Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 135: Chương 135: Dọa người




Muốn gặp ta? Gọi sư phụ ngươi đến đây!

Giọng nói nặng nề và đầy sự khinh thường vang lên khiến vẻ mặt Mộc Lưu trông khó coi vô cùng. Ánh mắt hắn trầm xuống nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi lạnh giọng nói. “Ngươi… ngươi...”.

“Sư phụ ta thân phận cao quý sao có thể tùy tiện đến gặp ngươi?”.

“Ngươi khinh người quá đáng”.

“Khinh người?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười hằn một tiếng rồi nói. “Ngươi nghĩ chức danh luyện đan sư to lắm sao?”.

“Đừng nói đến sư phụ ngươi, một luyện đan sư thất phẩm thấp kém sao nhập vào nhãn quan của ta?”.

“Trong mắt ta thì Địa cấp, Thiên cấp luyện đan sư ở trong mắt ta chỉ là một con kiến. Còn sư phụ ngươi lấy gì để ta đến gặp?”.

“Không biết gan của sư đồ ngươi lớn hay các ngươi nghĩ ai cũng thấp kém hơn?”.

Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần Mộc Lưu và nhìn hắn bằng ánh mắt giống như chủ tể đang nhìn xuống khiến Mộc Lưu cảm thấy sợ hãi vô cùng. Đế Nguyên Quân khí thế bừng bừng bộc phát khiến toàn bộ căn phòng và khu vực xung quanh có một phen run rẩy kịch liệt.

“Cút”. Đế Nguyên Quân ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Mộc Lưu rồi quát lớn một tiếng.

Bị khí thế của Đế Nguyên Quân dọa sợ, Mộc Lưu vẻ mặt sợ hãi lùi ra sau mấy bước, hắn hít vào một hơi thật sâu để cố gắng trấn tĩnh nhưng ánh mắt của Đế Nguyên Quân quá đáng sợ. Ánh mắt đó giống như một tôn thái cổ hung thú hùng hổ dọa người.

“Ngươi… Ngươi...”. Mộc Lưu toàn thân sợ lên, vẻ mặt tái xanh sợ hãi trông cực kỳ khó coi. Ở trong tâm trí của hắn lúc này đang mách bảo bản thân phải rời khỏi nơi này thật nhanh, bằng không hậu quả sẽ cực kỳ khôn lường. Mộc Lưu chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, giọng nói run rẩy thốt ra rồi quay người chạy đi.

Nhìn vẻ mặt sợ hãi và dáng vẻ Mộc Lưu quắp đuôi bỏ chạy khiến cả năm người bật cười thành tiếng.

“Hahaha… Thất phẩm luyện đan sư được gọi là đại nhân vật vậy?”. Lạc Tuyết Dung ôm bụng cười lớn nói.

“Hahaha… Đúng thật, một cái chức danh nhỏ bé mà dám khoe khoang trước mặt chủ nhân?”. Hứa Tiểu Kiều chỉ tay về phía Mộc Lưu chạy đi mà cười. “Đúng là không biết nhục”.

“Đúng thật”. Lâm Tuyết Nhi cố gắng kìm lại nói. “Không biết có ai đứng trước mặt ngươi mà tự xưng là đại nhân vật?”.

“Đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy”.

“Nguyên Quân công tử đúng thật là”. Chu Tiểu Thiến đưa tay lên che miệng nói. “Người như công tử chưa tự xung là đại nhân vật mà trong một thành nhỏ bé như này lại có người dám tự xưng”.

“Đúng là ếch ngồi đáy giếng”.

“Phải công nhận, đây là lần đầu tiên ta thấy có người tự xưng như vậy?”. Lã Nhật Doanh lắc đầu nở một nụ cười nói. “Không biết khi họ chân chính gặp đại nhân vật thì sẽ như thế nào?”.

Chạy thẳng một mạch về đan các, vẻ mặt Mộc Lưu làm ra vẻ vô tội và oan ức tìm Ngô đại sư.

Ngồi ở trong thư phòng, Ngô đại sư nhâm nhi ly trà nóng và đang nghiên cứu đan phương thì nghe thấy tiếng bước chân dồn dập chạy vào. Ngay khi nhìn thấy Mộc Lưu đẩy cửa đi vào thì Ngô đại sư nở một nụ cười nhẹ nói.

“Thế nào?”.

“Vị công tử đó đến chưa?”.

“Sư phụ”. Mộc Lưu vẻ mặt buồn tũi đáp lại.

Nhìn vẻ mặt Mộc Lưu giống như đã gặp phải chuyện gì đó nên Ngô đại sư lên tiếng hỏi. “Có chuyện gì?”.

“Sư phụ”. Mộc Lưu vẻ mặt ủy khuất nói. “Tên đó khinh người quá đáng, hắn ta không xem sư đồ ta ra gì cả?”.

“Đệ tử đã chuyển lời mời của sư phụ đến nhưng hắn không nghe theo mà còn quay ngược lại sỉ nhục”.

Nghe Mộc Lưu kể lại, sắc mặt Ngô đại sư dần trầm xuống, ánh mắt nhìn Mộc Lưu lộ ra vẻ bán tín bán nghi hỏi. “Lời ngươi nói là thật?”.

“Sư phụ không tin đệ tử sao?”. Mộc Lưu hai mắt ửng đỏ nhìn Ngô đại sư rồi nói với giọng điệu oan uổng.

Ngô đại sư mặc dù biết tính cách của Mộc Lưu nên chuyện này chắc vẫn còn có khúc mắc. Mộc Lưu từ nhỏ đã đi theo Ngô đại sư, lúc đó hắn là một tiểu hài tử rất thông minh và lanh lợi. Nhưng càng lớn lên, hắn càng bị hư vinh vì danh hiệu luyện đan sư và những lời có cánh khiến hắn dần bị tha hóa và trở thành một người giống như bây giờ.

“Haizzz”. Ngô đại sư thở dài một hơi rồi tiến lại gần, lão đặt tay lên vai Mộc Lưu rồi hạ thấp giọng nói. “Thôi được rồi, ngươi dẫn ta đến đó”.

Mộc Lưu gật đầu đồng ý, ẩn sâu ở trong ánh mắt của hắn là vô vàn sự tức giận và đầy ẩn ý. Hắn từ trước đến giờ chưa từng chịu qua nỗi nhục giống như ngày hôm nay nên trong đầu hắn bắt đầu tính toán cách trả thù. ‘Để xem đến lúc đó ngươi còn ngông cuồng được không?’.

Một lúc sau!

Mộc Lưu dẫn Ngô đại sư tìm đến, cả hai người đứng trước cửa một lúc rồi mới lên tiếng.

“Công tử, ta có chuyện muốn gặp?”. Ngô đại sư vẻ mặt trầm ngưng nói.

Thanh âm Ngô đại sư từ bên ngoài vọng vào khiến vẻ mặt đám người trầm ngưng lại. Ánh mắt họ nhìn ra cửa rồi quay qua nhìn Đế Nguyên Quân như muốn hỏi hắn là ‘Người bên ngoài là ai? Ngươi quen người đó không?’.

Nhìn vẻ mặt đám người đang dò hỏi mình, Đế Nguyên Quân lắc đầu nói. “Ta không quen”.

Lâm Tuyết Nhi vẻ mặt suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng. “Chắc là tên Mộc Lưu gì đó đưa người đến”.

“Ta cũng nghĩ là như vậy?”. Đế Nguyên Quân gật đầu nói.

“Vậy bây giờ có mở cửa không?”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt thích thú như muốn xem trò vui, nói.

“Tùy ý”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta không quan tâm”.

“Được”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt vui vẻ nở một nụ cười đáp. “Vậy ta mở”.

Đứng đợi ở bên ngoài một lúc lâu nhưng không thấy có ai đáp lại hay đi ra mở cửa, Ngô đại sư vẻ mặt lộ rõ vẻ không vui. Ngay khi lão muốn đưa tay lên gõ cửa thêm một lần nữa thì Lạc Tuyết Dung mở cửa, ánh mắt cô nhìn hai người nói.

“Hai vị đến tìm ai vậy?”.

Nhìn Lạc Tuyết Dung trên người phát ra khí chất cường giả và mùi thơm linh dược thơm nhè nhẹ từ trên người phát ra, Ngô đại sư vẻ mặt niềm nở lên tiếng. “Ta không biết tên vị công tử đó nhưng ta nhớ là vị công tử đó khoảng mười bảy mười tám tuổi”.

“Ồ”. Lạc Tuyết Dung gật đầu đáp. “Xin mời”.

“Đa tạ”. Ngô đại sư khẽ gật đầu nói.

Đi vào trong phòng, Ngô đại sư ngay lập tức nhận ra Đế Nguyên Quân nên tiếng lại gần. Ngô đại sư hai tay đưa ra trước ngực, thân trên hơi cúi xuống lên tiếng.“Công tử, là ta đã quá lỗ mang”.

“Mong công tử lượng thứ”.

“Cần gì nói nặng lời như vậy?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt hững hờ đáp. “Ngươi không làm gì có lỗi với ta”.

“Vậy là tốt”. Ngô đại sư nở một nụ cười nhẹ đáp.

“Ngô đại sư, ngươi tìm ta có việc gì sao?”. Ánh mắt Đế Nguyên Quân liếc nhìn Ngô đại sư một cái rồi lên tiếng.

Tên Mộc Lưu đứng ở bên cạnh thấy ánh mắt và ngữ điệu hơi ngang của Đế Nguyên Quân thì tức giận lên tiếng. “Ngươi chú ý một chút, sư phụ ta là một đại nhân vật nên ngươi ăn nói cho đàng hoàng”.

Ngay lập tức, Ngô đại sư liền trừng mắt nhìn tên Mộc Lưu một cái rồi quay qua nhìn Đế Nguyên Quân với vẻ mặt hài hòa nói. “Tên đệ tử này của ta có tính cánh hơi bộc trực nhưng hắn thực chất là một người tốt nên mong công tử bỏ qua cho”.

“Gió thoảng ngoài tai thôi”. Đế Nguyên Quân gật đầu nói. “Ta không quan tâm”.

Bị Đế Nguyên Quân khinh thường, tên Mộc Lưu vẻ mặt đỏ bừng tức giận, ánh mắt nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân như muốn ăn tươi nuốt sống. “Ngươi...”.

“Mộc Lưu?”. Ngô đại sư trừng mắt quát một tiếng. “Ngươi bát nháo còn chưa đủ hay sao?”.

“Sư phụ”. Mộc Lưu vẻ mặt ủy khuất thốt ra. “Ta...”.

Không để ý đến Mộc Lưu nữa, Ngô đại sư quay qua nói. “Công tử chê cười rồi”.

“Ta thiếu sót quá”. Ngô đại sư vẻ mặt lộ rõ vẻ áy náy rồi lắc đầu nói. “Không biết tên gọi của công tử là gì?”.

“Ngô đại sư?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt hững hờ từ chối trả lời nói. “Ngươi đến tìm ta có việc thì tên tuổi có liên quan gì sao?”.

“...”. Bị từ chối, Ngô đại sư ánh mắt lộ rõ vẻ không vui nhưng lão vẫn cố gắng lộ ra vẻ mặt hòa hảo nói nói. “Chuyện là ta đến đây vì muốn được công tử chỉ điểm một phen”.

“Chỉ điểm?”. Đáp lại, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn Ngô đại sư rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Ngươi đang nói gì cao sang vậy?”.

“Ta chỉ là một người tu luyện đơn thuần thì có gì đâu mà chỉ điểm cho ngươi?”.

Nghe đến đây, đám người đứng ở bên cạnh nghe thấy vậy thì đưa tay lên che miệng cười khẽ. ‘Hắn mà là người tu luyện đơn thuần?’.

‘Chỉ có ma mới tin’.

Thấy năm người cười khúc khích, Ngô đại sư hai hàng lông mày khẽ nhíu lại. Ánh mắt nhìn về phía năm người như muốn hỏi điều gì. Còn tên Mộc Lưu thấy sư phụ bị khinh thường nên càng thêm tức giận. Hai tay hắn thít chặt lại và nhìn Đế Nguyên Quân bằng ánh mắt nồng nặng sát ý.

Đế Nguyên Quân dường như cảm nhận được sát ý của tên Mộc Lưu nhưng hắn cũng chỉ xem đó như gió thoảng mây trôi mà thôi, một thành nhỏ như này thì lấy đâu ra sự uy hiếp đối với hắn.

“Vậy lúc công tử nói đan phương của ta có quá nhiều lỗ hổng là vì sao?”. Ngô đại sư ánh mắt lộ rõ vẻ tò mò hỏi hắn.

“Đơn giản thôi”. Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Đan phương của ngươi có nhiều chỗ sai và không hợp lý nên ta nói ra thôi”.

“Thứ lỗi vì ta quá ngu muội không thể nhìn ra được”. Ngô đại sư cúi người và hạ thấp giọng nói. “Mong công tử có thể nói ra”.

“Ngô đại sư?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt không mấy quan tâm nói. “Ta với ngươi không thân không thích thì ta có lý do gì phải nói ra?”.

“Chưa kể, ta có nói thì cũng chỉ giúp ngươi còn ta thì có lợi lộc gì?”.

“Nếu ta có chỉ điểm thì ngươi cao lắm cũng chỉ đạt tới bát cấp luyện đan sư, cao lắm thì cửu cấp luyện đan sư”.

“Nói không ngoa chứ thọ nguyên của người không còn nhiều, thiên phú luyện đan không cao thì ta giúp ngươi thì thu được lợi ích gì?”.

“Đan dược dưới Hoàng cấp đối với ta không có chút hiệu quả gì? Liệu ngươi có luyện được Hoàng cấp, thậm chí Huyền cấp đan dược cho ta được không?”.

“...”. Nghe những lời Đế Nguyên Quân nói giống như đang xát muối vào vết thương khiến Ngô đại sư vẻ mặt có chút hụt hẫng và không vui, ánh mắt lão buồn hiu nhìn hắn một lúc lâu. “Công tử”.

“Ngươi… ngươi… ăn nói cho cẩn thận”. Mộc Lưu chỉ thẳng tay về phía Đế Nguyên Quân rồi quát lớn một tiếng. “Ngươi sao dám trù sư phụ ta thọ nguyên sắp cạn?”.

“Sư phụ ta không có thiên phú sao có thể trở thành thất phẩm luyện đan sư?”.

Đứng nhìn một hồi lâu, Lạc Tuyết Dung tiến lại gần, ánh mắt cô khinh thường nhìn Mộc Lưu rồi lên tiếng. “Ngươi gọi Mộc Lưu đúng không?”.

“Ta không biết trong miệng ngươi là đại nhân vật hay là ăn nói cho cẩn thận”.

“Ta không biết suy nghĩ của ngươi là nông cạn hay là khinh thường người khác khi nói như vậy?”.

“Nhưng ngươi nên nhớ, bản thân ngươi hay ở tòa thành này chỉ là một ao nước nhỏ, ở bên ngoài còn có rất nhiều cái ao lớn khác, thậm thí là sông là biển. Cảnh giới, cấp bậc sẽ không thấp giống như ở đây nên ngươi cần phải ăn nói cho cẩn thận. Bằng không cái mạng nhỏ của ngươi có mất thì chỉ trách họa từ miệng mà ra”.

Thấy Lạc Tuyết Dung nói những lời nặng nề khiến Ngô đại sư có chút tức giận nhìn cô rồi hỏi. “Cớ gì nói nặng lời như vậy?”.

“Không biết cao danh quý tính của cô nương là gì?”.

Đáp lại, Lạc Tuyết Dung nhìn lão rồi nở một nụ cười lạnh nói. “Tiểu nữ họ Lạc, tên Tuyết Dung”.

“Đến từ Thanh Lan thành Lạc gia”.

Thanh Lan thành Lạc gia?!

Năm chữ vừa ra khiến Ngô đại sư toàn thân run lên, ánh mắt vừa kinh ngạc vừa lo sợ nhìn Lạc Tuyết Dung mà khóe miệng run lên rồi thốt ra. “Cái gì?”.

“Thanh Lan thành Lạc gia?”.

Thử hỏi, ai ở trong giới luyện đan, dược sư mà chưa từng nghe qua danh tiếng của Lạc gia ở Thanh Lan thành. Lạc gia không chỉ là một đại gia tộc mà còn là một gia tộc có truyền thống luyện đan và dược sư hàng đời nay. Cường giả từng nhờ sự giúp đỡ của Lạc gia nhiều đến mức mà không thể đếm xuể.

Thậm chí lão còn từng có nguyện ước được một lần đặt chân đến Lạc gia, muốn được những người ở đó chỉ điểm. Nhưng lão không thể ngờ, thiên kim Lạc gia, người có thiên phú và được xem là thiên kiêu ngàn năm có một của Lạc gia đang đứng ở trước mắt. Một nữ tử trông chỉ mới mười tám mười chín tuổi đã là luyện đan sư, dược sư cửu phẩm?

Bị danh tiếng của Lạc gia dọa cho sợ hãi, Ngô đại sư toàn thân đột nhiên run mạnh rồi ngã gục xuống đất. Mộc Lưu nhìn thấy sư phụ lần đầu tiên bị dọa đến mức như vậy nên lo lắng vô cùng, vẻ mặt hắn lộ rõ vẻ hoảng hốt thốt ra. “Sư phụ”.

Ngô đại sư cố gắng trấn tĩnh bản thân rồi gạt tay Mộc Lưu qua một bên rồi gồng mình đứng dậy, ánh mắt lão vừa vui mừng vừa sợ nhìn Lạc Tuyết Dung rồi lên tiếng. “Là ta có mắt không tròng, Lạc tiểu thư đứng ở trước mắt mà ta không biết”.

“Đáng trách… Đáng trách”.

Mộc Lưu lần đầu tiên nhìn thấy sư phụ cung kính trước một nữ tử trẻ tuổi nên nhãn quan của hắn gần như sụp đỏ. Hắn cứ nghĩ bản thân và sư phụ ở trong thành chính là một đại nhân vật, được rất nhiều cường giả kính trọng và lấy lòng. Nhưng hắn không ngờ sư phụ lúc này lại thành ra như này.

Ngô đại sư liếc mắt nhìn qua những người khác rồi khóe miệng lắp bắp nói. “Người… Người đi cùng với Lạc tiểu thư chắc hẳn không phải là những người tầm thường”.

“Đây chính là vinh hạnh của ta, không biết cao danh quý tính của các vị là gì?”.

Lạc Tuyết Dung đưa tay chỉ về từng người nói. “Đây là Lã Nhật Doanh đến từ Lã gia, Chu Tiểu Thiến đến từ Thanh Lan thành”.

“Hứa Tiểu Kiều, đệ tử thân truyền của Chân Ma Tông”.

“Đây là Lâm Tuyết Nhi đến từ Hà Châu thành”.

“Còn đây là Đế Nguyên Quân, đệ nhất thiên kiêu của Hà Châu thành”.

Từng câu từng chữ thốt ra khiến Ngô đại sư và Mộc Lưu sắc mặt trắng bệch lộ ra vẻ lo sợ vô cùng. Mặc dù tên tuổi của họ chưa được nghe qua nhưng chỉ hai cái tên đã đủ khiến cả hai người sợ đến run người.

Chân Ma Tông!

Một tông môn ngũ phẩm rất có danh tiếng và được đồn thổi ra ngoài rất nhiều nên cả hai người đã từng nghe qua.

Còn cái tên Đế Nguyên Quân thì không khác gì sét đánh ngang tai!

Một vị thiên kiêu trẻ tuổi đã từng đánh bại Thiên Địa cảnh cường giả, người đó chính là trưởng lão của Kiếm Cung. Một người rất có tiếng ở những thành ở gần đây. Và họ cũng đã từng nghe qua danh tiếng của Đế Nguyên Quân, một người vừa có thiên phú vừa có hành động quả quyết và thẳng tay giết người mà không cần suy nghĩ quá nhiều.

Và nhất chính là trận chiến giữa Thiên Lang Bang và Lâm gia của Hà Châu thành. Mặc dù không biết trận chiến đã diễn ra như thế nào nhưng có một điều khiến họ dám chắc là người đã đánh đuổi quân của Thiên Lang Bang chính là vị công tử đang đứng ở trước mặt.

Đệ nhất thiên kiêu Hà Châu thành, Đế Nguyên Quân!

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.