Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 511: Chương 511: Giây phú mong manh




Ta sẽ không chết?!

Vô Tịch Kiếm Điển!!!

Đệ nhị thức, Vô Tương Kiếm Pháp!

Lâm Tuyết Nhi cắn răng, hai mắt trừng lớn nhìn chằm chằm Lý Mộ Viên đang lao tới. Bất chợt, cô giẫm mạnh chân một cái rồi hít vào một hơi thật sâu và sau đó vung kiếm đánh ra liên tiếp mười đạo kiếm chiêu.

Mỗi một kiếm đều mang trên mình uy lực khủng bố vô cùng!

Kinh khủng đến mức có thể diệt sát cả cường giả Tinh Cực cảnh tầng năm!

Nhìn kiếm mang lao đi, Lâm Tuyết Nhi hơi cúi người, đôi cánh ở sau lưng bùng phát hai đạo hỏa diễm tạo thành một đôi cánh dài gần tới mười trượng rồi bo lấy một quả cầu ở xung quanh.

‘Nhất kiếm này phải giết chết hắn? Bằng không thì kẻ chết sẽ là ta?’

Đứng tại trung tâm, Lâm Tuyết Nhi dốc lực lao thẳng về phía Lý Mộ Viên.

Nhìn Lâm Tuyết Nhi cùng mười đạo kiếm mang khủng bố đánh tới khiến Lý Mộ Viên kinh hãi không thôi. Hắn vừa rồi chứng kiến hai kiếm đã đủ sức khiến hắn phải khiếp hãi nhưng để so với kiếm chiêu này thì vẫn còn kém xa.

“Ngươi… Giữ chiêu thật sâu? Ta tự hỏi, ngươi tung ra liên tiếp ba đại kiếm chiêu mạnh như thế này thì còn lại bao nhiêu chân nguyên?”

Sắc mặt dần trở nên nguội lạnh và âm trầm, Lý Mộ Viên không lựa chọn đối đầu trực tiếp mà dứt khoát quay người đạp không bay ra xa để tránh né cùng với một nụ cười lạnh trên gương mặt.

“Đợi ngươi hao hụt hết chân nguyên thì đó chính là lúc ta ra tay… Haha…”

Nhìn Lý Mộ Viên bỏ chạy, Lâm Tuyết Nhi nghiến chặt răng, trên gương mặt hiện rõ sự mệt mõi và biểu cảm không cam lòng.

Đúng như những gì hắn ta vừa nói, tuy cô bộc phát ra huyết mạch của bản thân để gia tăng thực lực lên gấp nhiều lần nhưng đây chỉ mới là lần đầu tiên cô sử dụng nên bản thân đã sinh ra không ít bài xích và khả năng của huyết mạch chỉ mới một phần nhỏ mà thôi.

Nếu như cô hoàn toàn nắm giữ lực lượng khủng bố của huyết mạch thì Lý Mộ Viên có thể sống được qua chiêu thứ hai hay sao?

Nhưng điều đó chỉ đúng khi cô hoàn toàn nắm giữ huyết mạch nhưng với tình hình hiện tại thì việc sử dụng huyết mạch đạt tới trình độ này đã quá đủ để chứng mình thiên phú tuyệt luân của cô.

‘Khốn kiếp, cứ như thế này thì không ổn? Ta hiện tại chỉ có thẻ duy trì được thêm một lúc nữa thôi? Phải đánh nhanh thắng nhanh’.

Nhìn Lý Mộ Viên càng ngày càng xa, Lâm Tuyết Nhi cắn răng, trên gương mặt hiện lên vẻ tức giận. Không suy nghĩ nhiều, Lâm Tuyết Nhi dứt khoát thu lại quả cầu hỏa diễm bao bọc ở xung quanh và ngưng kết lại thành đôi cánh ở sau lưng.

Sau đó, cô giẫm mạnh chân rồi lao vút về phía trước giống như một mũi tên xé gió cùng với mười đạo kiếm mang đuổi tới ở sau lưng.

Tưởng chừng bản thân dốc hết sức để chạy trốn thì có thể tránh thoát được nhưng đột nhiên, một cảm giác nguy cơ trùng trùng từ sau lưng truyền tới khiến Lý Mộ Viên phải rùng mình kinh hãi.

Liếc mắt nhìn ra sau, hắn bất ngờ vì Lâm Tuyết Nhi đã áp sát lại gần mà hắn không hề hay biết. Thậm chí tốc độ của cô hiện tại còn hanh hơn hắn không ít.

Biết bản thân khó tránh, Lý Mộ Viên quay người, hắn bộc phát toàn lực rồi đánh ra liên tiếp mười đạo quyền ấn hướng thẳng về phía kiếm mang. Còn bản thân hắn ta thì lao nhanh về phía Lâm Tuyết Nhi dùng hết toàn lực đánh ra một chưởng.

Nhìn Lý Mộ Viên lao tới, Lâm Tuyết Nhi không một chút sợ hãi liền giẫm mạnh chân và bộc phát hết phần chân nguyên còn lại rồi quát lớn một tiếng.

“Phá”.

Oanh!

Liên tiếp, từng tiếng động kinh thiên vang lên.

Từng quyền từng kiếm va chạm bộc phát ra từng đợt dư chấn khiến khu vực xung quanh phải rung chuyển một cách kịch liệt và mặt đất thì nứt ra thành từng mảng lớn rồi sụp xuống thành một hố sâu lên đến hàng chục trượng.

Kiếm mang kinh khủng đánh tan toàn bộ quyền ấn rồi tiếp tục lao thẳng về phía Lý Mộ Viên như thế trẻ tre và sát cơ vô cùng.

Nhìn công kích của mình bị phá một cách dễ dàng và mười đạo kiếm mang vẫn hừng hực khí thế thì cảm thấy kinh hãi vô cùng. Hắn không thể ngờ, bản thân sử dụng toàn lực mà vẫn không thể ngăn cản được.

Chỉ biết cắn răng để tránh né, Lý Mộ Viên lách mình qua từng đạo kiếm mang nhưng những cố gắng của hắn ta gần như đều bằng không. Tuy đã tránh được hết tất cả điểm chí mạng nhưng chỉ mỗi phong mang của kiếm chiêu cũng đủ để khiến hắn bị trọng thương nặng.

Trên người hiện lên mười miệng vết thương lớn và một phần cánh tay gầng như dã đứt lìa. Lý Mộ Viên đau đớn, toàn thân run rẩy kịch liệt và khí tức trên người đang không ngừng giảm xuống.

Chớp lấy thời cơ hắn ta không thể cử động, Lâm Tuyết Nhi dốc hết toàn bộ sức lực còn lại lao đến. Hai tay cô nắm chặt chuôi kiếm rồi đưa lên cao và thình linh bổ xuống.

Đứng quan sát ở phía bên dưới, đám người nhìn Lâm Tuyết Nhi sắp sửa giết chết Lý Mộ Viên thì không thể giấu được sự vui mừng trên gương mặt.

Ánh mắt họ nhìn về phía Lâm Tuyết Nhi với một ánh mắt đầy ngưỡng mộ rồi nhìn Lý Mộ Viên với ánh mắt đầy sự khinh thường và hắn trong mắt họ gần như đã là người chết.

Không giấu được sự phấn khích, Hồng Vận Thành hét lớn.

“Cuối cùng… Cuối cùng thì cũng kết thúc? Lý Mộ Viên, ngươi đâu thể ngờ được tới cảnh này đúng không?”

“Ta phải công nhận, ngươi là người rất có thực lực và tâm cơ nhưng đứng trước sức mạnh tuyệt đối thì cũng chỉ có một con đường chết mà thôi?”

La Thiên cùng đám người nghe thấy thế thì không từ chối. Ai ai cũng gật đầu và xem trận chiến này đã chính thức kết thúc với cái chết của Lý Mộ Viên. Cùng với đó là ánh mắt đầy sự phấn khích, hào hứng và không thể tin được trước sức mạnh của Lâm Tuyết Nhi hiện tại.

Nhưng họ đâu có thể ngờ được một điều?

Trận chiến chỉ kết thúc khi Lý Mộ Viên bị giết chết?

Ngay khi lưỡi kiếm còn cách Lý Mộ Viên không đến hai cái găng tay thì Lâm Tuyết Nhi đột nhiên bị khựng lại, cơ thể cô lúc này giống như bị hàng ngàn hàng vạn sợi giây vô hình cuốn chặt và khiến cô không thể cử động được.

Thình lình, đôi cánh hỏa diễm ở sau lưng dần dần tan biến và khí tức trên người triệt để biến mất. Sau đó, Lâm Tuyết Nhi hộc ra một ngụm máu lớn rồi trực tiếp khụy xuống.

Hai mắt cô vô lực từ từ đóng chặt lại rồi từ trên cao rơi thẳng xuống đất. Nhìn thanh kiếm trong tay rơi ra và nhìn về phía Lý Mộ Viên chỉ còn một hơi tàn thì mọi thứ trước mắt cô gần như sụp đổ.

‘Tại sao lại đúng lúc này chứ? Khốn kiếp… Cho ta thêm một lúc nữa thôi, chỉ cần một tích tắc thôi cũng đủ rồi? Nhưng…’.

Hai mắt nhắm chặt lại, Lâm Tuyết Nhi hoàn toàn mất đi ý thức rồi rơi xuống và nằm bất động ở trên nền đất.

“Lâm tiểu thư…”.

Nhìn cô nằm bất động ở ngoài xa, đám người hốt hoảng hét lớn.

Năm người La Thiên dùng chút sức lực còn lại chạy nhanh về phía cô để kiểm tra tình hình.

Còn Hồng Vận Thành lúc này thì ngẩng đầu nhìn về phía Lý Mộ Viên không một chút động tĩnh thì sắc mặt dần trở nên nguội lạnh. Tuy bản thân chỉ mới tỉnh dưỡng được một lúc và hồi phục được một chút chân nguyên.

Nhưng đối với hắn thì chừng này đã đủ rồi!

Dứt khoát đạp không xông thẳng về phía Lý Mộ Viên, Hồng Vận Thành ngưng tụ lượng chân nguyên ít ỏi ở trong lòng bàn tay rồi đánh thẳng về phía lồng ngực của hắn ta và quát lớn.

“Lý Mộ Viên, chết đi?”

Ngay khi quyền kình sắp sửa đánh tới, Lý Mộ Viên gần như đã bước chân vào tử môn quan bỗng bừng tĩnh, hai mắt hắn ta đục màu từ từ mở lớn và nhìn về phía Hồng Vận Thiên. Khóe miệng hắn ta khẽ run lên một cái rồi thều thào thốt ra.

“Chỉ dựa vào… Ngươi…”.

Thanh âm run rẫy vừa thốt ra, Lý Mộ Viên dùng hết toàn bộ phần chân nguyên còn lại tạo thành một màn chắn bảo vệ để ngăn chặn.

Oanh!

Thanh âm quyền kình đánh mạnh lên màn chắn và khiến màn chắn hiện lên từng vết nứt lớn.

“Cố gắng vô ích, chịu chết đi?”

Nhìn màn chắn chân nguyên sắp bị đánh nát, Hồng Vận Thành quát.

Nhưng khi màn chắn sắp sửa sụp đổ hoàn toàn thì tay trái hắn từ từ đưa lên miệng và trong tay chính là một viên đan dược màu đen.

“Đừng có mơ”.

Nhìn thấy trong tay hắn ta, Hồng Vận Thành chấn kinh thốt ra.

Răng rắc!

Thanh âm màn chắn chân nguyên hoàn toàn sụp đổ, Hồng Vận Thành tung quyền đánh xuống nhưng mọi thứ đã quá muộn.

Nuốt xuống viên đan dược, Lý Mộ Viên thình lình trừng lớn mắt một cái rồi vung tay nắm chặt lấy cổ của Hồng Vận Thành rồi cười lớn một tiếng.

“Quá muộn rồi?”

Răng rắc!

“Ngươi…”.

Sau đó, hắn ta dùng lực bóp mạnh một cái liền khiến xuông cốt hoàn toàn vỡ nát. Hồng Vận Thành hộc ra từng ngụm máu lớn, hắn chưa kịp thốt ra thành câu thì trực tiếp rủ xuống và hoàn toàn mất đi sinh cơ.

Ném thi thể Hồng Vận Thành xuống đất, Lý Mộ Viên phấn khích hét lớn.

“Đúng là ông trời chưa tuyệt đường sống của ta? Haha…”

Nhìn thi thể Hồng Vận Thành ở ngoài xa, Hồng Vận Thiên triệt để sụp đổ, hai hàng nước mắt không kiềm được liền chảy ra. Hắn gần như chết lạnh trong một khoảnh khắc và một cơn đau quặt thắt tới tận tâm can khiến hắn bừng tỉnh rồi hét lớn một tiếng đầy thê lương.

“Cha…”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.