Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 223: Chương 223: Khinh bỉ




Rời khỏi Lạc gia, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn về phía Lạc gia với ánh mắt cực kỳ khó nói rồi thở dài một hơi. Trong lòng hắn hiểu rất rõ, cho dù bản thân đứng ở đâu rồi cũng sẽ có vị trí cho riêng mình, hắn dám chắc vì điều đó. Nhưng hiện tại, hắn đã xem Lạc Tuyết Dung như một người bằng hữu đáng tin cậy.

Sau khi trải qua chuyện vừa rồi, Đế Nguyên Quân lại nhớ đến những khung cảnh đẹp đẽ, những nụ cười và những người mà hắn xem là thân thích tại Tử Cực Kiếm Môn. Hắn vì hai chữ “Đồng môn” mà không tiếc bằng bất cứ giá nào để có thể khiến tông môn ngày càng lớn mạnh. Nhưng hắn đâu ngờ được là những người mà hắn xem là đồng môn, thân thích đó sau khi nhận được mục đích thì liền lo sợ sức mạnh của Đế Nguyên Quân sẽ gây ảnh hưởng đến vị thế của bọn chúng nên trở mặt muốn ép hắn vào chỗ chết.

Nhớ lại những chuyện không hay đã xảy ra, Đế Nguyên Quân vẻ mặt ủ rũ thở dài một hơi rồi ngẩng đầu nhìn lên trời cao mà trong lòng than thở. “Tử Cực Kiếm Môn tuy tốt nhưng lại rắc tâm phản bội lại ta, ép ta vào chỗ chết? Rồi Lạc gia, Lạc Tuyết Dung cũng tốt nhưng cuối cùng rồi hiểu nhầm, các ngươi không phải là ta thì sao có thể hiểu được nỗi lòng của ta?”.

“Hứa Tiểu Kiều cũng thế, Lâm Tuyết Nhi cũng vậy? Cả hai đều rất tốt nhưng ta vẫn còn cảm thấy thiếu sót? Tuy ta đã hạ chú vào trong người Hứa Tiểu Kiều nhưng chuyện gì cũng có thể xảy ra, nhiều khi những người thân cận ở bên cạnh lại mang lại cho ta nhiều nguy hiểm? Lâm Tuyết Nhi thì tốt hơn một chút, tuy chỉ là hôn sự một cách ép buộc nên cũng không thể xem là thân thích?”.

“Số phận đã an bài cho ta luôn đơn độc hay sao?”.

“...”. Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi cất bước đi về phía trước và nói. “Nhưng như vậy cũng tốt, kiếp nạn của ta thì sao có thể để người khác gánh chịu? Như thế không phải là ta? Không phải là Nhất Đế?”.

“Nếu như có một ngày, các ngươi đủ sức để bước đi bên cạnh thì ta sẽ suy xét? Tuy có vẻ ích kỷ nhưng đó là chuyện tốt nhất đối với ta và với các ngươi?”.

Tại tầng thứ hai Tiên Linh Các, Đế Nguyên Quân đang ngồi nhâm nhi linh tửu thì đột nhiên có một bóng người từ bên dưới đi lên và đang đi về phía hắn. Ngẩng đầu nhìn lên, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười rồi lên tiếng. “Nếu đã đến rồi thì ngồi xuống đi?”.

Viên Thế gật đầu, ánh mắt hắn lộ vẻ khó tin nhìn Đế Nguyên Quân và nói. “Ta thật sự không dám tin những gì mà ngươi đã nói với ta lúc trước. Nhưng với hiện tại thì ta không có lý do gì để phản bác lại nữa?”.

“Không biết, bộ pháp quyết mà ngươi truyền cho ta có tên gọi là gì? Ta thật không ngờ là nó lại có khả năng đáng kinh đến như thế?”.

“Nghe giọng điệu thì chắc ngươi không chỉ đứng ở vị trí thứ nhất và đã hoàn thành được việc mà ta đã yêu cầu?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn hắn, hỏi. “Đúng là không tệ?”.

“Đúng là thế? Ta đến đây là muốn nói lời đa tạ, nếu như không có pháp quyết đó của ngươi thì ta đã không đạt được thành quả to lớn này?”. Viên Thế vui vẻ gật đầu, ánh mắt đầy sự kinh hỉ nhìn Đế Nguyên Quân, đáp. “Không chỉ có ta mà cả Viên gia đều vì lần khảo hạch này mà trở thành một thế lực lớn tại Hồng Linh Thành, có Dược Vương Cốc chống lưng thì ta không còn gì phải lo nghĩ nữa?”.

“Đa tạ thì khỏi cần? Ngươi làm việc cho ta thì ắt hẳn sẽ nhận lại được phần thưởng xứng đáng mà thôi?”. Đế Nguyên Quân uống vào một ngụm linh trà rồi lắc đầu, nói. “Ngươi nên nhớ những lời mà ta đã nói với ngươi lúc trước, ta có thể khiến ngươi nhất phi trùng thiên nhưng cũng có cách để khiến ngươi rơi xuống vực sâu vạn trượng?”.

“Ngươi cũng đừng vì một lần vượt qua khảo hạch là có thể vui mừng như thế? Mong đợi của ta không phải dừng lại ở Hoàng cấp luyện đan sư? Ta cho ngươi thời gian là mười năm, cao nhất là hai mươi năm phải thành công trở thành Huyền cấp luyện đan sư? Nếu như ngươi có thể vượt qua được trong thời gian càng ngắn thì cơ duyên tiếp theo mà ta mang lại cho ngươi sẽ càng lớn. Và nếu như quá thời hạn mà ngươi không thể vượt qua được thì tự tay ta sẽ lấy lại tất cả mọi thứ?”.

“Ngươi hiểu ý ta chứ?”.

“Ta hiểu?”. Viên Thế nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trầm xuống, ánh mắt hắn để lộ vẻ nghiêm nghị nhìn Đế Nguyên Quân, đáp. “Ta chắc chắn sẽ hoàn thành yêu cầu của ngươi?”.

Viên Thế vẻ mặt có chút nghi hoặc nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi lên tiếng hỏi tiếp. “Nhiệm vụ lần này dài hạn, liệu ngươi còn có yêu cầu gì khác nữa hay không?”.

“Hiện tại như vậy là đã quá đủ?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp. “Ta chỉ cần ngươi chuyên tâm tu luyện trong Dược Vương Cốc? Đợi ngươi sau khi hoàn thành được thì ta chắc hẳn sẽ tìm đến và nói ra yêu cầu tiếp theo?”.

“Và ngươi cũng đừng quá lo lắng, chỉ cần dựa vào pháp quyết của ta thì ngươi chắc chắn có thẻ trở thành Huyền cấp luyện đan sư đỉnh cấp. Nhưng cũng phải tùy thuộc vào thiên phú và khả năng của ngươi để quyết định thời gian. Đợi sau khi ngươi hoàn thành được thì ta sẽ truyền nữa phần pháp quyết còn lại để ngươi thành công đột phá Địa cấp?”.

“...”. Viên Thế nghe thấy vậy thì giật mình đứng dậy, ánh mắt hắn lộ vẻ khó tin nhưng trong suy nghĩ lại vô cùng tin tưởng. Hắn đã sử dụng pháp quyết nên cũng đã hiểu được một vài phần về khả năng của nó mang lại, chỉ dựa vào một nửa của pháp quyết đã đủ để khiến hắn từ một người từ cửu phẩm luyện đan sư đột phá Hoàng cấp một cách dễ dàng, chỉ một nữa của pháp quyết đã có thể bù lại thời gian gần hai mươi năm hắn chuyên tâm. “Được, ta chắc chắn sẽ không phụ lại kỳ vọng của ngươi?”.

“...”. Đế Nguyên Quân vui vẻ nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Ngươi tự tin được như vậy là tốt?”.

“Nếu như không có chuyện gì nữa thì ngươi có thể rời đi?”.

Qua mấy ngày hôm sau!

Sau khi Lạc Thanh Ngạc vượt qua được khảo hạch Huyền cấp luyện đan sư thì ngay lập tức trở mặt cũng với Luyện Đan Hội. Ngay thời điểm hắn vừa vượt qua thì bên phía Dược Vương Cốc thì ai ai cũng hết sức vui mừng. Họ còn tưởng là Luyện Đan Hội vừa có một vị Huyền cấp luyện đan sư và Dược Vương Cốc sẽ có thêm một vị trưởng lão còn rất trẻ tuổi.

Trái lại sự mong đợi và những lời ngon tiếng ngọt của đám người trưởng lão Dược Vương Cốc để lôi kéo Lạc Thanh Ngạc đứng về phía họ thì bị từ chối ngay tức khắc. Ngay thời điểm đó thì họ đã phần nào hiểu được mục đích của Lạc gia khi gia nhập vào Luyện Đan Hội là vì bản thân Lạc gia mà thôi.

Họ ỷ vào thế lực của Luyện Đan Hội để giúp Lạc gia vượt qua những khó khăn và những mối nguy thường trực ở trước mắt. Và ngay khi Lạc gia đạt được mục đích của mình thì ngay lập tức rũ bỏ hết tất cả mối quan hệ của Dược Vương Cốc và cả Luyện Đan Hội.

Điều này đã khiến giới cao tầng của Dược Vương Cốc cảm thấy rất tức giận vì trong lần khảo hạch lần này họ đã bị ba người làm cho bẽ mặt nên đã hạ lệnh xuống cho Luyện Đan Hội là tống khứ Lạc gia ra khỏi liên minh và tuyên bố là sẽ không cung cấp linh dược cho Lạc gia nữa mà đổ dồn về phía đối thủ của họ là Viên gia ở Hồng Linh thành.

Chính vì điều này nên trong nội bộ Lạc gia đang dần trở nên lục đục vì chỉ trong một thời gian ngắn mà toàn bộ nguồn linh dược đều bị Luyện Đan Hội thu lại và nghiêm cấm những thế lực phụ thuộc phải ngừng cung cấp cho Lạc gia.

Chỉ trong một ngày, vị thế của Lạc gia ở trong thành đột ngột giảm xuống một cách thảm trọng. Tất cả những gia tộc mà họ có thể nương nhờ vào nguồn linh dược hiện tại đã quay lưng lại với Lạc gia và đang cố gắng câu kéo mối quan hệ với Viên gia ở thành bên.

Ngay lúc này, ở trong chính điện Lạc gia!

Lạc Thanh Ngạc vẻ mặt u sầu ngồi ở trên ghế gia chủ nhìn xuống, ánh mắt hắn đảo qua các vị trưởng lão ngồi phía bên dưới rồi lên tiếng. “Các vị trưởng lão? Không biết các vị có đề nghị gì trong hoàn cảnh này hay không?”.

Đáp lại, những vị trưởng lão ngồi phía bên dưới dần tỏ ra thái độ không hài lòng và tức giận nhìn Lạc Thanh Ngạc, đáp. “Gia chủ, ngươi quá hồ đồ?”.

“Tại sao ngươi không nghe theo lời của bọn ta? Ngươi không hiểu vị thế của Lạc gia đều phụ thuộc vào Luyện Đan Hội, tất cả những gì mà ta có hiện tại đều nhờ vào Luyện Đan Hội mà có? Mà ngươi hiện tại lại quay lưng lại với họ thì chuyện này còn có cách giải quyết như thế nào nữa?”.

“Muốn vượt qua được chuyện này thì phải cúi đầu trước Dược Vương Cốc?”.

“Đúng thế? Ngươi thấy lần này rồi đấy? Nếu như Lạc Tuyết Dung có thể vượt qua được khảo hạch Hoàng cấp và ngươi không làm ra chuyện này thì mọi chuyện đã tốt hơn như thế này? Còn với Viên gia thì sao?”.

“Viên Thế không chỉ vượt qua được khảo hạch Hoàng cấp mà còn đạt được vị trí đứng đầu và thành công trở thành đệ tử thân truyền của tông chủ Dược Vương Cốc?”.

“Ta cũng không dám tin được vào những gì mà ta nghe thấy được, tên Viên Thế kia cao lắm cũng chỉ là cửu phẩm luyện đan sư mà thôi? Cho dù có cố gắng trong một năm thì cũng không thể nào vượt qua được Hoàng cấp khảo hạch chứ đừng nói giành được vị trí đứng đầu?”.

“Ta còn nghe nói là trước ngày diễn ra khảo hạch thì tên Viên Thế đã đến Lạc gia và tìm đến tên Đế Nguyên Quân gì đó? Ta không biết giữa hai tên đó có liên hệ gì với nhau nhưng ta dám chắc là hắn được tên Đế Nguyên Quân giúp đỡ nên mới có thể làm được?”.

“Đúng là nuôi ong tay áo, nuôi cáo trong nhà? Đúng là kẻ vong ân? Hắn ta được Lạc gia ta hỗ trợ vì tưởng hắn là bằng hữu của Lạc Tuyết Dung. Nhưng hiện tại thì ta đã thấy rất rõ là hắn ta ở trong Lạc gia là có âm mưu?”.

“Đúng thế, tên Viên Thế không thể nào đạt được vị trí như hiện tại chỉ trong một đêm được? Ta chắc chắn là có liên quan đến tên Đế Nguyên Quân?”.

“Gia chủ, nếu như muốn biết mọi chuyện thì bắt tên Đế Nguyên Quân đó lại rồi tra hỏi hắn là biết?”.

“...”.

Đứng nghe lén ở bên ngoài, Lạc Tuyết Dung đưa tay lên che miệng. Lạc Tuyết Dung thật sự không thể tin được vào những gì mà cô vừa nghe thấy. Cho đến cuối cùng, cô còn có niềm tin rất lớn với Đế Nguyên Quân. Nhưng với hiện tại thì cô không thể giữ được niềm tin tưởng đối với hắn.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lạc Tuyết Dung hoàn toàn vứt bỏ những gì mà Đế Nguyên Quân đã từng lại, cô gạt bỏ hết tất cả những hình ảnh tốt đẹp của hắn ở trong đầu.

Quyết định đi tìm Đế Nguyên Quân để hỏi cho ra lẽ. Nhưng cho dù cô có lục tung cả Lạc gia nhưng vẫn không thấy bóng dáng Đế Nguyên Quân ở đâu cả. Và khi hỏi những người đứng canh ở bên ngoài cổng thì mới biết là hắn đã rời đi từ ba ngày trước.

Không thể tin được, Lạc Tuyết Dung lúc này trở nên hoảng loạn vô cùng. Lạc Tuyết Dung cho rằng bản thân đã tin tưởng nhầm người và lúc này thì cô cũng đã xem Đế Nguyên Quân là một người lòng lang dạ sói nên cảm thấy khinh bỉ vô cùng.

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.