Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 61: Chương 61: Ta không muốn chết?




Đợi thêm một lúc, ánh mắt Đế Nguyên Quân nhìn ra xa, hắn cảm nhận được mười cỗ khí tức Ngưng Hải cảnh đang tiến lại gần với tốc độ cực kỳ nhanh. Bất chợt, trên gương mặt lộ một nụ cười lạnh.

“Có vẻ như người của các ngươi đến rồi”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn qua rồi nói. “Nhưng mười tên chỉ có cảnh giới Ngưng Hải cảnh tầng một thì làm được gì?”.

“Hahaha, ngươi đến bây giờ vẫn lớn miệng được sao?”.

“Ngưng Hải cảnh tầng một thì đã sao, giết chết ngươi là chuyện đơn giản”.

“Giết ta?”. Đế Nguyên Quân cười, hắn đưa tay lên tạo bỏ mặt nạ xuống rồi nở một nụ cười dữ tợn, đồng tử dần chuyển qua máu đỏ máu và xung quanh viền mắt có một vệt đen dần lan tràn ra xung quanh, và trên trán hắn xuất hiện một ấn ký màu đen trông kỳ dì vô cùng. “Chỉ dựa vào các ngươi?”.

“Làm được sao?”.

Nói xong, ở trong lòng bàn tay Đế Nguyên Quân chợt có một đợt ma khí bốc lên tạo thành một ngọn lửa màu đen khịt trông lạnh lẽo và đáng sợ vô cùng, khiến người khác cảm nhận như nó có thể thiêu đốt thế gian mọi thứ.

“Cẩn thận, ngọn lửa này không tầm thường”.

Hai tên kia thấy hai ngọn lửa đen ánh bừng cháy thì lộ ra vẻ lo lắng, mặc dù không biết nó là loại linh hỏa nào nhưng khí tức nó phát ra khiến hai người cảm thấy sợ hãi.

“Ồ, không tệ”. Đế Nguyên Quân khóe miệng nhích lên một cái rồi nói. “Linh hỏa tên Thiên Ma Thần, có thể thiêu đốt vạn vật, tẫn diệt thần chi, phá tan vạn pháp”.

“Ngươi nói xem, nó có tầm thường không?”.

“Nói khoác mà không biết ngượng”.

“Thiên Ma Thần Hỏa là gì?”.

“Từ trước đến giờ ta chưa từng nghe thấy, cái gì mà đốt vạn vật, tẫn diệt thần chi, phá tan vạn pháp”.

“Đừng chọc cười ta”.

Nhìn hai người tỏ vẻ không tin, Đế Nguyên Quân lắc đầu rồi nở một nụ cười khinh miệt.

Giun dế sao xứng để biết nó bá đạo như thế nào?!

Thiên Ma Thần Hỏa, một trong mười loại chí cao linh hỏa, bài danh thứ ba!

Uy lực mạnh mẽ vô cùng!

Đánh ra hai đạo linh hỏa, Đế Nguyên Quân ánh mắt hời hợt nhìn hai người bị linh hỏa thiêu đốt rồi nở một nụ cười lạnh. Thời gian chưa đến một phút, cả hai người đã bị linh hỏa cắn nuốt, ngay cả một mảnh vãi cũng không còn.

Vung tay thu linh hỏa vào trong lòng bàn tay, Đế Nguyên Quân dẫm chân rồi lao nhanh về phía những người đang đuổi tới, trên gương mặt lộ ra vẻ hiểm ác vô cùng.

Chưa đến năm phút, mười người đuổi tới bị linh hỏa nuốt trọn, biến thành thức ăn cho linh hỏa.

Đế Nguyên Quân nhìn Thiên Ma Thần Hỏa ở trong lòng bàn tay rồi lắc đầu thầm than. “Linh hỏa được luyện hóa chưa lâu, uy lực vẫn còn kém một chút”.

“Mặc dù là chí cao linh hỏa nhưng cảnh giới của nó bây giờ còn quá thấp, để trở thành Thiên Ma Thần Hỏa đủ sức khiến thế gian sợ hãi phải trải qua một thời gian rất dài”.

Thu linh hỏa, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao, nhìn ra bên ngoài hư không không rồi nợ một nụ cười quỷ dị. “Thiên Ma chi lực có thể ảnh hưởng đến tâm cảnh của người tu luyện, nếu tâm cảnh ta không đủ mạnh thì không thể khống chế. Nếu không khống chế được thì hóa thành ma”.

“Dù tâm cảnh của ta không bị ảnh hưởng nhưng tính cách đã bị tiêm nhiễm một phần”.

Ma thì như thế nào?!.

Thế gian này có gì khiến ta cảm thấy lưu luyến!.

Tiên, Thần cũng được, Ma cũng hay. Đâu cũng là con đường tu luyện. Ta một đường cầu đại đạo, huyết tẩy một phương ma vật, trảm diệt vô số tai ương nhưng thế gian này chẳng có ai biết, bị đồng môn phản bội!.

Một lũ lòng lang dạ sói, như thế có được xem là chính đạo?!.

Chính đạo mà tâm không sáng, thì chẳng khác gì ma!.

Đã thế, ta trở thành ma nhưng tâm ta sáng, không nhiễm chất bẩn!.

Như thế còn tốt hơn các ngươi vạn phần!

Nói xong, Đế Nguyên Quân thẳng hướng tiến vào khu vực ngoài của Nam Hoang Sơn Mạch.

Đó là một khu vực rộng lớn vô cùng, và số lượng hung thú ở đây nhiều vô số kể và thực lực chúng dừng lại ở tam cấp nhưng ở nơi này vẫn tồn tại một số đầu tứ cấp. Mặc dù số lượng rất ít nhưng mỗi khi gặp phải thì hậu quả rất nặng nề.

Lấy tấm bản đồ ra nhìn một lúc thì phát hiện những điểm chấm kỳ lạ ở trên đó. Những chấm ki có bốn màu khác nhau, màu lam nhạt đại biểu cho khu vực nhất cấp hung thú, vàng đại biểu nhị cấp hung thú, còn màu tím là tam cấp, màu đỏ là tứ cấp.

Mặc dù tấm bản đồ này rất có ích nhưng đây cũng chỉ là một phần nhỏ mà thôi, nhưng như thế cũng đủ để hắn dùng trong một thời gian.

Nhìn theo hướng đi ở trên bản đồ, Đế Nguyên Quân đi đến một khu vực ở gần đó. Đế Nguyên Quân tìm đến một hang động tương đối lớn, chiều cao của cửa động cao gần năm mét và rộng hơn bảy mét, sâu gần một trăm năm mươi mét.

“Như trong bản đồ thì nơi này có một cây phàm cấp cửu phẩm linh dược và có nhị cấp Địa Xà bảo vệ”. Đế Nguyên Quân thả thần thức vào bên trong động kiểm tra rồi lên tiếng. “Địa Xà có lớp da bên ngoài có màu giống như đất và rất cứng, dễ ẩn nấp”.

“Mặc dù sức tấn công của nó không mạnh nhưng cũng thuộc dạng khó đối phó”.

Tiến vào bên trong động tối, Đế Nguyên Quân con ngươi dần chuyển qua màu đỏ, thần thức trải dài ra bao quát một phạm vi rộng lớn. Bất cứ thứ gì ở trong thần thức mà có một chút động tỉnh thì đều bị hắn phát hiện.

Đế Nguyên Quân từng bước tiến vào sâu bên trong, đi được khoảng chừng trăm mét thì đột nhiên đánh ra một chưởng đánh vào trong góc.

Khè khè!

Địa Xà bị Đế Nguyên Quân một chưởng đánh trúng, lớp vảy ở bên ngoài liên tiếp rơi xuống thành từng mảng lớn. Hai mắt màu vàng giống như hai đèn pin từ trong tối lộ ra ngoài cùng với tiếng kêu dữ tợn vang lên.

Đế Nguyên Quân lộ một nụ cười nhẹ lao lên rồi liên tiếp đánh ra hai chưởng. Chưởng khí mạnh mẽ lao tới, Địa Xà hai mắt đằng đằng sát khí nhìn Đế Nguyên Quân rồi lao lên, cơ thể nó uốn lượn tránh chưởng khí rồi vây chặt xung quanh.

Đế Nguyên Quân nhìn một con rắn dài hơn mười mét cuốn quanh người rồi siết chặt nhưng hắn cũng chẳng thèm để ý. Địa Xà sau khi siết chặt hắn rồi lộ ra ảnh mắt dữ tợn, cái miệng lớn mở rộng để lộ hai cái răng nanh sắc nhọn và cái lưỡi xẻ đôi lộ ra.

“Chỉ là nhị cấp sơ giai hung thú nhỏ nhoi mà muốn dùng lực giết ta?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, ánh mắt lộ ra vẻ khinh thường nói.

Nhưng, Địa Xà nào hiểu được lời nói của hắn, nó há một miệng lớn muốn nuốt trọn hắn thì đúng lúc này. Đế Nguyên Quân hai tay vận lực thoát khỏi vòng siết rồi đưa lên cao rồi mạnh tay banh lớn miệng nó.

“Vẫn a”. Chỉ thấy Đế Nguyên Quân mạnh tay kéo mạnh một cái, khóe miệng của Địa Xà bị hắn mạnh mẽ xé thành hai nửa. Cơ thể to lớn ngã xuống, Đế Nguyên Quân lấy Dưỡng Linh Hồ hút thi thể nó vào bên trong rồi thẳng hướng tiến vào sâu.

Đi được một lúc, hắn nhìn thấy trên vách đá có một gốc linh dược mọc lên, linh dược tên là Địa Linh Thảo. Công dụng của nó là bồi bổ nhục thân, hỗ trợ trong việc luyện thể.

Thu linh dược vào trong nhẫn giới chi, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh một lúc, sau khi thấy nơi này không có gì khác nên quay người rời đi. Nhưng khi đi ra ngoài, Đế Nguyên Quân đột nhiên dừng lại.

Trước mắt hắn, một nhóm ba nam, hai nữ tiến lại gần. Dường như những người này cũng để ý đến Địa Linh Thảo.

“Các ngươi tìm ta có việc?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt nhìn về phía bọn họ, giọng nói âm trầm vang lên.

Có một nữ tử đi lên rồi lên tiếng. “Địa Xà bị ngươi giết?”.

“Đúng, là ta giết”. Đế Nguyên Quân thẳng thắn trả lời.

“Địa Linh Thảo ở trong tay ngươi?”. Nữ tử vẻ mặt lộ ra vẻ nặng nề rồi tiếp tục hỏi hắn.

“Đúng vậy a”. Đế Nguyên Quân gật đầu nói.

“Cái gì?”. Một nam tử đứng ở phía sau quát lớn. “Ngươi không biết Địa Linh Thảo là của bọn ta sao?”.

“Của các ngươi?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt dần lặng xuống, gương mặt hững hờ nói. “Ngươi dựa vào đâu mà nói thế?”.

“Địa Linh Thảo nằm trong tay ta mà ngươi nói đó là của ngươi?”.

“Hừ, là bọn ta phát hiện trước”. Nam tử hừ lạnh một tiếng rồi tiếp tục nói.

“Ồ, vậy ý ngươi là ai nhìn thấy nó trước là của người đó?”. Đế Nguyên Quân nở một nụ cười lạnh nói.

“Đúng vậy?”. Nam tử tự tin gật đầu.

“Thế thì dễ rồi, Nam Hoang Sơn Mạch là ta nhìn thấy trước”. Đế Nguyên Quân gật đầu. “Vậy bây giờ nó đã là của ta, tại sao các ngươi còn đứng ở đây”.

“Ngươi...”. Nam tử trên trán nổi từng sợi gân xanh rồi tức giận quát.

“Đó không phải là ý của ngươi sao?”. Đế Nguyên Quân nụ cười càng ngày càng lớn. “Nếu như không có việc gì thì tránh ra, các ngươi đang chắn đường của ta?”.

Ba tên nam tử nhìn Đế Nguyên Quân bước lên thì trong mắt nổi lên sát ý, bọn họ muốn sử dụng vũ lực để bắt ép Đế Nguyên Quân nhưng đã bị một nữ tử chặn lại.

Đế Nguyên Quân đi lướt qua, khi đi ngang qua nữ tử đó liền dừng lại, hắn ngoái đầu nhìn qua rồi lên tiếng. “Ánh mắt không tồi”.

Nói xong, hắn thẳng hướng đi vào sâu bên trong. Bỏ mặc đám người lâm vào trầm mặc.

Đợi hắn rời đi, những người khác nhìn về phía nữ tử kia rồi tỏ ra vẻ bất mãn. “Tại sao ngăn bọn ta lại?”.

“Hắn chỉ có một người, còn ta có ba người?”.

“Địa Linh Thảo là ta phát hiện trước, tại sao để hắn đoạt dễ như vậy?”.

“Ngươi cũng biết, Địa Linh Thảo quan trọng với ta như thế nào mà?”.

Đứng trước sự bất mãn của ba người bọn họ, nữ tử chỉ biết lắc đầu rồi thở dài một hơi.

Nàng nhớ lại khoảnh khắc khi gặp hắn lần đầu thì ngay lập tức cảm nhận được sự nguy hiểm, nàng không biết hắn là ai và có thực lực mạnh như thế nào? Nhưng cái cảm giác khiến nàng sợ hãi này còn đáng sợ hơn thế nhiều.

Nhóm năm người bọn họ dù sao cũng là Ngưng Hải cảnh tầng một, thực lực ở trong những người trẻ tuổi thì cũng có một chút thực lực. Nhưng lúc đó nàng cảm giác bản thân mình lúc đó nhỏ yếu vô cùng, giống như một con kiến ở trong mắt hắn.

Cái cảm giác khiến nàng sợ hãi đến mức này là lần đầu tiên, ngay cả gia gia và giới cao tầng ở trong tông tộc cũng không làm được.

Nàng suy nghĩ một lúc rồi hít vào một ngụm khí lạnh. “Ta không muốn chết?”.

Ta không muốn chết?!

Một lời vừa ra khiến những người còn lại phải giật mình, bọn họ mặc dù không hiểu nàng đang nói gì nhưng đây là lần đầu tiên họ thấy nàng sợ hãi như vậy, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

Ánh mắt của bốn người nhìn phương hướng Đế Nguyên Quân rời đi mà hít vào một ngụm khí lạnh.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.