Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 77: Chương 77: Niệm ra




Sau khi giải quyết xong đám người, Đế Nguyên Quân ngoái đầu nhìn về phía trận chiến bên kia.

Mộc Cô Nhai mặc dù có linh phù hỗ trợ nhưng dù sao nó cũng chỉ có một mình và là một loại hung thú đặc biệt nên công kích của nó đơn giản và không có quá nhiều sát thương.

Trái lại, năm đầu hung thú đang vây công nó thì khác, mỗi một tôn đều là hung thú rất mạnh, công kích đa dạng và uy lực mạnh mẽ hơn nhiều.

Nhưng Mộc Cô Nhai cũng không phải dạng vừa, dựa vào ưu thế hồi phục và được linh phù gia trì nên khả năng hồi phục sẽ cao hơn. Bị năm đầu hung thú chèn ép và bị chúng đã thương liên tục, Mộc Cô Nhai trên cơ thể dần chảy xuống từng dòng máu màu xanh.

Trận chiến càng kéo dài, khả năng của linh phù càng ngày càng giảm và Mộc Cô Nhai về sau càng lộ ra nhiều điểm yếu.

Mặc dù thất thế nhưng trong trận chiến, dựa vào những công kích đơn giản kết hợp với nhau khiến năm đầu hung thú kia chịu không ít khó khăn. Nào là bị dây leo quấn chặt, bị cành cây sắc nhọn đâm vào trong da thịt.

Nhìn Mộc Cô Nhai bị đẩy lùi liên tục, Đế Nguyên Quân hai hàng lông mày nhíu chặt lại, hít vào thở ra một hơi dài rồi lao lên. Đế Nguyên Quân giẫm mạnh hai chân xuống đất rồi nhảy vút lên cao rồi vận chuyển hai loại lực lượng lên đến đỉnh điểm. Hai tay nắm chặt cự chùy rồi mạnh mẽ đánh ra đại chiêu.

Huyền cấp thượng phẩm chùy pháp, Đại Thiên Chùy!

Cự chùy toát ra một cỗ lực lượng chùy khí mạnh mẽ vô cùng, dần dần nó ngưng tụ thành một thanh cự chùy có bán kính lớn gần năm mét đánh xuống.

Năm đầu hung thú đang dồn ép Mộc Cô Nhai vào trong góc thì đột nhiên, chúng cảm nhận được một cỗ lực lượng kinh khủng từ trên cao đánh xuống nên chúng ngẩng đầu nhìn lên cao.

Nhân lúc đó, Mộc Cô Nhai đánh ra hai mươi đạo dây leo quấn chặt chúng rồi nhanh chóng lùi ra xa.

Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cảnh này liền nở một nụ cười nhẹ. Mộc Cô Nhai mặc dù đã khai sinh linh trí, nhưng nó vẫn còn non nớt mà có thể nghĩ ra được chiêu thức kết hợp này. Nghĩ đến đây, Đế Nguyên Quân trong lòng có chút thích thú vì chuyến đi này mang lại cho hắn không ít đồ tốt.

Toàn thân ma văn và từng sợi gân máu hiện lên, Đế Nguyên Quân toàn thân gồng hết mức rồi đánh xuống.

Rầm!

Đại chùy kinh thế đánh xuống, một tiếng nổ lớn ở phía bên dưới. Năm đầu hung thú bị một chùy đánh trúng liền kêu lên những thanh âm đau đớn vô cùng.

Đợi lớp bụi đất tán đi, Đế Nguyên Quân con ngươi có chút ngưng trọng nhìn vào. Một chiêu vừa rồi của hắn rất mạnh nhưng để giết chết được một đầu tam cấp hung thú không phải chuyện dễ dàng, nhất là nhục thân của chúng rất mạnh và khả năng hồi phục rất tốt.

Lớp bụi đất tán đi, Đế Nguyên Quân nhìn thấy năm đầu hung thú vẫn còn trụ vững thì sắc mặt càng ngày càng khó coi. Một chùy vừa rồi gần như đã là toàn lực của hắn nhưng vẫn không thể hạ gục được một trong số chúng.

Mặc dù có thể trụ vững nhưng chúng trọng thương không hề nhẹ, một chùy vừa rồi nặng ít nhất cũng vạn cân, chưa kể uy lực của chùy pháp và hai loại năng lượng gia trì nên thực lực cực kỳ khủng khiếp.

“Không ngoài dự đoán”. Đế Nguyên Quân gương mặt giãn ra rồi thở dài ra một hơi. “Là ta quá gấp gáp quá rồi”.

“Dù sao chúng cũng là tam cấp hung thú, sức phòng ngự quả thật kinh khủng”.

Rống!

Năm đầu hung thú nhìn Đế Nguyên Quân thì tức giận rống lớn một tiếng. Đáp lại, Mộc Cô Nhai đứng ở sau lưng hắn cũng kêu lớn một tiếng, uy thế của tam cấp hung thú mạnh mẽ đánh ra.

Bất chợt, Đế Nguyên Quân lấy ra một tấm linh phù rồi nói. “Tấm linh phù này là ta nhọc công chuẩn bị để cho ngươi vượt qua kiếp thứ nhất”.

“Trong lúc ta cầm chân chúng thì cố gắng đột phá”.

“Ta chỉ cho người thời gian năm phút, thành công được hay không là do ngươi”.

Nhận linh phù, Mộc Cô Nhai ánh mắt khẽ động một cái rồi gật đầu ra hiệu, sau đó nó liền lùi ra xa, dốc hết toàn bộ sức lực để đột phá.

Đối mặt với năm đầu tam cấp hung thú hùng hổ khí thế và bừng bừng tức giận, ánh mắt muốn ăn tươi nuốt sống nhìn hắn giống như một con thú săn mồi bị bỏ đói một thời gian dài. Đế Nguyên Quân vác cự chùy ở trên vai rồi bước từng bước về phía trước.

“Hiệp hai bắt đầu a”.

Đế Nguyên Quân một tay nắm chặt cự chùy, một tay liên tục bấm quyết lao lên. Từ trên người hắn hiện lên năm tấm linh phù huyền cấp trung phẩm, uy thế của chúng phát ra mạnh mẽ vô cùng.

Đế Nguyên Quân trích năm giọt huyết dịch lên trên rồi quát lớn một tiếng. “Cự Nhân Phù, khởi”.

Năm đạo linh phù ánh lên phát ra tinh quang sáng chói rồi dần dung nhập vào trong cơ thể hắn. Chỉ trong giây lát, khí tức trên người Đế Nguyên Quân điên cuồng vọt tăng, từ Ngưng Hải cảnh tầng ba đột phá thành tầng thứ năm.

Khí tức trên người dữ dội giống như một thác nước từ trên cao chảy xuống.

Huyền cấp trung phẩm chùy pháp, Loạn Thể Chi Chùy!

Đế Nguyên Quân truyền vào cự chùy một lượng lớn chân nguyên rồi lao lên, tay phải nổi lên từng sợi gân máu rồi vung chùy, mỗi một chùy đánh ra đều là toàn lực của hắn, một một chùy có uy lực có thể mạt sát Ngưng Hải cảnh cao tầng nhưng đối với tam cấp hung thú thì không đáng nhắc đến.

Chưa đến hai phút, Đế Nguyên Quân đã đánh ra hơn năm mươi chùy và thành công đẩy lùi được hai đầu hung thú ra xa, nhưng đối mặt với ba đầu đang lao tới thì hắn có chút khó đối phó.

“Chúng bám riết không thôi”. Đế Nguyên Quân nhảy lùi ra xa, duy trì một khoảng cách tương đối an toàn.

Lúc này, trên gương mặt hắn dần lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng, hắn vừa tung ra một chiêu đã khiến lượng chân nguyên trong người hao hụt hơn phân nửa. Và cơ thể phải chịu rất nhiều áp lực.

Nhưng hắn không hề để ý, cố gắng giữ lượng chân nguyên trong người không bị hao hụt quá nhanh, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi, ánh mắt bình tĩnh nhìn ba đầu hung thú đang lao tới rồi khẽ quát. “Tam cấp hung thú thì như thế nào?”.

“Các ngươi dám tới thì ăn một chùy của lão tử”.

Đế Nguyên Quân thúc dục hai đại lực lượng lên đến đỉnh điểm, chỉ thấy thân dưới hơi chùng xuống rồi phi thẳng về phía trước, hướng về phía ba đầu hung thú.

Huyền cấp cực phẩm chùy pháp, Đại Lực Kim Cang Chùy!

Đế Nguyên Quân giẫm mạnh chân xuống một cái rồi hai tay vung mạnh cự chùy rồi quát lớn một tiếng. “Lăn”.

Uỳnh!

Đầu tam cấp hung thú bị cự chùy đánh trúng khiến đại não bị rung động mạnh. Ánh mắt nhìn ba đầu tam cấp hung thú bị một chùy đánh bay, Đế Nguyên Quân hai tay rũ xuống, trên gương mặt lộ ra vẻ mệt mỏi vô cùng.

Đúng lúc này, hai đầu hung thú kia cũng đã đánh tới, chúng dương nanh múa vuốt đánh về phía Đế Nguyên Quân. Quá bất ngờ, hắn chỉ kịp đánh ra một đạo linh phù rồi quát lớn. “Hộ Linh Phù, chặn”.

Ở trên người hắn, một vòng bảo vệ mờ ảo dần dần hiện lên. Đối mặt với công kích của hai đầu hung thú mà không hiện lên một vết xước nào cả.

Bị đánh văng ra xa, Đế Nguyên Quân gương mặt mệt mỏi, hơi thở dồn dập nhìn về phía hai đầu hung thú. “Chỉ cần một phút nữa?”.

Ba đầu hung thú vừa nãy bị đánh bay lúc này đã tỉnh táo trở lại, chúng nhanh chóng cùng với hai đầu kia bắt đầu oanh kích lên màn chắn bảo vệ ở bên ngoài. Dưới công kích liên tục của tam cấp hung thú, màn chắn bảo vệ dần hiện lên vết rách.

Đế Nguyên Quân thấy vậy liền lạnh giọng nói. “Một tấm không đủ thì hai tấm”.

“Hai tấm không đủ thì ba tấm”.

Đế Nguyên Quân dốc hết lượng chân nguyên còn lại để thúc dục ba tấm linh phù, màn chắn bảo vệ bên ngoài thình lình ánh lên một cái rồi được cường hóa nhanh chóng.

“Một phút, như này là quá đủ”.

Đế Nguyên Quân ở trong đó nhìn năm đầu hung thú liên tục đánh xuống nhưng nó không có chút xây xước nào cả.

Đúng lúc này, một tiếng rống ở bên ngoài vọng đến, Mộc Cô Nhai mượn nhờ linh phù đột phá thành cống kiếp thứ nhất, nó lúc này giống như đã hồi xuân, bằng mắt thường có thể thấy được cơ thể khô khốc lúc này đang dần sống dậy.

Khí tức tam cấp trung giai mạnh mẽ tuôn ra rồi bắn ra năm nhánh cây sắc nhọn giống như năm đầu mũi tên.

Bị mũi tên ghim sâu vào trong cơ thể, năm đầu hung thú rống lớn một tiếng đau đớn rồi quay người bỏ chạy.

Đối mặt với Mộc Cô Nhai từng bước tiến lại gần, Đế Nguyên Quân không một chút lo lắng nhìn nó. Hắn dường như hiểu được ý định của nó liền nở một nụ cười lạnh rồi nói. “Chỉ là tam cấp hung thú nhỏ bé thôi”.

“Ngươi giết ta không được”.

Bỏ mặc lời nói của hắn, Mộc Cô Nhai đánh ra hai sợi dây leo muốn siết chặt Đế Nguyên Quân nhưng đúng lúc này.

Một tâm linh phù xuất hiện ở trước ngực hắn, Đế Nguyên Quân hai tay chắp ở trước ngực rồi lẩm nhẫm. “Huyễn Linh Phù, khởi”.

Bất chợt, Mộc Cô Nhai bị truyền tống đến một nơi xa lạ nào đó, nơi này xung quanh chỉ toàn là một màu đen. Đang lúc nó không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì đột nhiên, một hư ảnh ở trong hư không dần dần hiện lên. Đó là một tôn thần tướng to lớn vô cùng muốn dùng tay ép chặt nó xuống.

Nó trong mắt tôn thần tướng này chẳng khác gì một con kiến!

Và kinh khủng hơn, tôn thần tướng này lại giống Đế Nguyên Quân như đúc!

Ta có một đạo nguyên thần có thể thế gian sợ hãi, Thánh Hoàng nguyên thần, Nhất Đế Chi Niệm!

- --

Ps: Mọi người đọc truyện nhớ like, theo dõi, cmt để ủng hộ ta đi a. Truyện ít tương tác với like quá ạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.