Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 114: Chương 114: Phế bỏ đan điền




“Ngươi đang uy hiếp ta sao?”.Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, ánh mắt nhìn Lâm Bạch Tử rồi lên tiếng.

“Hahahaha, uy hiếp?”. Lâm Bạch Tử nở một nụ cười phấn khích. “Ngươi cứ xem là vậy đi”.

Nghe đến hai từ “Uy hiếp”, Đế Nguyên Quân cảm thấy buồn cười vô cùng. Con đường tu luyện của hắn từ xưa đến nay đã gặp qua biết bao nhiêu nguy hiểm, biết bao nhiêu khó khăn, mưu kế của kẻ gian. Nhưng chưa có ai dám lên tiếng uy hiếp hắn, bởi vì những người đó bây giờ đã trở thành một nấm mồ lạnh lẽo.

Bất giác, Đế Nguyên Quân trong đầu tự hỏi. ‘Thế gian này có ai dám uy hiếp hắn hay sao?’.

Thiên Vương lão tử không làm được!

Thiên Đạo Tử càng không làm được!

Tử Cực Kiếm Môn cũng vậy!

Những siêu cấp đại tông môn và chí cao cường giả cũng không thể làm được!

Chứ đừng nói đến tên giun dế đang đứng trước mặt. Mưu hèn, kế bẩn có thể uy hiếp với người khác, nhưng đối với người có thực lực thì ngàn vạn mưu hèn, kế bẩn cũng bằng không.

Đế Nguyên Quân lắc đầu, ánh mắt khinh thường nhìn Lâm Bạch Tử rồi nhếch mép nói. “Thật sao?”.

“Ngoan ngoãn nghe lời nếu không tính mạng hai người này ta không đảm bảo”. Lâm Bạch Tử vẻ mặt tự tin nhìn Đế Nguyên Quân nói.

“Nếu ta nói không thì sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân vẻ mặt hời hợt nở một nụ cười nhẹ, trả lời.

“Ngươi...”. Sắc mặt Lâm Bạch Tử trầm xuống, ánh mắt lộ ra vẻ kinh nghi nói. “Ngươi không quan tâm tính mạng của hai người này sao?”.

Đối với câu hỏi dò của Lâm Bạch Tử, Đế Nguyên Quân vẻ mặt không chút lo lắng bước lên một bước. Thấy vậy, sắc mặt Lâm Bạch Tử càng thêm khó coi, bất chợt, hắn không kiềm chế được mà lùi về sau mấy bước, khóe miệng hắn run lên rồi quát lớn. “Ngươi đứng lại đó nếu không ta giết chết hai người này”.

Bỏ mặc lời uy hiếp, Đế Nguyên Quân tiếp tục tiến lên. Ánh mắt hững hờ nhìn Lâm Bạch Tử rồi từ từ nói. “Ngươi không làm được?”.

“Hahaha”. Lâm Bạch Tử cố lấy hết sức bình sinh cười lớn, mặc dù hắn bây giờ đang rất lo sợ nhưng trong tay hắn vẫn còn hai cái phao cứu sinh. Hắn có tự tin là Đế Nguyên Quân sẽ không làm điều quá đáng bởi vì hắn đã dốc lòng chạy đến đây và không tiếc dùng hết toàn bộ sức lực để cứu hai người này. “Đế Nguyên Quân, ta công nhận. Ngươi chính là người mạnh nhất trong những người đồng trang lứa”.

“Nhưng ngươi đừng quên, lão bà ngươi và bằng hữu ngươi đang ở trong tay ta, tính mạng nằm trong tay ta”.

“Ngươi có thể rất mạnh nhưng ngươi không thể không lo cho lão bà của mình sao?”.

Đế Nguyên Quân tiếp tục tiến lại gần, ánh mắt nhìn Lâm Bạch Tử rồi gật đầu nói. “Đúng, hai người đều là người quan trọng đối với ta nên chuyện này ta không thể không lo”.

“Hahaha, chỉ cần ngươi tự phế bỏ đan điền thì ta sẽ thả hai người này ra”. Thấy Đế Nguyên Quân gật đầu, Lâm Bạch Tử gương mặt lộ ra vẻ vui mừng và nở một nụ cười lạnh nói. “Rất đơn giản đúng không”.

Bị Lâm Bạch Tử bóp chặt cổ, cả Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung nghe thấy vậy thì hốt hoảng vô cùng. Cả hai người cắn chặt răng và cố gắng vùng vẫy nhưng một người bình thường sao có thể thoát ra được.

Cả hai người liếc mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nghẹn ngào nói.

“Không được, ngươi đừng nghe theo lời hắn”.

“Nếu ngươi phế bỏ đan điền thì cả ba người đều bị hắn giết chết”.

“Đế Nguyên Quân, ta ngươi mặc dù quen nhau không lâu nhưng ta rất trân trọng thời gian ngắn ngủi này, ta vui vì có ngươi là bằng hữu, ngươi chưa từng chê bai, chưa từng khinh thường ta”. Lạc Tuyết Dung khóe mắt rưng rưng, cô cố gắng kiềm chế cảm xúc rồi nhìn hắn với một ánh mắt trìu mến, khóe miệng nở một nụ cười nhẹ, nói. “Ta rất trân trọng điều đó”.

“Ta không muốn ngươi vì ta mà gặp nguy hiểm đến tính mạng, như vậy là không đáng. Lúc trước, nếu như ta không được ngươi ra tay cứu giúp thì ta còn sống được đến giờ sao?”.

“...”.

Lâm Tuyết Nhi nhìn hắn với ánh mắt đượm buồn, gương mặt buồn tủi cam chịu số phận. Cô luôn tự trách vì bản thân mình quá yếu đuối, khi nào cũng gây ra rắc rối và phải để Đế Nguyên Quân ra trợ giúp.

Mặc dù cô đã rất cố gắng nhưng cô dường như sẽ không bao giờ đuổi kịp hắn, cô mãi mãi chỉ biết đứng sau lưng và nhìn Đế Nguyên Quân từng bước rời xa còn bản thân thì luôn giẫm chân tại chỗ.

Lâm Tuyết Nhi hai hàng nước mắt chảy xuống, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân như muốn nói rất nhiều thứ. Cô biết hắn chắc chắn sẽ làm mọi thứ để cứu nhưng bây giờ cô không muốn chuyện đó xảy ra. Cô lúc này đã gạt bỏ ý định muốn đi cùng hắn, muốn được mạnh mẽ và muốn trở thành một con người toàn diện như hắn.

Lâm Tuyết Nhi hít vào một hơi, ánh mắt mùi mẫn ướt át nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Nhớ lại thời gian trước, khi ngươi vừa đến Lâm gia ở rể, thời gian đó đã chịu biết bao nhiêu cực khổ, bị người khác sỉ nhục thậm tệ còn ta chỉ biết ngậm ngùi không thể làm gì. Không giúp gì được cho ngươi mà trái lại, ngươi không ngại bản thân giúp gặp nhiều nguy hiểm để cứu ta, từ nhỏ cho đến lớn nhất”.

“Ta biết, ngươi vì chữ “Nghĩa” nên mới làm vậy. Nếu như không vì chiếc nhẫn đính ước đó thì ta và ngươi đâu lâm vào hoàn cảnh như thế này?”.

“Ta biết ngươi không có tình cảm nào với ta nên ngươi đứng hy sinh vì người như ta, như vậy không đáng một chút nào cả”.

“Ngươi là người vừa có thực lực, vừa có thiên phú nên ta không xứng, không hợp để sánh bước cùng ngươi”.

“Ta đã rất vui khi ngươi đến đây nhưng ta không muốn kết quả như này”.

“Ngươi hy sinh vì ta, vì Lâm gia quá nhiều rồi. Và ta không muốn ngươi vì ta mà chết nên rời khỏi đây đi”.

“Ta tin ngươi sau này sẽ gặp người tốt hơn và phù hợp hơn ta gấp trăm gấp ngàn lần”.

“...”.

Đế Nguyên Quân ánh mắt sâu lắng nhìn hai người mà không nói một lời.

Nhìn Đế Nguyên Quân từng bước tiến lại gần, vẻ mặt Lâm Bạch Tử càng thêm khoái chí, nụ cười lạnh trên gương mặt ngày càng nồng đậm. Ánh mắt giễu cợt nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

Hắn vừa vừa mạnh tay bóp chặt cổ hai người khiến sắc mặt họ bị ngạt thở, sắc mặt tím đen trông cực kỳ khó coi.

“Thế nào, ta cho ngươi ba giấy”.

“Nếu không tự phế đan điền thì ta sẽ bóp chết hai người”.

Đế Nguyên Quân bước chân dừng lại, ánh mắt vô hỉ vô bi nhìn Lâm Bạch Tử rồi nhẹ giọng nói. “Được”.

Hai người nhìn Đế Nguyên Quân tay phải đưa lên cao rồi ngưng tụ một lượng lớn chân nguyên thì hốt hoảng vô cùng, cả hai cố gắng vùng vẫy để thoát ra nhưng bản thân yếu đuối vô cùng. Không thể thoát ra được, sắc mặt cả hai giống như tro tàn, ánh mắt không mong muốn nhìn Đế Nguyên Quân rồi lắc đầu, giọng nói của cả hai thều thào khẽ run lên.

“Không… không được...”.

“Dừng… Dừng lại đi…”.

“Ta không muốn… Ta không muốn”.

“...”.

Lời nói của họ quá nhỏ nên không thể truyền đến tai Đế Nguyên Quân, cho dù hắn có nghe thấy thì cũng không để ý. Một khi hắn đã quyết định thì không có ai có thể khuyên ngăn.

Lòng bàn tay phải ngưng tụ một quả cầu hơi sẫm màu pha tạp với hàng loạt màu khác trông hỗn độn vô cùng. Đế Nguyên Quân không một chút do dự mà mạnh đánh xuống phần bụng dưới.

Răng rắc!

Một tiếng nứt vỡ lớn vang lên, cơ thể Đế Nguyên Quân đột nhiên run lên một cách kịch liệt, sắc mặt trắng bệch cùng khóe miệng chảy xuống một dòng máu tươi trông khó coi vô cùng. Đan điền bị đánh vỡ nên khí tức trên người liên tục giảm xuống rồi hoàn toàn tan biến.

Trên người Đế Nguyên Quân lúc này không còn chút dao động chân nguyên nào nữa cả.

Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung chứng kiến cảnh này mà không kiềm chế được. Hai hàng nước mắt từ từ mà tuôn ra, ánh mắt thương cảm nhìn Đế Nguyên Quân đứng còn không vững đau khổ vô cùng.

Cả hai người bây giờ muốn khóc rống lên, họ muốn kêu gào thật thảm thiết, muốn than trách bản thân và thế giới tu luyện nguy hiểm.

Cho dù họ bây giờ có kêu gào đi chăng nữa cũng không thể làm gì được nữa. Chuyện bây giờ đã xảy ra rồi nên họ không thể làm gì khác nữa.

Bị Lâm Bạch Tử ném qua một bên, cả hai người khóc lớn thành tiếng.

Quá bi thương, Lâm Tuyết Nhi và Lạc Tuyết Dung ngồi ôm chặt đầu không dám nhìn lên. Cả hai người không muốn nhìn thấy và Đế Nguyên Quân thấy cả hai người thảm hại đến mức này.

Bị kẻ gian tính kê và quá chủ quan nên mới sập bẫy.

Nếu ba người ban đầu không chủ quan và không khinh địch thì chuyện này sẽ xảy ra sao?!

Kết quả như này sẽ xảy ra sao?!

Mọi thứ bây bây giờ cũng đã xảy ra, mọi chuyện đều do họ mà ra. Nhưng bây giờ hối hận cũng đã muộn.

Lâm Bỉnh Thiên ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân không có chút chân nguyên nào thì vui sướng vô cùng, hắn ngẩng đầu nhìn lên cao rồi cưới lớn một tiếng. “Hahaha… Đệ nhất thiên kiêu Hà Châu thành thì sao chứ?”.

“Bây giờ chẳng phải trở thành phế nhân rồi hay sao?”.

“Đan điền bị phá, ta xem ngươi bây giờ còn hống hách được nữa không?”.

Lâm Bạch Tử từ từ tiến lại gần, ánh mắt khinh miệt nhìn Đế Nguyên Quân mà cười. “Hahaha… Ngươi ban đầu chẳng phải mạnh lắm sao?”.

“Một kiếm phá chân nguyên của bọn ta hợp lực”.

“Một kiếm giết chết năm mươi người mà không thấy máu?”.

“Ta nghĩ ngươi mạnh mẽ như thế nào chứ? Đánh bại Kiếm Cung trưởng lão? Miệt thiên kiêu của mười đại tông môn”.

“Uy thế như thế nào?”.

“Nhưng bây giờ thì ta đã nhìn sai rồi?”.

“Ngươi bây giờ không khác gì một con kiến, bị ta bóp chết lúc nào cũng được”.

Nhớ lại chuyện trước đây, vẻ mặt ngay lập tức tối sầm lại, ánh mắt tức giận nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân rồi xông lên, hai tay nắm chặt chuôi kiểm lao thẳng về phía Đế Nguyên Quân mà chém.

Vẻ mặt hắn vừa tức giận vừa vui mừng quát. “Tai ngươi bị điếc rồi hay sao mà không nghe thấy ta đang nói chuyện?”.

- --

Ps: Cầu like chương, cầu all...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.