Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 538: Chương 538: Hùng Hoàng áp đảo




Haha… Đúng là ông trời đang giúp Hùng gia ta?!

Thanh âm, điệu cười đầy khoái chí đầy phấn khích của hắn ta vang vọng khiến sắc mặt của những người xung quanh tối sầm lại và trông sắc mặt họ lúc này không thoải mái một chút nào cả mà thay vào đó là sự lo lắng không thôi.

Sở dĩ những người đó lo lắng là vì đại đa phần các gia tộc ở đây đều có mối quan hệ không mấy tốt đẹp với Hùng gia. Thậm chí còn là những thế lực đối nghịch và là kẻ thù không đội trời chung.

Ban đầu, các gia tộc ở trong thành có thể được xem là tương đối, không có quá nhiều sự cách biệt. Ở những năm trước đây, Hùng gia tuy không dành được vị trí thứ nhất nhưng thực lực, thế lực gần như lớn nhất và chỉ thấp hơn thành chủ một bậc.

Nhưng hiện tại, vị trí thứ nhất của Hùng gia gần như đã là điều chắc chắ và một khi điều đó xảy ra thì thế cục ở Minh Vương thành sẽ hoàn toàn thay đổi. Cán cân lực lượng giữa các thế lực sẽ có sự biến hóa rất lớn.

Với một thành chủ phủ đang có dấu hiệu chững lại, gần mười năm nay không có thiên kiêu nào đạt được vị trí dẫn đầu. Còn Hùng gia thì không khác gì hắc mã đang ngày một lao nhanh về phía trước.

Giành được vị trí dẫn đầu và được các tông môn lớn ở xung quanh xem trọng thì vị thế của Hùng gia sẽ còn cao hơn cả phủ thành chủ. Là một mối uy hiếp cực lớn, thậm chí còn có thể đoạt lấy vị trí thành chủ và trở thành bá chủ ở Minh Vương thành.

Nếu điều đó thực sự xảy ra thì các gia tộc, thế lực đối đầu với Hung gia sẽ chịu hậu quả hết sức nặng nề. Chính vì thế, những gia tộc đó lúc này đang cảm thấy càng ngày càng lo lắng và trong lòng thầm mong Minh Hoàng có thể ngăn chặn được điều đó.

Dẫu biết chuyện đó là rất khó nhưng họ bây giờ cũng chỉ có thể hy vọng mà thôi!

Ở bên phía Minh gia, Minh Viễn và các gia chủ đồng minh cùng nhìn về phía Hùng Bá Đồ với ánh mắt phức tạp vô cùng. Trong lúc này họ không thể hay nói đúng hơn là không muốn nghĩ đến vì họ biết được cái giá khi không thể ngăn cản Hùng gia đoạt lấy vị trí dẫn đầu.

Biết thực lực của Hùng Hoàng là rất mạnh nhưng bọn họ vẫn tin tưởng và đặt niềm tin vào thực lực của Minh Hoàng!

Đứng ở trên lôi đài, hai thiên kiêu có thực lực mạnh nhất đang đứng đối mặt với nhau và khi thế từ trên người bộc phát kinh người vô cùng.

Tuy cả hai đều chưa tung ra thực lực chân chính nhưng chỉ mỗi khí thế cũng đủ để khiến những người quan chiến phải há hốc mồm và cảm thấy kho tin vô cùng.

“Minh Hoàng, ta thật không ngờ một tên phế vật như ngươi lại có thể đi xa được tới như vậy?”

Hùng Hoàng dùng ánh mắt tràn đầy sự khinh thường nhìn Minh Hoàng rồi nở một nụ cười lạnh nói.

“Nhưng ngươi cũng chỉ được đến như thế mà thôi? Bởi vì đối thủ của nguoi bây giờ là ta? Ngươi trong mắt ta thì mãi mãi vẫn là tên phé vật và là hòn đá lót đường cho ta đi mà thôi?”

Đáp lại sự ngông cuồng của Hùng Hoàng, Minh Hoàng lại trầm tĩnh hơn bao giờ hết. Trên gương mặt hắn hiện rõ chút ngưng trọng nhưng ẩn sâu trong ánh mắt lại là chiến ý dạt dào và không có bất cứ chút lo lắng nào cả.

Bất chợt, Minh Hoàng nhếch mép nở một nụ cười nhẹ, nói.

“Hùng Hoàng, ta cảm thấy ngươi rất buồn cười?”

“Ngươi cũng giống những người kẻ khác, đều xem ta là phế vật và không nhận thực lực của ta? Chỉ vì các ngươi đang cảm thấy bị ta uy hiếp, hay nói đúng hơn là các ngươi đang cảm thấy không cam lòng và không phục khi một kẻ phế vật như ta lại đi được đến đây chứ không giống như các ngươi?”

“Ai ai cũng được ca tụng, tung hô và được người người xem trọng nhưng các ngươi vẫn bại dưới tay ta? Bị một tên phế vật đánh bại, cái cảm giác đó chắc hẳn sẽ khiến các ngươi không bao giờ quên?”

“Và nhất là ngươi và Hùng gia? Ngày hôm nay và trong trận chiến này, ta sẽ đặt dấu chấm hết cho sự hách dịch, hống hách và khinh người của các ngươi?”

“Haha…”.

Hùng Hoàng nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn, trong ánh mắt hắn hiện rõ sự điên cuồng nói.

“Khẩu khí của ngươi thật lớn?”

“Ta thật sự muốn nhìn xem một kẻ như ngươi thì lấy đâu ra năng lực để làm được điều đó?”

Nói xong, hắn ta bộc phát toàn bộ khí tức trên người. Chỉ trong nháy mắt, toàn bộ lôi đài đều bị khí tức của hắn ta bao trùm và cảnh giới của hắn đang không ngừng tăng lên một cách chóng mặt.

Chẳng mấy chốc, khí tức trên người hắn ta đã gần như đạt tới cực hạn của Ngưng Hải cảnh đỉnh phong và có thể đột phá tới Thiên Địa cảnh bất cứ lúc nào.

Tuy cảnh giới của hắn là Ngưng Hải cảnh đỉnh phong nhưng thực lực lại có thể sánh ngang được với Thiên Địa cảnh tầng thứ nhất nên mạnh mẽ vô cùng.

Cảm nhận lấy khí tức từ trên người hắn ta, những người quan chiến phía bên dưới, các thế lực ngồi ở trên cao cũng phải há hốc mồm kinh ngạc và không thể tin được.

Đáp lại sự phấn khích và dáng vẻ tự tin của Hùng Hoàng, Minh Hoàng vẫn làm ra bộ dáng trầm ổn và không có một chút lo lắng nào cả.

Khác với mong đợi của tên Hùng Hoàng, Minh Hoàng không hề e sợ, cũng chẳng cảm thấy lo lắng mà thay vào đó là sự thờ ơ và ánh mắt dửng dưng không một chút để ý. Không chỉ dừng lại ở đó, Minh Hoàng còn đưa tay lên ra hiệu cho hắn ta xông đến giống như đang khiêu khích.

Bị đối phương khinh thường, Hùng Hoàng trên trán nổi lên từng sợi gân xanh tức giận, vẻ mặt hắn trầm xuống, ánh mắt tràn đầy sát ý rồi quát lớn.

“Tên phế vật ngạo mạn?”

“Ta sẽ cho ngươi thấy hậu quả khi khinh thường ta là như thế nào?”

Nói xong, hắn ta giẫm mạnh chân rồi lao thẳng về phía Minh Hoàng với một tốc độ nhanh tới mức mà chỉ thấy thân ảnh hắn biến mát rồi thình lình xuất hiện ngay trước mặt Minh Hoàng với lợi trảo hướng thẳng về phía lồng ngực mà đánh.

Dường như đoán được ý định của hắn ta, Minh Hoàng cảm thấy nguy hiểm ập tới thì ngay lập tức ngã người ra sau để tránh né. Nhìn lợi trảo sượt ngang qua mặt, Minh Hoàng tay phải chống xuống và dùng chân đạp mạnh về phía bụng Hùng Hoàng rồi đạp mạnh khiến hắn ta bị đẩy lùi ra sau mấy bước.

Bị bất ngờ, Hùng Hoàng có chút chân kinh rồi ngay lập tức nở một nụ cười, hắn đưa tay phủi đi lớp bụi ở trên bụng rồi kên tiếng.

“Ta còn tưởng ngươi có thực lực mạnh mẽ như thế nào? Với lực công kích yếu kém này không đủ để gãi ngứa cho ta chứ đừng nói đến việc đánh bại ta?”

“Phế vật thì mãi mãi cũng chính là phế vật”.

“Ngươi nói xong chưa?”

Không để Hùng Hoàng đắc ý quá lâu, Minh Hoàng dùng tốc độ nhanh tiếp cận ngay trước mặt hắn ta rồi đánh ra một quyền và nói.

“Thân là thiên kiêu mà ngươi không hiểu đạo khinh địch là như thế nào hay sao? Nếu như ngươi đã không biết vậy thì để cho ngươi thấy hậu quả của việc đó là gì?”

Ngưng tụ mộ lượng lớn lực đạo, Minh Hoàng vung tay đánh mạnh khiến hắn ta bị giật mình. Một cảm giác nghia hiểm thình lình ập tới khiến hắn ta trong vô thức đưa tay lên ngăn chặn lấy công kích.

Tuy đã chặn lại được nhưng lực đạo Minh Hoàng đánh ra rất khủng bộ, hắn không thể ngờ bản thân sử dụng toàn lực mà vẫn bị áp bức như vậy.

Không cam lòng, Hùng Hoàng cắn răng quát lớn với một giọng điệu tức giận vô cùng.

“Tên khốn, ta sẽ giết ngươi?”

Hắn ta điên cuồng bộc phát ra những đạo kình khí hình bán nguyệt mang theo lực lượng của Ngưng Hải cảnh đỉnh phong quét ra xung quanh rồi lao tới.

Lúc này, trong mắt Hùng Hoàng nổi lên từng sợi tơ máu và ánh mắt tràn đầy sát ý đánh tới. Trong tâm trí hắn lúc này đang cảm thấy tức giận vô cùng, bản thân là thiên kiêu được người người xem trọng và tung hô nay lại bị một tên phế vật áp bức đến như vậy.

Hắn ta cảm thấy không cam lòng!

Toàn thân bao trùm một lượng lớn chân nguyên, Hùng Hoàng lúc này trông không khác gì một đầu hung thú điên cuồng và chỉ muốn trúng hết toàn bộ sự tức giận về phía đối phương.

Khác với ban nãy, Minh Hoàng cảm giác khí tức của tên Hùng Hoàng lúc này trở nên điên loạn vô cùng. Theo lý mà nói thì khí tức càng điên loại thì thực lực không thể bộc phát ra toàn lực và rất dễ bị phản phệ.

Nhưng với tên Minh Hoàng này lại là khác, hắn ta càng điên cuồng thì khí tức trên người càng mạnh và thậm chí còn mạnh hơn trước gấm hai, gấp ba lần.

Không chỉ có thế, Hùng Hoàng lúc này giống như một người không thể bị ngăn cản!

Tất cả công kích của Minh Hoàng đánh ra để ngăn hắn ta lại nhưng tất cả đều trở nên vô ích vì mỗi khi công kích sắp sửa đánh trúng thì bị khí tức điên loạn trên người Hùng Hoàng phá tan.

Nói đúng hơn là bị khí tức đó nuốt chửng!

Không thể tin được chuyện này, Minh Hoảng bất chợt nhảy lùi ra xa. Nhưng tốc độ của Hùng Hoàng lúc này đã nhanh đến mức mà hắn không thể dùng ánh mắt để theo kịp nữa.

Ngay khi vừa dừng lại thì một cổ nguy cơ từ sau lưng đột nhiên ập tới khiến hắn bị giật mình. Nhanh chóng liếc mắt nhìn lại thì thấy Hùng Hoàng xuất hiện từ sau lưng từ lúc nào mà không hề hay biết.

Không để hắn kịp phản ứng, Hùng Hoàng vung tay bóp chặt cổ Minh Hoàng rồi quát lớn một tiếng.

“Tên phế vật? Chết đi?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.