Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 440: Chương 440: Ngũ cấp sơ giai hung thú, Tê Ngưu




Từ trên cao nhảy xuống, Đế Nguyên Quân ẩn giấu khí tức của bản thân và từng bước đi vào sâu trong thung lũng.

Ngay khi vừa đặt chân, Đế Nguyên Quân liền cảm nhận được bầu không khí ở nơi này cực kỳ nặng, cảm giác giống như có thứ gì đó đang đè nén toàn bộ nơi này vậy. Bên cạnh đó, hắn còn cảm nhận được những khí tức hung thú mạnh mẽ đang ẩn nấp và trong số đó có không ít ngũ cấp sơ giai hung thú.

Đối với hắn hiện tại thì ngũ cấp sơ giai hung thú không còn gây ra quá nhiều nguy hiểm và việc chống đỡ sẽ không gặp nhiều khó khăn giống như trước đây.

Liếc mắt nhìn xung quanh, Đế Nguyên Quân đột nhiên nhíu mày. Càng tiến vào sâu thì hắn càng cảm nhận được một cổ khí tức mở ảo nào đó và một mùi hương linh dược phảng phất ở trong gió.

“Dựa vào linh khí và dược lực phát ra thì đây chắc là một gốc Địa cấp linh dược, tuy vẫn chưa đạt đến thời điểm thành thục nhưng cũng đủ dùng đối với ta rồi”.

“Nhưng để lấy được thì phải giết được hung thú thủ vệ? Nếu đoán không sai thì đầu hung thú đó có khả năng cao là ngũ cấp hung thú?”

“Nếu như ra tay trực tiếp thì sẽ thu hút đám hung thú ở xung quanh. Ta rất muốn tránh đi những phiền phức không đáng có nhưng mọi chuyện chắc sẽ không dễ dàng một chút nào cả?”

Thở dài một hơi, ánh mắt Đế Nguyên Quân hiện lên sự quả quyết và cùng với đó là một nụ cười nhàn nhạt ở trên khóe miệng.

“Biết là sẽ rất khó nhưng mà cơ duyên xuất hiện ở trước mắt thì ta không thể không đoạt?”

“Trước tiên thì ta cần phải tìm hiểu đầu hung thú thủ vệ đó như thế nào đã và những đầu ở lân cận. Ta không cho phép bất cứ sai sót nào xảy ra được?”

Lời nói vừa dứt thì thân ảnh Đế Nguyên Quân đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình biến mất và ngay lập tức xuất hiện ở ngoài xa cách vị trí cũ hơn một trăm trượng. Bằng mắt thường thì nghĩ hắn vừa súc địa thành thốn nhưng thực chất đó chỉ là một bước chân mà thôi.

Cách thức di chuyển này được Đế Nguyên Quân gọi là Thuấn Bộ!

Thử hỏi, liệu có mấy người cùng cảnh giới có thể di chuyển không khác gì súc địa thành thốn. Việc di chuyển này khó đến mức mà ngay cả những tên thiên kiêu cũng chẳng thể làm được. Thậm chí cả những cường giả Thiên Địa cảnh đỉnh phong cũng không thể làm.

Phải biết, Thiên Địa cảnh có thể súc địa thành thốn nhưng phải ở cảnh giới cao mới có thể sử dụng thành thục. Còn việc di chuyển một bước đi được cả trăm trượng thì ngoài việc phải nắm và hiểu rõ súc địa thành thốn là như thế nào, bên cạnh đó là có thể vận chuyện chân nguyên của bản thân một cách tùy ý và phải có tốc độ cực kỳ nhanh mới có thể làm được.

Đối với súc địa thành thốn thì người dùng sẽ tiêu tốn một lượng lớn chân nguyên, tiêu tốn thời gian mới có thẻ sử dụng và tùy thuộc vào khả năng để dịch chuyển xa gần. Còn đối với Thuấn Bộ thì việc này vừa dễ dàng hơn rất nhiều, chỉ cần nghĩ đến nơi mà bản thân muốn đến chứ không tiêu tốn thời gian để vận và dựa vào tốc độ của bản thân để gia tăng khoảng cách.

Bên cạnh đó, Thuấn Bộ tiêu tốn rất ít chân nguyên nên có thể sử dụng một cách thường xuyên và di chuyển linh hoạt hơn rất nhiều. Đi cùng với khả năng sử dụng thuận tiện thì cách thức di chuyển này cũng tiềm ẩn một vài hậu quả. Tuy không đáng nhắc đến nhưng việc sử dụng nhiều và liên tục sẽ gây ra ảnh hưởng rất lớn.

Một trong những mối nguy tiềm ẩn của Thuấn Bộ đó là trong lúc di chuyển thì bản thân sẽ chịu một lượng áp lực tương đối lớn và đại não chính là nơi bị ảnh hưởng nhiều nhất. Vì việc di chuyển nhanh, chuẩn xác sẽ khiến đại não cần phải tập trung cao độ và chịu áp lực khi cơ thể ở trong trạng thái di chuyển gấp.

Nếu như người thi triển liên tục có nhục thân không được mạnh và tâm trí không được vững vàng sẽ gây ra những ảnh hưởng tương đối lớn. Nhẹ thì bị hoa mắt, chóng mặt còn nặng sẽ bị nội thương, ảnh hưởng tâm trí và nặng nhất chính là tử vong vì đại não không thể chịu dược rồi vỡ nát.

Liên tiếp sử dụng thuấn bộ, Đế Nguyên Quân thoắt ẩn thoắt hiện giống như một làn gió nhẹ phảng phất. Chỉ trong chốc lát, hắn đã di chuyển được hơn mười dặm và đứng lại tại một bụi rậm ở trước mặt.

Đưa mắt nhìn ra xa, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một vùng đầm lầy tương đối rộng lớn với bán kính lên đến hàng trăm trượng. Tại trung tâm, hắn nhìn thấy một gốc linh dược thuộc bộ thân leo đang thả mình ở đó tạo thành một lùm.

Mặc dù gốc linh dược đã phát triển đến giai đoạn thành thục nhưng nó chẳng mang lại bất cứ lợi ích nào cả. Nói đúng hơn, tất cả tinh túy và là nơi chứa đựng toàn bộ dược lực cùng khả năng của nó đều tập trung tại một chỗ rồi hóa thành linh quả.

Càng kỳ lạ hơn là gốc linh dược này sinh trưởng lâu đến đâu chi chăng nữa thì suốt cả đời nó chỉ kết thành ba khỏa linh quả và khi linh quả đạt đến giai đoạn thành thục thì nó sẽ dần chết đi.

Chính vì thế nên gốc linh dược này được gọi là Tam Túc và linh quả của nó được gọi là Tam Túc Linh Quả!

Về công dụng, Tam Túc Linh Quả ẩn chứa một lượng linh khí rất dồi dào và có một lượng dượng lực tương đối cao. So với những loại linh dược, linh quả ở cùng cấp bậc thì nó có thể thấp hơn một chút những bù lại thì ẩn chứa linh khí rất nồng đậm.

Chỉ cần dùng một quả luyện hóa thành Địa cấp hạ phẩm đan dược thì người sử dụng có thể tăng trực tiếp lên hai tiểu cảnh giới. Còn sử dụng đồng thời cả ba khỏa tạo thành Địa cấp thượng phẩm thì có thể đột phá ít nhất là năm tiểu cảnh và thậm chí còn cao hơn thế nữa.

Nhìn ba khỏa linh dược đỏ mọng đang phát ra một lượng dược lực mời gọi tương đối nồng đậm, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài và trong lòng thầm nói.

“Quả thật đáng tiếc, Tam Túc Linh Quả tuy đã chuyển qua màu đỏ mọng nhưng cần tốn thêm vài năm nữa mới tiến vào thời kỳ thành thục và đạt đến khả năng cao nhất”.

“Tuy hơi tiếc nhưng mà thời gian của ta không cho phép”.

Liếc mắt nhìn đầu ngũ cấp hạ phẩm hung thú đang nằm ở trên bờ và trông nó chẳng có chút lo lắng hay e sợ đầu hung thú nào sẽ đến cướp đoạt linh quả trong lúc nó không để ý thì bật cười một tiếng.

“Đám hung thú ở nơi này đúng là khác biệt? Chúng không giống hung thú ở ngoại giới chỉ biết chăm chăm về phía trước”.

“Tam Túc linh dược sinh sống trên vùng đầm lầy nên đám hung thú không thể đi xuống được, kể cả ngũ cấp hung thú đỉnh phong đi xuống thì bị đầm lầy nuốt chửng?”

“Chắc đây chính là lý do mà nó không mảy may để ý đến?”

Tiếp tục đưa mắt nhìn xung quanh, Đế Nguyên Quân cảm nhận mấy dặm xung quanh đây không xuất hiện bất cứ đầu hung thú nào cả thì thầm nghĩ.

“Nơi này chính là lãnh thổ của nó sao? Đây đúng là chuyện tốt đối với ta mà?”

“Vừa đoạt được linh quả và vừa kiểm chứng thực lực, điều này chính là thứ mà ta rất cần ở hiện tại?”

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân bước ra khỏi bụi rậm và đi về phía đầu hung thú với một gương mặt tràn đầy sự hứng thú. Ánh mắt hắn tràn đầy sự tự tin nhìn nó và cùng với một nụ cười lạnh trên gương mặt.

Nhìn dáng vẻ hắn hiện tại chẳng giống như người vừa mới tỉnh dậy khỏi hiểm cảnh và là người từng suýt chết trước sức mạnh của ngũ cấp sơ giai hung thú.

Cảm nhận thấy khí tức nhân loại đang tiến đến gần, đầu Tê Ngưu từ trong giấc ngủ bỗng tỉnh dậy. Chỉ thấy nó gồng mình đứng dậy để lộ cơ thể to lớn cao hơn ba trượng với tứ chi lớn giống như bốn cái cột đình.

Ánh mắt nó tràn đầy sự tức giận nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân như kiểu đang muốn xua đuổi. Sở dĩ, nó không để lộ ra sát ý của bản thân vì nó cảm thấy rất quan ngại trước nhân loại đang đứng ở trước mắt.

Tuy cấp bậc của nó chỉ là ngũ cấp sơ giai nhưng dựa vào khả năng cảm ứng của mình thì nó có thể cảm nhận được sự hiện diện của địch nhân và nhận biết nguy hiểm đang đến gần. Nhưng…

Đối với nhân loại trước mắt thì nó không thể phát hiện khi Đế Nguyên Quân đặt chân vào phạm vi cảm ứng và mãi cho đến khi hắn tiến lại gần thì mới phát hiện.

Ngay khoảnh khắc chạm vào ánh mắt Đế Nguyên Quân thì trong tâm trí nó hiện lên một bóng đen hư ảo nào đó đang bao trùm lấy một phần và một cái cảm giác áp lực vô hình nào đó đang đè nén lên người.

Nhưng trong mắt Tê Ngưu thì Đế Nguyên Quân chỉ là một tên nhân loại có cảnh giới Thiên Địa cảnh tầng bốn. Trong mắt nó, khí tức trên người hắn toát ra thì quá yếu và đối với nó thì chẳng có chút uy hiếp nhưng tận sâu trong ánh mắt của hắn lại chẳng mảy may để ý đến điều đó.

Nói đúng hơn thì Tê Ngưu cảm nhận được một phần ý định của Đế Nguyên Quân là gì. Nó không thể tin việc một nhân loại nhỏ yếu dám xuất hiện ngay trước mặt và nhìn nó với một ánh mắt tràn đầy sự thách thức.

Nhưng kỳ lạ thay, Đế Nguyên Quân từ đầu đến cuối lại chẳng để lộ một chút biểu cảm lo lắng hay sợ hãi nào cả mà thay vào đó là một gương mặt tự tin đến mức khiến nó cảm thấy áp lực ở trong vô hình.

Nhìn Tê Ngưu không có ý định tấn công, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh, nói.

“Chưa khai sinh ra linh trí nhưng vẫn tự nhận biết? Ngươi khiến ta có chút bất ngờ đây?”

“Cho dù ngươi nhận biết được thì đã sao? Ngươi không chủ động tấn công thì ta sẽ bỏ qua? Mục đích của ta đến đây là vì Tam Túc Linh Quả và cái còn lại chính là giết chết ngươi?”

Thanh âm Đế Nguyên Quân vang vọng cùng với một cổ uy thế mãnh liệt đè xuống khiến Tê Ngưu cảm thấy tức giận. Tuy nó không hiểu hắn đang nói gì nhưng vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt khinh thường.

Không còn lựa chọn, Tê Ngưu nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi rống lớn một tiếng. Sau đó, nó bộc phát khí tức mãnh liệt và khủng bố bắn ra ngoài giống như một đợt sóng xung kích có thể quét bay tất cả mọi thứ.

Giẫm mạnh chân xông lên, hai mắt Tê Ngưu dần chuyển qua màu đỏ sẫm tràn đầy sát ý và ngưng tụ một cổ lực lượng khủng bố bao bọc lấy cơ thể to lớn xông thẳng về phía trước với một khí thế không thể ngăn cản.

“Phải thế chứ?”

Nhìn Tê Ngưu xông đến, gương mặt Đế Nguyên Quân lạnh lẽo hiện lên vẻ khoái chí và ánh mắt tràn đầy sự phấn khích nhìn thẳng. Khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nhẹ nói.

“Tử Huyền?”

Một tiếng gọi buông xuống thì trên người hắn bộc phát một cổ khí tức thương khí vô cùng mãnh liệt và bá đạo với một khí thế của bậc cường giả chí cao. Cùng với đó là một thanh trường thương thình lình xuất hiện ngay trước mặt hắn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.