Không chịu được một kích!
Bị một chưởng Đế Nguyên Quân đánh bay, Hà Vân Đoạn trên người mang trọng thương ngã nhào trên nền đất, khóe miệng đang không ngừng phun ra máu tươi.
Hà Vân Đoạn ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi thốt ra. “Không thể nào?”.
“Đó là một kiếm toàn lực của ta”.
Đế Nguyên Quân nhìn dáng vẻ thất bại thảm hại của Hà Vân Đoạn rồi đáp lại. “Thực lực của ngươi chỉ đến chừng đó mà thôi”.
“Chỉ với chừng đó mà muốn cùng ta một trận chiến, không biết tự lượng sức mình”.
“Ta không tin”. Hà Vân Đoạn một tay ôm ngực rồi gắng gượng đứng dậy.
Những người xung quanh nhìn Hà Vân Đoạn thảm bại như vậy nên bắt đầu lên tiếng rèm pha hắn.
“Hahaha, đệ nhất thiên kiêu của Thanh Dương thành”.
“Yếu đến mức không chịu được một chưởng mà tự nhận mình là thiêu kiêu”.
“Đúng là nhục nhã”.
“Tự bôi phân lên mặt và bôi lên mặt của Hà gia”.
“Nếu như không có thực lực thì đừng bày ra việc muốn đoạt thê”.
“Không bị giết chết là may lắm rồi, thế mà còn ở đó nói không tin”.
“Bản thân đã không có thực lực thì thôi, cam chịu đi”.
“Chuyện này mà truyền ra ngoài thì Thanh Dương thành và Hà gia sẽ đẹp mặt lắm đây”.
“...”.
Bị những người xung quanh sỉ nhục, Hà Vân Đoạn trên gương mặt càng lộ ra vẻ giữ tợn. Hắn tức giận nhìn Đế Nguyên Quân rồi quát lớn. “Do ngươi”.
“Tất cả mọi chuyện đều do ngươi”.
“Vì ngươi là chồng của nàng ta”.
“Tại sao?”.
“Ta tài giỏi nhưng không được như ngươi”.
“Tất cả đều tại ngươi”.
Nhìn Hà Vân Đoạn tâm cảnh bị tan nát, Đế Nguyên Quân lắc đầu khinh thường nói. “Bị sỉ nhục một chút mà tâm cảnh đã bị tan nát. Đúng là công tử bột, bề ngoài thì sáng bóng, tu luyện không đến nơi đến chốn”.
“Gặp cường địch thì đổ lỗi”.
“Thẹn quá hóa giận”.
Bị những lời nói của Đế Nguyên Quân đánh động, Hà Vân Đoạn trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, hai mắt trừng lớn để lộ từng gợi gân máu căng phồng nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi điên cuồng hét lớn. “Tất cả đều tại ngươi”.
Hà Vân Đoạn thần trí lúc này không còn tỉnh táo nữa mà hắn lúc này chỉ có một mục tiêu. Lấy ra một viên đan dược màu đỏ rồi nuốt xuống. Dược lực ngay lập tức tán ra, Hà Vân Đoạn dữ tợn hét lớn. “Ta giết ngươi”.
Rồi lao lên, hai tay nắm chặt chuôi kiếm điên cuồng đánh ra.
“Bộc Phát Đan”. Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu lại nói. “Đúng là hết thuốc chữa”.
Dưới dược lực mạnh mẽ của đan dược, thực lực của Hà Vân Đoạn lúc này đã đề thăng lên gấp mười lần và dần dần tăng lên.
Oanh!
Nhanh chóng áp sát, Hà Vân Đoạn điên cuồng chém xuống một kiếm. Đế Nguyên Quân ánh mắt ngưng trọng, gương mặt trầm tĩnh, nhìn nhất cử nhất động của Hà Vân Đoạn rồi lấy kiếm ra chống đỡ.
Nhưng thực lục của Hà Vân Đoạn lúc này đã bộc phát ra mạnh mẽ hơn rất nhiều. Đế Nguyên Quân cảm giác được lòng bàn tay có chút đau nhức và bị đẩy lùi ra sau mấy bước.
“Hahaha, ngươi đi chết đi. Đi chết đi”. Nhìn Đế Nguyên Quân liên tục bại lui, Hà Vân Đoạn dữ tợn nở nụ cười rồi hét lớn.
“Hừ, dựa vào đan dược tăng thực lực thì như thế nào?”. Đế Nguyên Quân thúc dục hai loại lực lượng lên đến đỉnh điểm, khí tức Thức Nhân cảnh tầng sau mạnh mẽ bộc phát ra ngoài. “Thực lực tăng hơn mười lần thì như thế nào?”.
“Đã là địch nhân của ta thì chỉ có đường chết”.
Đế Nguyên Quân quát lớn, hai tau dẫm mạnh lao lên. Tay phải nắm chặt chuôi kiếm rồi đánh ra một kiếm.
Hà Vân Đoạn sắc mặt nhăn lại, bị Đế Nguyên Quân một kiếm đánh trúng nhưng sự chịu đựng của hắn lúc này đã tăng lên nhiều lần.
“Tên khốn kiếp”. Hà Vân Đoạn hét lớn, tay vung kiếm loạn xạ đánh về phía Đế Nguyên Quân. “Đi chết đi”.
Kiếm chiêu đánh xuống, Đế Nguyên Quân nhảy lên cao muốn tránh né. Nhưng đúng lúc, tay trái của Hà Vân Đoạn đã đưa lên cao rồi đánh ra một quyền hướng về phía Đế Nguyên Quân.
Đưa hai tay lên chống đỡ, Đế Nguyên Quân bị một quyền đánh lùi ra xa mấy mét. Hai chân để lại trên mặt đất hai vết lõm sâu xuống.
Cảm giác hai tay đau nhức nhưng Đế Nguyên Quân không hề để ý. Ánh mắt tập trung nhìn về phía Hà Vân Đoạn mà không nói một lời.
“Hahaha, sự tự tin của ngươi đâu rồi”. Hà Vân Đoạn nụ cười dữ tợn nói. “Ngươi của ban nãy đâu rồi”.
“Không phải xem thường ta sao?”.
“Sao bây giờ bị ta đánh trọng thương như thế rồi”.
Nhìn Hà Vân Đoạn lao lên, Đế Nguyên Quân đưa tay lên lau đi vệt máu ở trên miệng rồi lao lên.
Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Tốc Tinh Kiếm!
Đế Nguyên Quân vận chuyển chân nguyên lên đến cực hạn rồi tung ra kiếm chiêu. Hắn vug mạnh kiếm một cái, khu vực xung quanh liền bị những điểm sáng bao phủ.
“Sát”. Đế Nguyên Quân đưa tay lên ngang ngực, bóp mạnh một cái rồi quát lớn.
Ngay lập tức, những điểm sáng hóa thành những ánh kiếm cực tốc lao xuống. Hướng về phía Hà Vân Đoạn công kích.
“Cái gì?”. Hà Vân Đoạn ánh mắt lộ ra vẽ kinh hãi thốt.
Oanh oanh!
“Phá, phá hết cho ta”. Hà Vân Đoạn điên cuồng chém ra xung quanh rồi hét lớn.
Hắn muốn dùng kiếm để phá hết toàn bộ những ánh kiếm này nhưng số lượng quá nhiều, hắn chỉ có thể chống đỡ được một lúc thì bị những ánh kiếm khác đánh trúng.
Trên người hắn dần dần xuất hiện những vết thương nhỏ và đang chảy ra máu tươi.
Huyền cấp hạ phẩm kiếm pháp, Phong Khởi Kiếm!
Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân một lần nữa thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi đánh ra thêm một kiếm.
Kiếm chiêu cực tốc lao đi, sắc bén vô cùng. Hà Vân Đoạn chợt cảm nhận được nguy hiểm đang tiến đến gần và một cơn gió lạnh lẽo sắc bén đang lao tới. Hắn muốn trốn đi nhưng kiếm chiêu của Đế Nguyên Quân quá nhanh nên hắn không thể tránh được.
Cánh tay phải bị chém xuống, Hà Vân Đoạn hét lớn một tiếng đầy đau đớn. “Aaaaaaaaaa…. Tay của ta”.
“Tay của ta”.
Đau đớn quá mức, Hà Vân Đoạn lúc này mới lấy lại được sự tỉnh táo, hắn nhìn Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần mà không ngừng thối lui. Cơ thể run lên lên liên hồi, khóe miệng run rẩy lắp bắp nói. “Tha… tha cho ta”.
“Ha, muốn được tha sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân cười khẩy một tiếng nói. “Bây giờ ta có tha cho ngươi thì như thế nào?”.
“Bộc Phát Đan khi đạt đến đỉnh điểm sẽ bạo nỗ, đến lúc đó ngươi cũng không thể sống được”.
“Không…. không…. ta không muốn chết”. Hà Vân Đoạn thối lui, kêu gào thảm thiết.
“Nhưng điều đó không quan trọng, ngươi là địch nhân của ta”. Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần, tay phải dương kiếm lên cao nói. “Thì chỉ có một kết quả là chết”.
Một kiếm chém xuống, quả đầu của Hà Vân Đoạn nằm lăn lóc trên nền đất mất đi sinh cơ.
Thiên kiêu Thanh Dương thành, Hà gia, Hà Vân Đoạn vẫn!
Những người xung quanh nhìn thấy cảnh tượng này nên không khỏi kinh ngạc.
“Hắn thật sự giết chết Hà Vân Đoạn”.
“Thực lực của tên này không hề yếu, ít nhất là Thiên Địa cảnh tần năm, tầng sáu”.
“Hahaha, thực lực có mạnh hơn thì sao?”.
“Vừa đánh với Hà Vân Đoạn chắc chắn hao tổn và trọng thương không ít”.
“Bây giờ ta ra tay thì hắn còn chống trả được sao?”.
“...”.
Cảm nhận được sát ý của những người xung quanh, Đế Nguyên Quân ánh mắt nồng nặc sát ý nhìn đám người từ từ áp sát hai người.
Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh nhìn thấy như vậy cũng rút kiếm ra chuẩn bị chiến đấu.
“Khôn hồn thì giao ra nhẫn trữ vật và cơ duyên ở bên trong”. Một tên đứng ra lên tiếng. “Ta có thể tha cho ngươi một mạng”.
“Hahaha, tha cho ta một mạng”. Đế Nguyên Quân phá lên cười lớn nói. “Chỉ dựa vào các ngươi mà muốn lấy mạng ta”.
“Nực cười”.
“Hahaha. Nỏ mạnh hết đà”. Một tên khác lên tiếng. “Cho dù ngươi có mạnh hơn thì sao?”.
“Thực lực bây giờ đã hao tổn không ít đi”.
“Bị trăm người bọn ta bao vây mà còn kiêu ngạo như vậy?”.
“Hao hụt thì như thế nào?”. Đế Nguyên Quân lạnh lẽo đáp. “Vẫn đủ sức giết các ngươi”.
Lâm Tuyết Nhi đứng ở bên cạnh cảm nhận được ý định của Đế Nguyên Quân nên cũng cẩn trọng vô cùng, nàng dần khom người xuống chuẩn bị.
“Giết”. Đế Nguyên Quân hét lớn một tiếng rồi lao lên. Hắn đâm thẳng vào trong trung tâm địch thỏa sức chém giết.
“Giết”. Lâm Tuyết Nhi cắn răng hét lớn, Ngưng Hải cảnh tầng năm được đẩy lên đến đỉnh điểm. Nàng tay nắm chặt kiếm lao lên, hướng đến một đám người yếu nhất mà đánh.
Vận chuyển hai loại lực lượng lên đến đỉnh điểm, thực lực của Đế Nguyên Quân lúc này đã tăng lên gấp nhiều lần. Toàn thân bị một màn sương máu mờ ảo dần bao phủ và ánh mắt đỏ máu chớp ẩn chớp hiện khiến những người xung quanh phải giật mình.
Đế Nguyên Quân một kiếm đánh ra liền giết chết một người. Ở trong trận chiến, hắn giống như một tôn tu la giết người không chớp mắt, gương mặt thì lạnh lẽo vô cùng.
Ai ai nhìn hắn lúc này đều giống như ma, như quỷ!
Bí đám người vây chặt, Đế Nguyên Quân ánh mắt liên tục đảo qua đảo lại quan sát. Nhưng đám người bao vây hắn quá kín kẽ, hắn không thể tìm được một con đường để đột phá vòng vây.
“Hahaha, lúc nãy ngươi không phải lớn miệng lắm sao, sao bây giờ im lặng như vậy?”.
“Miệng ngươi chỉ biết nói phét mà thôi, bây giờ không phải bị nhốt lại như một con chó hay sao?”.
“Sao không nói nữa đi. Hahaha”.
“Để ta xem ngươi thoát vòng vây như thế nào?”.
“...”.
Đế Nguyên Quân sắc mặt âm trầm lên tiếng. “Các ngươi quá ồn ào”.
Huyền cấp trung phẩm kiếm pháp, Loạn Phong Kiếm!
Đế Nguyên Quân thúc dục chân nguyên lên đến đỉnh điểm rồi trực tiếp tung ra kiếm chiêm. Kiếm chiêu vừa ra, khu vực xung quanh liền bị một cơn gió mát mang theo sát chiêu thổi qua.
Đế Nguyên Quân thân ảnh thoắt ẩn thoắt hiện, hắn giống như hòa mình vào trong cơ gió đó liên tục đánh ra xung quanh.
Kiếm chiêu loạn xạ, không tuân theo một quy luật nào nhưng uy lực của nó lại vô cùng mạnh mẽ. Mỗi một kiếm đánh ra đều có uy lực giống như nhau và tỉ mĩ vô cùng.
“Aaaaaaaa….”. Liên tiếp, từng tiếng kêu thảm thiết vang lên.
Chúng bị kiếm chiêu của Đế Nguyên Quân xẹt qua, người không tránh kịp trực tiếp bị chém thành hai nửa, còn người có thực lực phản ứng lại thì chỉ bị thương mà thôi.
Một kiếm qua đi, Đế Nguyên Quân giết chết hơn năm người và khiến bảy người trọng thương, mất khi đi khả năng chiến đấu.
Nhưng số lượng địch nhân quá đông và cảnh giới của bọn họ đều mạnh mẽ vô cùng, ai ai cũng là Thức Nhân cảnh đỉnh trở lên và có hơn ba mươi người là Ngưng Hải cảnh tầng một tầng hai tầng ba.
Đế Nguyên Quân vừa tạo được một con đường để thoát ra ngoài nhưng rất nhanh đã bị những người khác thế vào chặn lại.
Bất chợt, cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cái.
Bị một tên đứng ở sau lưng đánh lén, hắn vung một kiếm chém xuống nhưng Đế Nguyên Quân đã cảm nhận được, Đế Nguyên Quân vừa muốn lách người qua nhưng đã bị những mũi kiếm ở trước mắt đâm tới.
Huyền cấp thượng phẩm kiếm pháp, Phá Cực Kiếm!
Đế Nguyên Quân khom người xuống, hắn dốc hết toàn bộ lực lượng vào một kiếm. Kiếm khí ở trong lưỡi kiếm dần ngưng tụ lại rồi đánh ra một kiếm ba trăm sáu mươi độ.
Một vệt kiếm sáng lóe lên, ngay lập tức giết chết hơn mười người, nhưng Đế Nguyên Quân cũng bị hai kiếm đánh trúng, một cái đâm xuyên qua một bên hông và một cái cắm sâu ở sau lưng.
Đế Nguyên Quân hai chân dần khụy xuống, ánh mắt âm trầm, gương mặt không một chút biểu cảm. Hai thanh kiếm cắm sâu vào cơ thể nhưng hắn không kịp rút, đám người xung quanh cũng không có ý định bỏ qua cho hắn.
Tất cả đồng loạt lao lên.
Đế Nguyên Quân hít vào một hơi rồi gồng mình đứng dậy. Tay trái nhặt thanh kiếm ở dưới nền đất lên, khí tức trên người thình lình bộc phát.
Làn sương máu bao bọc xung quanh người hắn dần dần ngưng tụ lại, mái tóc tung bay, ánh mắt đỏ ngầu, toàn thân nhiễm máu lao lên.
Đế Nguyên Quân giống như tu la nhập thể!
Đế Nguyên Quân càng chiến, càng giết thì khí tức trên người càng ngày càng mạnh. Hắn lúc này giống như nhập ma, tàn sát không chớp mắt!
Kinh khủng vô cùng!