Dám đẩy ngã Tuyền nhi, ngươi muốn chết hay sao?!
Nữ tử chống tay đứng dậy, ánh mắt cô nhìn Bắc Giang Hào rồi đưa tay kéo nhẹ ống tay áo hắn và nói. “Hào ca, ta không sao? Chỉ là bất cẩn đụng trúng vị công tử này thôi?”.
Bắc Giang Hào ngoái đầu nhìn lại, sau đó hắn gạt tay Lệnh Vi Tuyền ra và nói. “Tuyền nhi, muội không cần lo lắng, có ta ở đây?”.
“Nhưng…”. Nhìn Bắc Giang Hào hùng hổ trước mặt, Lệnh Vi Tuyền chỉ biết cúi đầu, giọng nói âm thầm vang lên. “Nhưng đây là lỗi của ta mà?”.
Bị Bắc Giang Hào khinh thường và chỉ trỏ ở trước mắt, ánh mắt Đế Nguyên Quân đột nhiên trầm xuống nhìn chằm chằm tên Bắc Giang Hào, nói. “Lăn”.
“Ngươi dám nhìn ta với ánh mắt đó? Ngươi không biết ta là ai hay sao mà dám?”. Bắc Giang Hào chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân, quát. “Ngươi ngoan ngoãn quỳ xuống xin lỗi, nếu không thì đừng trách ta không nể mặt?”.
Đám đông nghe thấy hai người nói lời to nhỏ thì ai ai cũng liếc mắt nhìn qua. Đế Nguyên Quân tưởng chừng những người xung quanh sẽ có người hiểu chuyện nhưng mà hắn đã lầm. Những người đứng xem chỉ biết chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân và buông lời hạ thấp hắn.
Còn tên Bắc Giang Hào thì lại khác, hắn ta thì được những người xung quanh bênh vực và thậm chí còn có người không hiểu chuyện cũng đã đứng ra nói Đế Nguyên Quân và yêu cầu hắn phải quỳ xuống cầu xin.
Được những người xung quanh khen ngợi, sắc mặt Bắc Giang Hào đột nhiên sáng lên và có thể cảm nhận được sự vui sướng ở trong ánh mắt hắn. Trái lại, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn đám người xung quanh thì ngầm hiểu được. Sở dĩ tên Bắc Giang Hào này cậy thế và hùng hổ như thế là bời vì ở sau lưng hắn có thế lực chống lưng, còn Đế Nguyên Quân thì chẳng khác gì một người bình thường trông không có chút thế lực nào cả và còn nhìn rất lạ mắt.
“Ta cho ngươi cơ hội, nhanh quỳ xuống cầu xin?”. Bắc Giang Hào khoái chỉ nở một nụ cười lớn, hắn chỉ tay xuống đất và nói.
“...”. Đáp lại, gương mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên lạnh lẽo và ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Bắc Giang Hào, nói. “Ngươi nghĩ thế lực sau lưng ngươi lớn lắm sao? Không muốn chết thì cút qua một bên?”.
“Ngươi…”. Bắc Giang Hào vẻ mặt đùng đùng tức giận, hắn không một chút nể mặt liền rút kiếm chỉ thẳng về phía Đế Nguyên Quân, quát. “Tên khốn, ngươi dám khinh thường ta?”.
Ngay khi Bắc Giang Hào chuẩn bị đâm kiếm về phía Đế Nguyên Quân thì đột nhiên, một tiếng bước chân cùng một giọng nói nữ tử nhẹ nhàng nhưng tràn đầy khí phách vang lên. “Bắc công tử, Lạc Dương Các nghiêm cấm xô xát? Nếu ngươi biết luật ở đây mà vẫn còn có ý định đó thì đừng trách ta không nể mặt”.
“Lạc Ngữ Hằng?”. Bắc Giang Hào ánh mắt ngưng trọng nhìn qua, mặc dù trong lòng hắn vẫn còn rất tức giận nhưng đối mặt với người có cấp bậc như Lạc Ngữ Hằng thì chẳng khác gì tự tìm lấy nhuc. “Tên tiểu tử này dám đẩy ngã Tuyền nhi, ngươi thấy ta có thể để mặc chuyện này sao?”.
“Bắc công tử, ta không cần biết các ngươi có bất cứ xích mích gì nhưng ở đây là Lạc Dương Các, không phải địa bàn Bắc gia các ngươi?”. Đáp lại, Lạc Ngữ Hằng giọng nói bá đạo vang lên. “Vị công tử này đến thì chính là khách của Lạc Dương Các, nếu như ngươi hiện tại đụng vào hắn thì chẳng khác gì không nể mặt Lạc gia ta?”.
“Cho dù Bắc gia chủ có đến cũng không dám làm như vậy?”.
“Ngươi…”. Bắc Giang Hào tức giận quát lớn một tiếng, vẻ mặt hắn sau đó dần trở nên xám xịt và suy nghĩ một lúc rồi thu kiếm, ánh mắt khinh thường nhìn liếc qua Đế Nguyên Quân, nói. “Tên khốn, may cho ngươi là Lạc Ngữ Hằng ra mặt nếu không thì ngươi không yên với ta đâu?”.
“Lời của Lạc Ngữ Hằng chỉ nói cấm xô xát ở trong Lạc Dương Các chứ không nói cấm ở bên ngoài?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt tức giận nhìn liếc Bắc Giang Hào một cái rồi đi vào bên trong. Ngay khi hắn vừa đi ngang qua người Bắc Giang Hào thì dừng lại, sau đó hắn quay qua và thì thầm vào tai. “Ngươi nên cảm thấy may mắn mới đúng, nếu như vừa rồi ngươi dám động kiếm thì cái mạng nhỏ của ngươi đã không còn”.
Bị ánh mắt và lời nói Đế Nguyên Quân chọc giận, Bắc Giang Hào hai mắt tức giận đỏ bừng bừng nhìn Đế Nguyên Quân đi vào bên trong thì cười lạnh một tiếng. “Hay cho một tên thấp kém dám buông lời như vậy với ta? Để ta xem thử, ngươi còn mạnh miệng được đến bao giờ”.
Lời nói vừa dứt, Bắc Giang Hào đi theo sau Đế Nguyên Quân. Nhưng khi hắn vừa bước được một bước thì bị bàn tay nhỏ nhắn Lệnh Vi Tuyền kéo lại. “Hào ca, ta nghĩ chuyện này nên dừng lại ở đây?”.
“Tuyền nhi, cần gì lo lắng như vậy?”. Bắc Giang Hào đặt nhẹ tay lên bàn tay cô rồi nói. “Hắn ta chỉ là một tên thấp kém thì có thể làm gì được ta? Muội cứ yên tâm, chuyện này ta sẽ thay ngươi giải quyết”.
“Nhưng ta đâu muốn như vậy?”. Nhìn Bắc Giang Hào nhanh chân đi vào bên trong, Lệnh Vi Tuyền đưa tay lên định kéo hắn lại nhưng Bắc Giang Hào đã nhanh chân chạy vào bên trong rồi.
Đi vào bên trong, Lạc Ngữ Hằng ánh mắt tò mò nhìn qua Đế Nguyên Quân, hỏi. “Nhìn công tử không giống người ở trong thành, không biết công tử từ đâu đến?”.
“...”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua, đáp. “Lạc cô nương, chuyện ta từ đâu đến quan trọng lắm sao? Hay là cô muốn biết thân thế của ta rồi đánh giá?”.
“Công tử, ta nào có ý định như thế?”. Lạc Ngữ Hằng nghe thấy vậy thì giật mình một cái, gương mặt lộ ra vẻ lúng túng nhìn Đế Nguyên Quân, đáp. “Chỉ là ta cảm thấy rất tò mò? Thế lực của Bắc gia ở trong thành không được xem là quá lớn nhưng cũng có không ít thanh thế, còn công tử thì ta thấy không giống xuất thân từ một thế gia nhưng lại dám đối đầu với Bắc Giang Hào?”.
“Chỉ có thế thôi sao?”. Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi liếc mắt nhìn qua, nói. “Tán tu cũng tốt mà có thế lực hộ thuẫn cũng tốt, đối với ta thì bản thân tự lực là điều tốt nhất. Còn việc đối đầu với Bắc Giang Hào hay là Bắc gia thì ta không thèm để ý tới”.
“...”. Lạc Ngữ Hằng nghe thấy vậy thì cười khổ một tiếng, ánh mắt cô nhìn qua Đế Nguyên Quân một cái liền thể hiện rõ những suy nghĩ ở trong ánh mắt. ‘Vị công tử này trông còn rất trẻ, cho dù hắn có thực lực nhưng quá ngông cuồng’.
Biết được suy nghĩ của Lạc Ngữ Hằng, Đế Nguyên Quân không thèm để ý mà chỉ nở một nụ cười nhẹ, nói tiếp. “Bây giờ ta muốn mua một ít linh dược, đan dược. Không biết Lạc cô nương có thể dẫn ta đi một vòng được không?”.
“Nếu công tử muốn thì ta sẽ tự mình dẫn đi”. Lạc Ngữ Hằng nghe thấy vậy thì ban đầu lộ ra vẻ không được mất thoải mái nhưng khi nhìn vào ánh mắt hắn thì bất chợt có một cảm giác gì đó rất kỳ lạ và trong vô thứ cô đã gật đầu đồng ý. “Không biết công tử muốn mua loại linh dược, đan dược nào?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Trước tiên thì dẫn ta đi xem một vòng, khi nào ta tìm thấy thứ ta cần thì ta sẽ nói”.
‘Cái tên này?’. Lạc Ngữ Hằng ánh mắt không được mấy thoải mái. “Nghe theo công tử?”.
Đi theo hai người một lúc. Bắc Giang Hào ánh mắt nhìn cả hai thì lộ ra vẻ tức giận vô cùng. “Tên khốn kiếp này có gì mà Lạc Ngữ Hằng lại đích thân dẫn đi như thế này? Tên thấp kém đó có gì tốt mà ngươi lại chống lại ta?”.
Càng đi theo, Bắc Giang Hào ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân càng ngày càng tức giận. Hắn không thể hiểu được là Lạc Ngữ Hằng tại sao lại dẫn hắn đi khắp nơi như vậy.. “Tên này đang có ý định chơi ta sao?”.
Không kiềm chế được cơn giận trong người, Bắc Giang Hào vẻ mặt tức tối đi nhanh về phía hai người rồi đứng chắn trước mặt Đế Nguyên Quân, nói. “Tên thấp kém ngươi đang muốn chọc tức ta hay gì? Gần một nén hương ngươi chỉ có đi qua đi lại, quá đáng hơn là Lạc Ngữ Hằng lại hạ mình dẫn ngươi đi?”.
“Hay là ngươi sợ bản thân không đủ linh thạch để mua và muốn giữ thể diện nên mới đi khắp nơi như thế này?”.
“...”. Lạc Ngữ Hằng nghe thấy vậy thì trong lòng cũng có chút tức giận, mặc dù cô đã đồng ý là dẫn hắn đi nhưng cô không ngờ hắn lại quá đáng như vậy. Tuy trong lòng không được vui và không muốn đi cùng Đế Nguyên Quân nhưng cô cũng chỉ có thể miễn cưỡng giữ ở trong lòng mà không nói ra. Thay vào đó, cô nhìn qua Bắc Giang Hào bằng ánh mắt giống như vừa tìm thấy nơi để xả ra vậy. “Bắc công tử, ngươi không có việc gì hay sao mà cứ đi theo ta? Chưa kể, vị công tử đây là khách của Lạc Dương Các?”.
“Lạc Dương Các ta chưa từng có quy định đi vào trong này là phải mua linh dược, đan dược? Nếu như Bắc công tử còn nói giống như vậy thì chẳng khác gì đã bôi tro trát trấu lên mặt Lạc Dương Các?”.
“Nếu đó là ý định của ngươi thì đừng trách ta”.
‘Con quỷ cái khốn kiếp, ngươi giận vì không nói ra trước mắt tên thấp kém này thì đổ lên đâu ta?’. Bắc Giang Hào trên trán nổi lên từng sợi gân xanh, tức giận nói. “Lạc Ngữ Hằng, ta nói không đúng sao?”.
“...”. Lạc Ngữ Hằng nghe thấy vậy thì giật mình một cái, ánh mắt cô tức giận nhìn qua Bắc Giang Hào một cái rồi nhìn qua Đế Nguyên Quân với ánh mắt lúng túng, nói. “Công tử, ngươi đừng nghe những lời nói bậy? Ta thật sự không có ý…”.
Ngay khi Lạc Ngữ Hằng chưa kịp nói dứt lời thì Đế Nguyên Quân cũng đã quay người, hắn đi về phía trước một bước rồi đột nhiên dừng lại và sau đó ngoái đầu nhìn lại, nói. “Chuyện này ta tự mình nhìn thấy được? Nhưng Lạc cô nương, ta có chuyện này cũng muốn nói cho ngươi biết?”.
“Ta hiện tại không có ý định mua thứ gì hết nhưng ngươi cũng khiến ta cảm thấy có chút thất vọng. Với tâm cảnh của ngươi thì không bao giờ sánh được với Lạc Tuyết Dung?”.
Sau đó, hắn quay qua nhìn Bắc Giang Hào bằng một ánh mắt khinh thường nói. “Còn ngươi chỉ là một tên công tử phế vật chỉ biết dựa dẫm vào thế lực để ức hiếp người khác. Ngươi không xứng đứng trước mặt ta, chứ đừng nói đến việc phán xét ta có xứng hay không?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân cất bước rời đi trước ánh mắt ngỡ ngàng xen lẫn sự tức giận của cả hai người. Trong mắt họ, Đế Nguyên Quân lúc này chẳng khác gì một tên ngông cuồng, tự đại. Nhưng mà họ không biết người mà cả hai người đang khinh thường lại là một người dấy lên một đợt phong ba ở trong thành.
- --
Ps: Cầu like, cầu vote, cầu cmt.