Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 495: Chương 495: Sẽ sống được sao?




Nhìn dáng vẻ đắc ý của hắn ta khiến sắc mặt Thanh Lương các chủ dần trở nên nguội lạnh và trong ánh mắt hiện lên vẻ ngưng trọng vô cùng.

Còn ở phía bên kia, La Thiên thân mang trọng thương đạp không lao thẳng về phía đám người với sắc mặt trắng bệch và khóe miệng đang ẩn ẩn từng dòng máu tươi tành nồng.

Sau đó không lâu, từ trong hang động bỗng có một thứ khủng bố nào đó dùng cánh tay lớn nhấc bổng cả tòa sơn nhạc rồi ném đi một cách dễ dàng như khoongg có chuyện gì xảy ra.

Đám người nhìn thấy một cảnh này thì sắc mặt của ai ai cũng hiện lên vẻ kinh hãi vô cùng. Trong mắt họ, cả tòa sơn nhạc to lớn cao hơn ngàn trượng vậy mà bị nhấc bỗng một cách dễ dàng đến như vậy.

Thứ kinh khủng đó vươn mình đứng dậy, đó là một tôn ngũ cấp đỉnh phong hung thú cao đến mười trượng với hai cánh tay vừa dài vừa to lớn vô cùng.

Rống!

Chỉ thấy nó đập mạnh hai tay xuống khiến toàn bộ khu vực phải rung lên giống như một trận địa chấn cực kỳ mãnh liệt. Toàn bộ cồn cát ở xung quanh nó hóa thành một cơn sóng thần cao hàng chục trượng quét ra như muốn cuốn trôi tất cả mọi thử cản đường.

Hớt hả bỏ chạy, La Thiên quát lớn.

“Chạy, nhanh chạy đi”.

Ngay lập tức, cả năm người cùng đồng loạt quay người và bộc phát chân nguyên lên đến cực điểm rồi đạp không rời đi mà không một lần ngoảnh đầu.

Đứng ở ngoài xa, Hàng Minh nhìn đám người đang rời đi thì trên gương mặt hiện lên vẻ khinh thường vô cùng. Chỉ thấy hắn chỉ tay về phía đám người rồi quát lớn một tiếng.

“Ma Viên, nhanh đuổi theo bắt chúng…”

Nhưng lời nói của hắn chưa kịp dứt thì sau lưng bỗng truyền đến một cơn gió lạnh lẽo và một tiếng động như có thứ gì đó to lớn vừa đáp xuống.

Ngay khi hắn ngoái đầu nhìn lại thì con ngươi đột nhiên co rút lại, trong mắt bỗng hiện lên một cánh tay to lớn đang đánh tới khiến hắn bị giật mình và không kịp phản ứng.

Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc, Hàng Minh phát động một kiện pháp bảo phòng thân và tạo thành một màn chắn vô cùng cứng chắc bảo vệ cơ thể nhưng dưới lực lượng của ngũ cấp đỉnh phong hung thú thì không thể chống lại được.

Răng rắc!

Màn chắn bảo vệ trực tiếp phá toái, bàn tay lớn tiếp tục đánh về phía Hàng Minh trước sự ngỡ ngàng và không thể tin được.

Oanh!

Bị một tay đánh văng ra xa hàng chục trượng, Hàng Minh đau đớn nằm la liệt trên nền đất và máu tươi ở trên khóe miệng cứ liên tục tuôn ra.

Lảo đảo đứng dậy, Hoàng Minh một tay đưa lên ôm ngực và hướng ánh mắt kinh hãi nhìn về phía Ma Viên rồi thốt ra.

“Ma Viên, ta là chủ nhân của ngươi? Ngươi bắt buộc phải nghe theo mệnh lệnh của ta?”

Nói xong, Hàng Minh lấy ra một tấm phù văn và điểm lên đó một ít máu rồi khóe miệng đọc nhẩm một thứ cổ tự nào đó. Ngay lập tức, ở trên người Ma Viên bỗng hiện lên từng đợt xiềng xích có gai nhọn cuốn chặt lấy cơ thể khiến nó đau đớn rống lên một tiếng.

Rống!

Hai chân sau khụy xuống, Ma Viên chống tay và gục người xuống. Trong mắt nó lúc này hiện lên vẻ căm phẫn và tức giận vô cùng.

Bản thân nó lúc trước là vương của tòa sơn nhạc nhưng lại bị nhân loại kéo người đánh tới. Lúc đó nó một mình đánh tan không biết bao nhiêu người, trên tay nhiễm không biết bao nhiêu là máu tươi nhưng những kẻ đó lại dụng pháp chú cùng phù văn để trói chặt và hạ cấm chú lên người.

Ma Viên nhiều lần tìm cách thoát ra khỏi cấm chế đó nhưng lần nào cũng bị Hàng Minh phát hiện và dùng cấm chú để hành hạ. Dần dần, Ma Viên thu mình và chờ đợi cơ hội để vùng lên, nó bằng mọi giá sẽ thoát ra khỏi sự khống chế của hắn ta.

Tuy bản thân là ngũ cấp đỉnh phong hung thú và có nhục thân cực kỳ mạnh mẽ những đó cũng chỉ là xương cốt, da thịt ở bên ngoài mà thôi. Còn lục phủ ngũ tạng thì rất dễ bị tổn thương và cấm chế đó lại được chôn sâu vào trong tim nêm một khi bị phát động thì cơ thể sẽ đau đớn như muốn chết đi sống lại.

Nhìn Ma Viên đau đớn, nằm chật vật và đang cố vùng vẫn khiến sắc mặt tên Hàng Minh càng ngày càng trở nên dữ tợn. Ánh mắt hiện rõ sự căm phẫn và thanh âm thì nặng nề vô cùng.

“Sao ngươi dám không nghe lời của ta? Đây chính là hình phạt mà ngươi phải đón nhận khi dám kháng lệnh, ngươi hãy khắc sâu sự trừng phạt này của ta vào trong tâm trí và ngoan ngoãn trở thành nô bộc cho ta?”

Bị cấm chế hành hạ, Ma Viên đau đớn kêu lên từng thanh âm thảm thiết vô cùng.

Nhìn dáng vẻ Ma Viên dần cam chịu và không còn phản ứng mãnh liệt như trước thì trong mắt hắn dần hiện rõ sự dữ tợn, cùng với đó là sự phấn khích trên gương mặt vì tưởng Ma Viên đã khuất phục và cam nguyện trở thành nô bộc.

“Haha… Các ngươi nên cảm thấy may mắn chạy thoát nhưng lần sau gặp lại chính là ngày chết của các ngươi?”

“So với tính mạng của các ngươi thì thu phục được ngũ cấp đỉnh phong hung thú mới là chuyện đáng mừng nhất”.

“Có Ma Viên ở trong tay thì ta cần gì phải lo lắng nữa? Ta bây giờ chẳng cần hạ thấp mình trước Lý Mộ Viên nữa? Trong bí cảnh này thì ta chính là người thống trị tất cả?”

“Haha…”

Nhưng khi hắn ta đang phấn khích không được bao lâu thì đột nhiên có một thứ gì đó đang lao tới với một tốc độ cực kỳ nhanh. Thứ đó nhanh đến mức mà ngay cả thần thức của hắn ta không thể theo kịp.

Mãi cho đến khi hắn cảm nhận được có thứ gì đó đang lao tới thì mọi thứ cũng đã muộn!

Tấm phù văn trên tay hắn đột nhiên rung lên một cái và hắn dần có một dự cảm nào đó chẳng lành. Khi hắn ta cúi đầu nhìn xuống thì trên bề mặt tấm phù văn hiện lên một cái lỗ nhỏ và một đạo hỏa diễm màu đen đang không ngừng thiêu đốt.

Đến lúc này thì hắn mới giật mình và tá hỏa, trong lúc hắn ta đang hoảng sợ thì đột nhiên có một bóng đen thình lình xuất hiện ngay trước mặt.

Khi hắn ngẩng đầu nhìn lên thì trông thấy Cự Viên đã vươn tay lên cao rồi thình lình đánh xuống.

“Không… Không…”

Hàng Minh sợ hãi thốt ra và đồng thời bộc phát chân nguyên của bản thân lên đến cực điểm để chống đỡ.

Nhưng thực lực của một Tinh Cực cảnh tầng ba đỉnh phong sao có thể ngăn được lực lượng của ngũ cấp đỉnh phong hung thú?

Rống!

Ma Viên rống lên từng thay âm đầy căm phẫn, nó vung tay đánh xuống từng quyền như muốn trút hết những sự hành hạ của hắn ta trước đây.

Cứ thế, Hàng Minh cự Cự Viên đánh chết và nhục thân thì bị chấn nát, máu tươi bắn ra xung quanh nhiễm đỏ cả một vùng.

Đứng ở ngoài xa!

Đám người ngoái đầu nhìn về phía tiếng động đang phát ra và những tiếng rống đầy căm phẫn của Ma Viên thì không khỏi rùng mình. Nếu như bọn họ mà bị đầu Ma Viên đó nhắm đến thì kết quả cũng chỉ có một mà thôi.

Lúc này, Thanh Lương các chủ quay qua nhìn hắn và lên tiếng hỏi.

“Chẳng nhẽ ngươi đã biết trước được chuyện này hay sao?”

Đáp lại, Đế Nguyên Quân gật đầu nhẹ, nói.

“Lúc đến nơi này thì ta đã cảm nhận được một cổ khí tức hung thú cường đại đang ẩn nấm trong hang động và không dám chắc với những gì đang nghĩ. Nhưng từ khi đầu hung thú xuất hiện thì ta mới dám chắc về suy nghĩ của mình”.

“Mà thôi, nơi này không còn việc của ta nữa nên rời đi trước lúc đầu hung thú đó đuổi đến đây”.

La Thiên nghe thấy vậy thì hơi cúi đầu, trong đầu hắn hiện lên những thứ đã nhìn thấy ở trong hang động thì hơi ngập ngừng. Lúc này, La Thiên nhìn về phía Đế Nguyên Quân và lên tiếng hỏi hắn.

“Ta bây giờ không cứu và lôi kéo những người đó chống lại Lý Mộ Viên nữa hay sao?”

“...”.

Đế Nguyên Quân dừng chân, ánh mắt hắn nhìn ra xa lộ vẻ xa xăm.

“La gia chủ, ngươi nghĩ những người đó sẽ thoát khỏi tay của ngũ cấp đỉnh phong hung thú được hay sao? Hay ngươi nghĩ ta có thể cứu người từ trong tay của đầu hung thú?”

“Hơn nữa, ngươi không cần lo lắng về thế lực? Đợi đến lúc đó thì sẽ có người tự động đứng ra giúp ta mà thôi?”

Nói xong, Đế Nguyên Quân dứt khoát rời đi trước ánh mắt khó hiểu của năm ngươi.

Cùng lúc này, Lý Mộ Viên sau khi nhìn thấy ngọc thạch của Hàng Minh bị vỡ nát thì sắc mặt dần trở nên trầm xuống và trong ánh mắt lộ vẻ sát ý.

“Thật không ngờ? Các ngươi vậy mà có thể làm đến bước này?”

“Các ngươi đây là đang muốn chứng mình cho ta thấy sự uy hiếp hay sao? Nếu đúng là thế thì ta sẽ cho các ngươi thấy câu trả lời?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.