gái nhưng có một chuyện mà ta không hiểu được là thời gian gần đây Uyển Nhi cảm thấy trong người không được khỏe và khả năng tu luyện đang ngày càng giảm xuống?”.

“Không biết tiền bối có thể giúp Uyển Nhi được hay không? Nếu được thì Hoàng Chấn Thiên này sẽ dốc hết sức để báo đáp?”.

Đáp lại sự cầu khẩn của Hoàng Chấn Thiên, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua những người khác thì thấy họ đang nhìn hắn với ánh mắt vừa mong đợi vừa dò xét, giống như muốn kiểm tra xem thực hư về thân phận của hắn. Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp. “Hoàng gia chủ không cần phải khẩn trương như thế? Tình trạng của tiểu hài từ không phức tạp giống như những lời ngươi nói? Với lượng đan dược và linh dược này cũng đã đủ để ta ra tay rồi?”.

“Tuy thân ta đang mang trọng thương nhưng việc này đối với ta chỉ là chuyện nhỏ nên Hoàng gia chủ cứ yên tâm”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân đặt nhẹ tay lên đầu tiểu hài tử vừa đánh ra một đạo chân nguyên xâm nhập vào trong cơ thể và vừa nói. “Tình trạng này chỉ là kinh mạch bị tắc nghẽn do phục dụng đan dược có nhiều tạp chất tạo thành nên chỉ cần loại bỏ và đả thông toàn bộ kinh mạch thì mọi chuyện không chỉ được giải quyết mà còn khiến tốc độ tu luyện ngày càng trở nên tốt hơn”.

Chỉ trong một thời gian ngắn, Đế Nguyên Quân sau khi đã thông hết toàn bộ kinh mạch trong người Hoàng Uyển Nhi rồi thu thay, bản thân làm ra dáng vẻ mệt mỏi, nói. “Hoàng gia chủ, ta đã giúp tiểu hài tử đã thông những đoạn kinh mạch bị tắc nghẽn nên mọi chuyện đã được giải quyết? Và ta cũng nhắc nhở ngươi, nếu không muốn tình trạng này tiếp diễn thì hãy chọn những loại đan dược ít hoặc không có tạp chất”.

“...”. Hoàng Chấn Thiên nghe thấy vậy thì vui mừng vô cùng, hắn kính cần cúi người thi lễ rồi lên tiếng. “Đa tạ tiền bối”.

“Được rồi, nếu Hoàng gia chủ không có chuyện gì nữa thì có thể trở về rồi?”. Sau đó, Đế Nguyên Quân quay người vừa đi vào trong hang động vừa lên tiếng. “Đa tạ các vị đã quan tâm đến ta mà đến nhưng thương thế trong người ta vẫn còn nên vừa rồi sử dụng hơi nhiều chân nguyên nên cảm thấy hơi mệt và bây giờ cần phải nghỉ ngơi”.

“Nên mong các vị thông cảm và về đi cho?”.

Đế Nguyên Quân mặc kệ những lời cầu khẩn của những người khác rồi đi thẳng vào trong hang động mà không mảy may quan tâm. Tưởng chừng như mọi người sẽ thất vọng mà trở về nhưng họ lại quyết tâm đứng đợi ở bên ngoài.

Đế Nguyên Quân vừa đi vào và vừa nở một nụ cười ở trên gương mặt. “Đám người này đúng là không ngoài dự đoán? Các ngươi đứng đợi ở bên ngoài như vậy thì sẽ khiến danh tiếng của ta còn vang xa hơn nữa?”.

Cùng ngày hôm đó, Hoàng Chấn Thiên sau khi dẫn Hoàng Uyển Nhi quay trở về. Sau khi chứng kiến những lời nói và khả năng của Đế Nguyên Quân thì ngay lập tức, Hoàng Chấn Thiên không giấu được sự vui sướng nên đã truyền tin này ra ngoài. Điều này cũng vô tình khiến cho nhiều người biết đến và cảm thấy tin tưởng hơn về khả năng của Đế Nguyên Quân.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.