Âm Ma Tông thánh tử Ma Thất Tuyệt!
Sao hắn lại tới đây?!. Ngôn Tình Sủng
Ngẩng đầu nhìn lên cao, đám người nhìn thấy bóng dáng một nam tử phất trần khoác lên mình một bộ hắc y, diện mạo hắn ta trông cực kỳ sắc xảo, mái tóc đen, hai con ngươi màu đỏ máu liếc nhìn xuống giống như chí cao cường giả đang nhìn xuống thế gian giun dế.
Thấy đám người Minh Vương thành đang cố ngẩng đầu lên nhìn thì hai hàng lông mày hắn khẽ nhíu chặt lại, trên gương mặt hiện lên vẻ tức giận quán.
“Dám dùng ánh mắt rẻ mạt đó nhìn ta? Ai cho các ngươi có lá gan đó?”
Hắn ta vừa nói vừa bộ phát cổ khí tức Tinh Cực cảnh một lần nữa đè xuống khiến những người Minh Vương thanh phun ra một ngùm máu tươi rồi nằm gục trên nền đất không còn sức chống trả.
Thấy Ma Thất Tuyệt bộc phát sát ý, Dược Vương Cốc thánh tử sắc mặt tối sầm quát.
“Ma Thất Tuyệt, ở đây không phải Âm Ma Tông? Ngươi tốt nhất nên thu liễm sát ý? Bằng không thì đừng trách?”
Đưa mắt nhìn về phía thanh âm phát ra, Ma Thất Tuyệt khẽ cau mày, trong ánh mắt hắn hiện lên một bóng người trẻ tuổi đang đứng chắp tay thì có chút bất ngờ.
Sau đó hắn ta từ từ đạp không đi xuống và đứng đối diện Dược Vương Cốc thánh tử rồi nở một nụ cười lạnh, nói.
“Ta còn tưởng là ai? Thì ra là Dược Vương Cốc thánh tử?”
“Ngươi cũng biết ở đây không phải là Dược Vương Cốc, ngươi nghĩ ngươi có thể làm gì được ta? Chẳng nhẽ ngươi muốn cùng ta đánh một trận sinh tử?”
“Một kẻ suốt ngày chỉ biết luyện đan như ngươi thì đâu phải đối thủ của ta?”
“Ta đây là đang nể mặt Dược Vương Cốc mới cho ngươi một chút mặt mũi? Nhưng ngươi cũng biết ta là một người có nguyên tắc, nếu ngươi vẫn cứ giữ thái độ này thì đúng trách bản thánh tử không nể mặt”.
Từng câu từng chữ của hắn vang lên đầy bá khí vô cùng.
“Hậu bối vô Âm Ma Tông, ngươi dám khinh thường thánh tử tông ta? Muốn chết?”
Hai vị trưởng lão Dược Vương Cốc thình lình xuất hiện đứng chặn ngay trước mặt hắn rồi bộc phát khí tức Tinh Cực cảnh đỉnh phong bức người khiến Ma Thất Tuyệt trong vô thức lùi ra sau mấy bước.
“Trưởng lão Dược Vương Cốc bá đạo như vậy sao?”
Mâ Thất Tuyệt ánh mắt hiện lên vẻ tức giận nhìn hai vị trưởng lão rồi nghiến chặt răng nói.
“Âm Ma Tông trưởng lão?”
Thanh âm hắn vang lên thì ngay lập tức có ba vị lão giả thình lình xuất hiện sau lưng hắn ta với khí tức trên người là Tinh Cực cảnh đỉnh. Thực lực không thấp hơn hai vị trưởng lão Dược Vương Cốc, thậm chí còn mạnh hơn một bậc.
Thấy tình thế không tốt, Dược Vương Cốc thánh tử đưa tay lên tiếng.
“Hai vị trưởng lão chớ tức giận? Cần gì tính toán với tên điên đó làm gì?”
Sau đó, ánh mắt hắn nhìn về phía Ma Thất Tuyệt, nói.
“Ta chắc lá gan của ngươi cũng không lớn đến mức dám trở mặt với Dược Vương Cốc?”
“...”.
Đáp lại, Ma Thất Tuyệt khẽ cau mày rồi thở dài một hơi nói.
“Ngươi nói không sai, ta tuy không dám trở mặt với Dược Vương Cốc nhưng nếu như ngươi không biết tốt xấu mà chọc đến ta thì đừng có mang Dược Vương Cốc ra cũng không bình được sự tức giận trong lòng ta?”
“Ta biết ngươi không phải là kẻ ngốc nên ngươi chắc cũng sẽ hiểu ý của ta là gì đúng không?”
Thấy Dược Vương Cốc thánh tử không lên tiếng, Ma Thiên Tuyệt có chút hiếu kỳ, hỏi.
“Ta thật không ngờ, thánh tử như ngươi lại tới xem trò hề của đám thấp kém như thế này?”
Hắn ta vừa nói, vừa chỉ tay về phía Minh Huyên.
“Hay ngươi cũng đang đánh chủ ý đến thứ thuộc về ta?”
Nghe thấy vậy, Dược Vương Cốc thánh tử nhíu mày.
Không để Dược Vương Cốc thánh tử lên tiếng, hắn đã quay người nhìn về phía Minh Huyên đứng ở phía bên dưới thì trên gương mặt hiện lên vẻ mặt tham lam và không giấu được sự tham lam.
Sau đó, hắn đưa tay lên đánh ra một đạo kình khí hướng thẳng về phía Minh Huyên.
Mấy một màn này, Minh Viễn nằm gục, đưa mắt nhìn Dược Vương Cốc thánh tử và nói với giọng điều cầu khẩn.
“Thánh tử, xin hãy cứu Minh Huyên, cầu xin ngươi?”
Nhìn dáng vẻ bất lực của Minh Viễn, Dược Vương Cốc thánh tử thở dài một hơi rồi lắc đầu và nói với giọng điệu bất lực.
“Minh gia chủ lượng thứ, chuyển này ta không thể ra mặt được?”
“Ta tuy là thánh tử của một tông nên sứ mệnh mang trên mình cả cả tông môn, ta không thể tùy tiện mang Dược Vương cốc ra được”.
“Thật sự không thể hay sao?”
“Đến bây giờ ta đã hiểu, mười tông môn các ngươi cũng chỉ là tay sai của tên Ma Thất Sách? Mục tiêu các ngươi nhắm đến là Minh Huyên? Không phải vì thiên phú gì của con gái ta mà là thể chất?”
“Các ngươi muốn biến một nữ hài tử trở thành lô đỉnh? Đó là điều mà con người có thể làm được hay sao? Một đám súc sinh, hẹn hạ,...”
Minh Viễn vẻ mặt bất lực, thanh âm thều thào thốt ra.
“Minh Huyên chỉ là một tiểu nữ hài, nếu như rơi vào tay của tên ma đầu Ma Thất Tuyệt thì chắc chắn chỉ có một con đường là trở thành lô đỉnh đến chết?”
“Thánh tử, ngươi nỡ lòng nhìn một tiều nữ hài chịu cảnh tượng đó hay sao?”
“...”.
Dược Vương Cốc thánh tử nghe thấy vậy thì lắc đầu, bất giác hắn lại nở một nụ cười khác thường, nói.
“Minh gia chủ, ta nói ta không thẻ ra mặt giúp ngươi nhưng không có nghĩa không có ai có thể giúp?”
“Chỉ cần người đó chịu ra tay thì đừng nói Ma Thất Tuyệt, cho dù mười tên như hắn cũng chỉ có thể quỳ xuống xin tha”.
Đứng ở cách đó không xa, Ma Thất Tuyệt lộ ra vẻ tức giận nhưng rất nhanh liền nở một nụ cười khinh thường xem như không.
Còn Minh Viễn nghe thấy vậy thì hai mắt sáng lên, ánh mắt tràn đầy sự mong đợi nhìn Dược Vương Cốc thánh tử, hỏi.
“Xin thánh tử hãy nói, người đó là ai?”
Dược Vương Cốc thánh tử nghe thấy vậy thì lắc đầu rồi phá lên cười.
“Minh gia chủ, ngươi đến bây giờ vẫn chưa nhận ra hay sao? Người ta đang nói đến không phải người ở cạnh các ngươi suốt thời gian này hay sao?”
Nghe thấy vậy, toàn bộ ánh mắt đều tập trung về phía bóng nam tử mái tóc bạc trắng với vẻ mặt hững hờ đang đứng bên cạnh Minh Huyên lộ ra vẻ không thể tin được. Bởi vì trên người Đế Nguyên Quân chẳng hề bộc phát một chút khí tức, đây không phải thu liễm mà trên người hắn không có một chút dao động chân nguyên nào cả.
Ngay cả Ma Thất Tuyệt cũng cảm thấy khó tin, ánh mắt hắn nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi phá lên cười lớn.
“Ngươi nói hắn ta là kẻ có thể khiến ta quỳ xuống xin tha? Ngươi đang chọc cười ta hay sao?”
Không để hắn ta đắc ý, Dược Vương Cốc thánh tử khinh thường nói.
“Ngươi không nhận ra sao? Một người bình thường sao có thể đứng dưới uy áp của ngươi mà không có một chút hao tổn? Ngay cả nữ hài tử đứng bên cạnh cũng thế?”
“Ngươi không cảm thấy hiếu kỳ hay sao?”
Ma Thất Tuyệt nghe thấy vậy thì sắc mặt trầm xuống và trong mắt hiện lên vẻ ngờ vực đến khó tin.
“Ngươi thành công khiến ta cảm thấy có chút thú vị rồi đấy? Ta cảm thấy hiếu kỳ, người mà ngươi mở miệng nói có thể khiến ta quỳ xuống rốt cuộc có bao nhiêu phân nhượng”.
Sau đú, hắn ta quay người chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi nói với giọng điệu ra lệnh.
“Bản thánh tử ra lệnh cho ngươi quỳ xuống và nói cho ta biết kẻ hèn mọn như ngươi là ai? Ngươi có đúng như lời mà Dược Vương Cốc thánh tử nói hay không?”
“Chó khôn thì phải biết nghe lời, bằng không thì đừng tránh bổn thánh tử ra tay không biết nặng nhẹ?”