Đứng ở bên ngoài trận pháp bảo vệ, Đế Nguyên Quân dương mắt nhìn giọt tinh huyết thì bất giác nở một nụ cười nhẹ và ánh mắt thì tràn đầy sự phấn khích. Hắn ban đầu cũng không ngờ đến việc bản thân sẽ thu được thứ tốt khi vừa đặt chân đến nơi này.
Đưa tay chạm nhẹ lên trận pháp, hắn định dùng lực phá bỏ thì trận pháp đột nhiên ánh lên và có một đạo quang mang đang cố ngăn bàn tay của hắn lại.
Đế Nguyên Quân thấy vậy thì nhíu mày, trên gương mặt hắn gợi lên vẻ không vui. Chỉ thấy hai mắt hắn hơi trừng lớn một cái và khí tức ở trên người bộc phát ra ngoài rồi dùng lực đẩy mạnh tay vào bên trong.
“Chỉ là một trận pháp bảo vệ cỏn con mà muốn ngăn ta? Nếu như còn thời đỉnh phong thì ta còn cảm thấy có chút phiền phức nhưng với tình trạng hao hụt hiện tại thì phá vỡ ngươi chẳng cần động đến trận nhãn?”
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân dùng lực cường mãnh đẩy tay trực tiếp xuyên qua màn chắn bảo vệ và mặc kệ hỏa diễm ở xung quanh thiêu đốt bản thân. Chỉ thấy hắn hơi định thần, ánh mắt dần thay đổi và trên người có một đạo quang mắc hắc khí bao trùm thì hỏa diễm ở xung quanh ngay lập tức tránh lui.
“Nát”.
Bàn tay xuyên qua màn chắn, Đế Nguyên Quân quát lớn một tiếng thì sụp đổ ngay lập tức. Chỉ thấy quang mang trên trận pháp dần trở nên ảm đạm và mất đi uy lực của mình rồi từ từ tan biến vào trong không khí.
Không còn trận pháp bảo vệ, giọt tinh huyết dần trở nên bạo động. Chỉ thấy ở trên bề mặt đang không ngừng sục sôi và có từng đợt dư ba mang theo một cổ khí tức nồng đậm và cháy bỏng quét ra xung quanh.
Sau đó, toàn bộ hỏa diễm ở trên ngọn núi bị giọt tinh huyết thu về hết toàn bộ và chỉ đẻ lộ quả núi trơ trọi.
Nhìn tinh huyết đang thôn phệ hết tất cả hỏa diễm và khí tức trên nó càng ngày càng tinh thuần, mãnh liệt thì hắn nở một nụ cười đầy phấn khích. Mặc dù đây là lần đầu tiên nhìn thấy và chỉ từng nghe qua giai thoại của giọt tinh huyết nhưng hắn không ngờ được một màn đặc sắc như thế này.
Điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc hơn là bản thân rất mẫn cảm với những dòng khí tức ở xung quanh nhưng kể khi đặt chân lên Hỏa Diệm Sơn đến nay mà chẳng hề phát hiện ra điều gì khác lạ.
Ban đầu hắn còn tưởng hỏa diễm nuốt chửng ngọn núi này là do giọt tinh huyết này kéo đến mà không hề hay biết đây chính là lực lượng của nó.
Đưa đầu ngón tay khẽ chạm vào, Đế Nguyên Quân cảm giác toàn thân như có một đợt hỏa diễm xâm nhập vào trong cơ thể với một cảm giác cực kỳ sảng khoái, cái cảm giác đó khiến hắn phải run lên vì phấn khích.
Trên gương mặt nở một nụ cười lạnh, Đế Nguyên Quân ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên lên đầu ngón tay rồi đánh ra năm đạo pháp quyết hóa thành từng đạo xiềng xích cuốn chặt lấy tinh huyết. Sau đó cắn nhẹ đầu ngón tay rồi trích ra một chút máu và vẽ ra một đạo phù văn phong bến lên bên trên để ngăn lực lượng tinh huyết bị hao hụt.
Thu vào trong Dưỡng Linh Hồ, Đế Nguyên Quân quay người, ánh mắt liếc nhìn hai người và nói.
“Đi thôi”.
Từ từ tản bộ đi xuống, cả ba người hòa mình vào trong dòng người đang đổ xô đến đây vì nhận thấy sự thay đổi khác thường của Hỏa Diệm Sơn.
Khi cả ba người vừa đi xuống núi thì đột nhiên có những cổ khí tức khủng bố ở phương xa truyền đến. Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy năm đạo thân ảnh đạp không lao vút đi và hướng về phía đỉnh núi thì bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.
“Ngươi đến chậm rồi?”
Đặt chân xuống đỉnh núi, Lý Mộ Viên nhìn khung cảnh trơ trọi của Hỏa Diễm Sơn thì trong lòng đột nhiên chùng xuống. Ánh mắt hắn tập trung tại điểm cao nhất của đỉnh núi thì lộ ra vẻ tức giận vô cùng.
Hắn ta cắn răng bộc phát khí tức Tinh Cực cảnh tầng thứ tư ra ngoài một cách mạnh bạo và bao trùm toàn bộ cả tòa sơn nhạc. Từ trên người hắn bắn ra liên tiếp từng đạo phong mang quét ra xung quanh với một lực lượng cực kỳ đáng sợ.
Quay người liếc mắt nhìn xuống, Lý Mộ Viên thi triển khả năng của Tinh Cực cảnh thì đám người đứng ở trên núi bỗng cảm giác được một thứ gì đó vô hình nhưng mang trên mình lực lượng hết sức khủng bố đang nhìn chằm chằm.
Ngẩng đầu nhìn lên cao, đám người kia nhìn thấy hư ảnh một cặp mắt lớn ở trên cao đang nhìn chằm chằm xuống đám người giống như bậc chủ tể đang nhìn giun dế ở dưới chân.
Cùng với ánh mắt đó, Lý Một Viên cắn răng quát lớn một tiếng.
“Rốt cuộc là ai đã lấy đi giọt tinh huyết của ta? Là kẻo nào?”
Thanh âm hắn khủng bố bao trùm hết cả tòa sơn nhạc và mang trên mình đó là khí tức cùng uy áp của Tinh Cực cảnh khiến đám người phải khụy chân xuống, cảm giác cơ thể như bị thứ gì đó nặng nề đè xuống khiến họ không thể thở được.
Mặc dù đi được một đoạn xa, Đế Nguyên Quân bất giác cảm nhận được thứ gì đó kinh khủng vừa phát ra ở sau lưng thì bị giật mình. Hắn ngoái đầu nhìn lại thì trông thấy một cặp mắt lớn đang hiển hiện ở trên đỉnh núi và đang dò xét.
Bất chợt, sắc mặt Đế Nguyên Quân dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt hiện lên vẻ tức giận. Nhìn thấy một cảnh này khiến hắn nhớ đến việc bản thân từng phải đối mặt với Thiên Đạo Tử và lực lượng của Thiên Đạo nên trong giây phút đó cảm thấy không được thoải mái.
Thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân cố lắng xuống những gợn góng ở trong lòng và nhìn về phía đỉnh núi với một ánh mắt tràn đầy sự ngưng trọng.
Hắn không thể ngờ, Lý Mộ Viên trong thời gian mấy năm ngắn ngủi đã đột phá Tinh Cực cảnh tầng thứ tư, thậm chí lực lượng còn đạt đến ngưỡng cường đại hơn thế nữa. Khác với những gì hắn suy nghĩ ban đầu, hắn lúc đó còn nghĩ Lý Mộ Viên cũng chỉ là Tinh Cực cảnh, cao hơn một chút là tầng thứ hai mà thôi.
Nhưng hắn không ngờ được Lý Mộ Viên hiện tại lại khủng bố như thế này?. Truyện Kiếm Hiệp
Hai hàng lông mày khẽ nhíu chặt lại, khóe miệng Đế Nguyên Quân hơi run nhẹ một cái rồi thốt ra.
“Bây giờ thì ta đã hiểu lý do La Thiên thất bại là gì rồi? Chỉ dựa vào thiên phú của hắn ta thì phải mười năm nữa mới có thể đạt đến cảnh giới này? Có lẽ Lý Mộ Viên đã thu được truyền thừa nào đó nên thực lực mới tăng tiến nhanh đến như vậy?”
“Đúng là chuyện gì cũng có thể xảy ra ở trong bí cảnh?”
“Xem ra chuyện này về sau không dễ giải quyết rồi, dựa vào thực lực của ta hiện tại thì không thể đối đầu với Lý Mộ Viên được? Tranh thủ thời gian này tu luyện đột phá đến Tinh Cực cảnh và mượn lực của Lâm Tuyết Nhi, La Thiên cùng Thanh Lương các chủ thì may ra”.
Ngẩng đầu nhìn lên cao rồi thở dài một hơi, Đế Nguyên Quân thầm nghĩ ở trong đầu.
‘Tinh huyết đã bị ta thu lấy nên đại trận đã mất đi một phàn lực lượng rất lớn nên lực lượng sẽ bị giảm xuống rất nhiều nhưng vẫn đủ để cầm chân thứ ở dưới ngọn núi kia thêm một thời gian?’
‘Chuyện cấp yếu bây giờ là phải đến những ngọn núi khác thu lấy những thứ bản thân cần rồi rời đi’.
‘Đối phó với Lý Mộ Viên đã là một chuyện khó rồi, bây giờ còn thêm thứ đang bị phó nữa? Xem ra, bí cảnh trong thời gian này sẽ không được yên ả rồi? Có lẽ một đợt sóng lớn sắp nuốt chửng hết toàn bộ?’
Phất tay quay người, Đế Nguyên Quân hướng thẳng về phía những tòa sơn nhạc còn lại rồi lên tiếng.
“Qua tòa sơn nhạc khác nhìn xem?”
Tản bộ gần một nén hương, cả ba người đứng ở dưới chân Lôi Chỉ Sơn nhìn lên thì không khỏi giật mình, tuy hai người kia đã từng đi tới đây không ít lần nhưng mỗi lần tiền lại gần thì đều cảm thấy ớn lạnh và cảm thấy rất kinh hãi vì lực lượng ở trên tòa sơn nhạc này.
Ngay cả Đế Nguyên Quân cũng cảm thấy có một chút áp lực, cảm nhận sức mạnh thanh thuần của lôi quang bao bọc xung quanh tòa sơn nhạc thì bất giác thở ra một hơi, ánh mắt hắn nhìn lên đỉnh núi lộ ra vẻ mong chờ.
Mặc dù lực lượng của lôi quang rất mạnh nhưng nhục thân hắn hiện tại đã là ngũ hành chân thân và có công pháp Vạn Cách Lôi Quyết nên lôi quang ở nơi này gần như không bất cứ ảnh hưởng nào đối với hắn.
Ngoái đầu nhìn qua, Đế Nguyên Quân lên tiếng hỏi.
“Với thực lực hai ngươi hiện tại thì chỉ là gánh nặng đối với ta nên tạm thời ở dưới này đợi đi? Hai ngươi chỉ cần nói cho ta biết những thứ đặc biệt ở trên kia như tinh thạch chẳng hạn?”
Vân Diệp đưa mắt nhìn lên tòa sơn nhạc thì thở dài một hơi, ánh mắt cô lộ vẻ thất vọng đáp lời.
“Tiền bối có lẽ không biết, Lôi Chỉ Sơn chỉnh là nơi nguy hiểm nhất ở nơi này? Trước kia có không ít người hùng hổ xông lên trên đó để tìm kiếm cơ duyên nhưng tất cả đều một đi không trở lại”.
“Vân gia ta trước đây cũng thử sức một vài lần nhưng chỉ đi lên được một trăm, hai trăm trượng nên gần như không có tin tức gì ở trên đó cả? Khiến tiền bối chê cười rồi?”