Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 158: Chương 158: Sát tinh?




Người của ta không phải ai cũng chọc được?!

Giọng nói âm trầm nhưng mang theo một lượng kinh khủng bá khí khiến những người xung quanh không khỏi hít vào một ngụm khí lạnh. Bởi vì trong thời khắc Đế Nguyên Quân vừa nói thì trên người hắn đã bộc phát ra một cỗ khí tức bá khí, loại bá khí này chỉ có thể xuất hiện ở trên người của những cường giả đỉnh cấp và là người có cảnh giới thuộc hàng cao cấp nhất trên cả tinh cầu này mới có thể phát ra được.

Loại khí tức bá khí mà họ đã được nghe và từng đọc qua ở trong các tư liệu. Nhưng nay họ đã được nhìn thấy loại khí tức cường giả mà bất cứ ai cũng hằng mong ước, thậm chí người sở hữu loại bá khí này lại là một người chỉ có cảnh giới Thức Nhân cảnh đỉnh phong. Đây chính là thứ khiến bọn họ bị bất ngờ và có phần không thể tin được.

Không chỉ dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân ở trong mắt họ bây giờ không chỉ có khí tức của loại bá khí mà còn có một loại cảm giác nào đó rất kỳ lạ. Mặc dù họ chỉ mới tiếp xúc trong một thời gian ngắn nhưng Đế Nguyên Quân lại khiến khiến họ cảm thấy đáng tin vô cùng.

Nhìn vẻ mặt Hứa Tiểu Kiều vẫn còn vẻ do dự thì Lạc Tuyết Dung liền thở ra một hơi rồi nói. “Nếu chuyện này mà ngươi không tiện nói thì để ta”.

Thấy Hứa Tiểu Kiều không lên tiếng ngăn cản, Lạc Tuyết Dung tiếp tục lên tiếng. “Chuyện phải nói đến ba mươi năm trước, nhà ta cùng với Hứa gia ở Thanh Lan thành là hai đại gia tộc có quyền thế và là hai gia tộc liên minh với nhau. Mối liên minh của hai đại gia tộc quá lớn khiến những thế lực xung quanh đều bị khí thế của hai gia tộc chèn ép và có nhiều gia tộc khác muốn quy thuận dưới trướng”.

“Trong số những gia tộc muốn quy thuận đó có Vương gia của Ngọa Cương thành. Lúc đó, phụ thân Hứa Tiểu Kiều đang là thiên kiêu trẻ tuổi nhất của Vương gia tên là Vương Bạch Ngạn. Là người có thực lực mạnh nhất trong số lớp thiên kiêu ở Ngọa Cương thành. Không chỉ có tiếng ở trong thành mà danh tiếng của phụ thân Hứa Tiểu Kiều còn lan rộng đến những tòa thành khác, trong đó cũng có Thanh Lan thành ta”.

“Chuyện không có gì đáng để nói nhưng mà lúc phụ thân Hứa Tiểu Kiều đang ở đỉnh phong cảnh giới và là người được rất nhiều thế lực lớn để tâm đến nên tính cách rất là kiêu ngạo và tự cao. Lúc phụ thân Hứa Tiểu Kiều còn nhỏ từng có một thanh mai trúc mã là Tiết Thanh Ngưng. Cả hai người từ nhỏ đã có tình ý với nhau và muốn kết thành đạo lữ. Nhưng cả hai người lại bị Vương gia ngăn cấm vì Tiết gia lúc đó chỉ là một tiểu gia tộc nhỏ bé. Càng quá đáng hơn là Vương gia muốn hướng Vương Bạch Ngạn cùng với mẫu thân Hứa Tiểu Kiều”.

“Trong lúc cả hai gia tộc tiến đến hôn sự thì mọi chuyện vẫn còn rất bình thường và mẫu thân Hứa Tiểu Kiều vẫn được Vương gia hết mực lấy lòng. Nhưng kể từ lúc mẫu thân hạ sinh Hứa Tiểu Kiều thì Hứa gia lại gặp chuyện, từ một đại gia tộc bị tiêu diệt chỉ trong một đêm mà thần không hay, quỷ không biết. Ngay cả Lạc gia ở bên cạnh cũng không hề hay biết, cho đến khi qua ngày hôm sau thì toàn bộ Thanh Lan thành mới được một phen rung động”.

“Thời điểm đó, Lạc gia ta đã âm thầm ra tay để ngăn chặn tin tức này đến tai Vương gia, nhưng chỉ có thể ngăn chặn được một hai năm đầu. Sau khi mọi chuyện vỡ lẽ thì Vương gia ngay lập tức trở mặt mẫu thân Hứa Tiểu Kiều, cả hai người bị Vương gia đuổi đi và ngăn cấm đặt chân vào Vương gia”.

“Đáng buồn thay, mẫu thân Hứa Tiểu Kiều sau khi hay tin toàn tộc bị tiêu diệt thì gần như không muốn sống nữa. Lúc đó, cha mẹ ta muốn khuyên ngăn mẫu thân Hứa Tiểu Kiều đến Lạc gia nhưng lại bị cự tuyệt. Hứa Tiểu Kiều được cha mẹ ta dẫn về lạc gia còn mẫu thân thì một mực quỳ trước cổng lớn Vương gia”.

“Không biết mẫu thân Hứa Tiểu Kiều quỳ ở đó bao lâu, bị người trong và ngoài Vương gia sỉ vả, nhục mạ. Đáng hận hơn là phụ thân Hứa Tiểu Kiều cũng ruồng bỏ, sau khi đuổi cả hai người ra khỏi Vương phủ không đến một năm thì Vương Bạch Ngạn đã kết thành đạo lữ cùng thiên kim của Mã gia. Không chịu được cú sốc trước mắt, mẫu thân Hứa Tiểu Kiều cam chịu hết tất cả tủi nhục vào trong người rồi bị khí nộ công tâm dẫn đến tâm ma và sau đó đã đánh vào Vương gia. Đáng tiếc, mẫu thân Hứa Tiểu Kiều mặc dù từng là thiên kiêu nhưng đã mai một ở trong Vương gia. Cho dù nhập ma nhưng thực lực có hạn nên không thể chống đỡ được bao lâu, đáng hận hơn là người ra tay giết chết bà ấy lại chính là tên phụ bạc Vương Bạch Ngạn”.

“Về sau, thì thể của mẫu thân Hứa Tiểu Kiều không được chôn cất đàng hoàng mà bị Vương gia luyện thành cương thi, thần hồn thì bị Vương gia nhốt vào thanh kiếm trong tay Vương Bạch Ngạn. Bị cưỡng chế ép thành kiếm linh”.

“Sau khi Lạc gia biết được chuyện này thì cha mẹ ta dẫn người đến Vương gia đòi người nhưng bị Mã gia kiên quyết ngăn ở bên ngoài. Sau này, cha mẹ ta và Hứa Tiểu Kiều đã nhiều lần đến Vương gia đòi người nhưng chưa một lần thành công. Hứa Tiểu Kiều thì bị chính tên phụ thân súc sinh đánh trọng thương nhiều lần còn cha mẹ ta thì bị gia chủ Mã gia ráo riết ngăn cản”.

“...”. Nghe đến đây, Đế Nguyên Quân đã khó lòng mà giữ được cơn tức giận ở trong người. Hắn đứa mắt nhìn về phía Hứa Tiểu Kiều đang cố gắng gượng nở nụ cười khi mà hai hàng nước mắt vẫn đang chảy xuống. Nhìn thấy bóng dáng Hứa Tiểu Kiều nhỏ bé mà phải gồng mình đón nhận những nỗi đau kinh khủng ở trên vai.

Đế Nguyên Quân không thể tưởng tượng được việc một người hồn nhiên và vui vẻ như Hứa Tiểu Kiều lại trải qua những chuyện kinh khủng như thế này. Đế Nguyên Quân ánh mắt không giữ được sát ý mà nặng nề nói ra. “Hay cho một cái gia tộc nhỏ bé, hay cho một Mã gia càn quấy”.

Cảm nhận lượng sát ý kinh khủng từ trên người Đế Nguyên Quân phát ra khiến những người xung quanh không kiềm chế được mà run lên một cách kịch liệt. Ánh mắt họ lộ ra vẻ sợ hãi nhìn về phía Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ gì đó rất xa lạ.

Mặc dù họ đã một vài lần nhìn thấy Đế Nguyên Quân tức giận nhưng chưa một lần nhìn thấy hắn tức giận đến mức độ này. Ánh mắt họ nhìn Đế Nguyên Quân ở trong sát khí trông đáng sợ và kinh khủng vô cùng. Duy chỉ nhìn vào con ngươi đỏ như máu và hơi thở gấp gáp nặng nề và đầy mùi vị máu tanh trông không khác gì một tôn tu la chuyên lấy giết chóc để thành đạo.

Chưa dừng lại ở đó, lượng sát ý kinh khủng của Đế Nguyên Quân còn khiến bầu không khí xung quanh đột nhiên trầm xuống và lạnh đến đỉnh điểm đã bao trùm toàn bộ khu vực xung quanh.

Với lượng sát ý kinh khủng này bộc phát, cả đám người không nhanh chóng thúc đẩy chân nguyên nhưng vẫn khó lòng chống đỡ. Lâm Tuyết Nhi cắn răng chịu đựng rồi mới lên tiếng. “Nguyên Quân….”.

Thì hắn mới thu hồi sát ý rồi quay qua nhìn những người khác nói. “Là ta không kiềm chế được cơn giận”.

Sát ý tan biến, cả năm người lúc này mới thở ra một hơi như loại bỏ được tảng đá lớn ở trong người. Lúc này, ánh mắt năm người nhìn về phía Đế Nguyên Quân mà lộ ra vẻ lo lắng. Họ không biết hắn đã trải qua những chuyện gì nhưng chỉ riêng việc hắn có lượng sát ý kinh khủng đến mức này thì số sinh linh bị hắn giết biết bao nhiêu?

Vạn… Trăm vạn hay là ngàn vạn…?!

Thấy bầu không khí lúc này đang càng ngày càng nặng nề thì Lâm Tuyết Nhi thở dài ra một hơi rồi quay qua hỏi Lạc Tuyết Dung. “Nghe ngươi nói là Mã gia ở Ngọa Cương thành? Không biết người đã từng nghe qua Mã Hồng Tuấn?”.

“Mã Hồng Tuấn?”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt đăm chiêu suy nghĩ một lúc rồi mới lên tiếng trả lời. “Tên này hình như ta đã nghe và gặp qua hắn ở đâu rồi thì phải? Dường như ta đã gặp hắn ở Thanh Lan thành và trong Nam Hoang Sơn Mạch?”.

“Nếu mà đúng như người mà ta gặp thì tên Mã Hồng Tuấn đó là một kẻ lăng loạn, chuyện xấu trong tay hắn nhiều đến mức không kể ra hết được. Hình như hai năm trước hắn đã bái một vị Thiên Địa cảnh làm sư nên thực lực hắn bây giờ chắc cũng có một chút thực lực”.

“Ngươi biết tên này sao?”.

“Nếu thế thì đúng rồi?”. Lâm Tuyết Nhi gật đầu trả lời. “Nhưng mà lúc hắn vào động phủ thì có ý định với ta nên đã bị Nguyên Quân giết chết rồi?”.

“Cái gì?”. Lạc Tuyết Dung vẻ mặt kinh ngạc thốt ra. “Hắn chết rồi”.

Cô quay đầu nhìn về phía Đế Nguyên Quân mà nở một nụ cười nói. “Giết hắn là đúng, xem như ngươi làm được một việc tốt”.

“Nhưng, ngươi giết hắn rồi thì vị sư phụ của hắn đâu có để yên chuyện này?”.

“Đúng là vậy”. Đế Nguyên Quân gật đầu đáp. “Lúc ta đi vào Nam Hoang Sơn Mạch thì bị người của Ngọa Cương thành truy đuổi. Nhưng những kẻ đuổi theo đều bị ta giải quyết”.

“Sẵn tiện, bây giờ đến Ngọa Cương thành thì ta cũng đến Mã gia nhìn xem. Mã gia có thế lực lớn mạnh như thế nào mà dám đối nghịch với ta?”.

“Ha…”. Lạc Tuyết Dung che miệng cười một tiếng rồi nói. “Chuyến này Mã gia đối đầu sai người rồi? Lạc gia ta chỉ là một thế gia chuyên về đan dược nên thực lực có hạn còn ngươi là một tên sát tinh”.

“Không khéo Mã gia lần này lại trở thành cô hồn trong tay ngươi… Nhưng mà ta cũng nói trước, Mã gia có thể ngăn cản Lạc gia thì cũng chứng minh được họ có thế lực sau lưng hậu thuẫn”.

“Có thế lực thì sao?”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân chỉ nhếch mép cười lạnh một tiếng, nói. “Thế gian không có gì là mãi mãi nên việc Mã gia có thế lực sau lưng thì lại như thế nào? Nếu là kẻ địch thì ta không ngại ra tay trảm diệt?”.

“...”. Nghe đến đây thì Lạc Tuyết Dung cùng Lâm Tuyết Nhi cũng chỉ biết nhìn nhau rồi lắc đầu nở một nụ cười. Mặc dù thời gian ở bên cạnh Đế Nguyên Quân không quá lâu nhưng họ cũng biết hắn là dạng người như thế nào và từ trước đến nay hắn vẫn như thế.

Sát phạt quyết đoán, quyết không nhân nhượng, đối mặt với cường địch mà không sợ…?!

Người như thế mới là hắn!

Đế Nguyên Quân!

- --

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.