Thời gian càng trôi qua, Hồng sư nhìn Đế Nguyên Quân nhanh tay thổi lửa thì càng tức giận. Nhìn những người xung quanh dần hoàn thiện đan dược của mình, còn hắn hiện tại thì vẫn còn đang nhóm lửa.
Nhìn những người đã hoàn thành viên đan dược và đang tiến hành biện đan, ánh mắt Hồng sư nhìn Đế Nguyên Quân không kiềm chế được mà lớn tiếng quát mắng. “Ngươi có nhanh thôi cái trò này không? Ngươi không thấy những người khác đã hoàn thành cả vòng thứ ba rồi hay sao? Ngươi bây giờ còn thổi lửa thì biết bao giờ đan mới thành hình?”.
Đáp lại, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn Hông sư rồi cười nhạt một tiếng, nói. “Khảo hạch không quy định cấm dùng củi để thổi lửa, ông đừng khinh thường ngọn lửa nhỏ này. Đợi đến lúc ta luyện thành thì sẽ thấy được sự chênh lệch của đan dược ta luyện ra?”.
“Chênh lệch, chênh lệch cái rắm?”. Hồng sư chỉ tay về phía đan lô, tức giận quát. “Dựa vào đốm lửa nhỏ này đừng nói đến luyện đan mà ngay cả nấu canh cũng không được? Ngươi nói chênh lệch ở đây có phải là đan của ngươi sẽ kém hơn những người khác?”.
“Hồng sư, ông đây là đang bênh cho người ngoài?”. Đế Nguyên Quân vẻ mặt khoái chí, đáp. “Ta bây giờ đang dốc sức để hoàn thành mà ông cứ đứng ở đây lải nhải thì sao ta luyện được? Nếu ông không phiền thì đứng quan sát và đừng lên tiếng cản trở ta?”.
“Ngươi trở thành người của ta từ bao giờ?”. Hồng sư ánh mắt tức tối nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân, quát.
“Rồi rồi, ta không phải người của ông?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu, đáp. “Bây giờ thì ông có thể đứng qua một bên được chưa? Ta đang tập trung thổi lửa nên không có hứng nói chuyện?”.
“Được, được. Tên tiểu tử khốn kiếp, để ta xem một canh giờ còn lại ngươi có thể luyện thành được hay không?”. Hồng sư tức giận đứng qua một bên, nói.
Thời gian dần trôi qua và thời gian kết thúc vòng thứ hai đã sắp đến nhưng xung quanh vẫn có hơn năm mươi người vẫn còn đang xoay sở để tiếp tục. Trong số những người đó có không ít người đã mắc sai lầm là sử dụng hết toàn bộ linh dược để luyện đan nên khi viên đan dược đã thành hình thì trở thành phế đan. Còn một số người tinh ý phát hiện trong những loại linh dược được chuẩn bị có một vài gốc không nên sử dụng sau những lần luyện thất bại.
Còn Đế Nguyên Quan lúc này cũng đã luyện xong, chỉ thấy hắn đưa tay vào trong lò đan và lấy ra một viên đan dược màu đen đặt trên lòng bàn tay.
Hồng sư nhìn thấy vậy thì tiến lại gần nhìn xem, khi thấy viên đan dược thì hai hàng lông mày lão nhíu chặt lại. “Đây là viên đan dược ngươi vừa luyện thành? Sao ta nhìn màu sắc của nó có gì đó không đúng?”.
Lão quẹt nhẹ ngón tay lên viên đan dược rồi đưa vào miệng thì phụt ra một ngụm nước bọt cùng với gương mặt khinh thường, nói. “Đây là vết bị cháy đen? Ngươi luyện đan thất bại?”.
“Tiểu tử thối, đây là viên đan dược mà ngươi tự hào? Tranh thủ còn một chút thời gian thì luyện lại một cái khách thì may ra còn kịp?”.
“Hồng sư, ông thì biết gì về luyện đan?”. Đế Nguyên Quân nhìn lão rồi lắc đầu, đáp. “Viên đan dược này của ta đủ sức chèn ép tất cả những viên đan dược mà những người khác đã luyện thành?”.
Nghe giọng điệu tự tìn và có phần khiêu khích của Đế Nguyên Quân khiến không chỉ Hồng sư mà tất cả những người đã và đang tham gia vòng thứ hai này cảm thấy khó chịu. Không chỉ là họ mà ngay cả những vị trưởng lão của Dược Vương Cốc cũng chỉ biết lắc đầu cảm thán.
“Cón là một tên tiểu tử vô tri, ngông cuồng?”.
Mang viên đan dược đến giao cho viên giám khảo, Đế Nguyên Quân vẻ mặt tự tin lên tiếng. “Ta đến để nghiệm đan?”.
Viên giám khảo lấy viên đan dược đưa lên nhìn một lúc rồi quay qua hỏi. “Ta nhìn rất kỹ rồi nhưng không thấy đây là đan dược, nói đúng hơn là ngươi dùng những cặn dư của linh dược bị đốt cháy khét vo thành? Và ta cũng không cảm nhận được dược lực nên đây chính là một viên còn tệ hơn cả phế đan?”.
“Khảo hạch của ngươi đã kết thúc, ngươi bây giờ có thể rời đi”.
Nghe những lời nói của viên giám khảo, Hồng sư vẻ mặt bừng bừng tức giận bước từng bước nặng nề đi về phía Đế Nguyên Quân rồi chỉ tay, quát lớn. “Đây là kết quả mà ngươi muốn thể hiện cho ta thấy? Ban đầu ngươi đến cầu gặp ta thì ăn nói ngông cuồng nhưng kết quả lại trái ngược hoàn toàn?”.
“Đây chính là kết quả mà ngươi muốn cho ta thấy? Thất bại tệ hại như thế này mà muốn cầu ta ra mặt? Ai cho ngươi có gan đó?”.
“...”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt đột nhiên trầm xuống, ánh mắt lộ vẻ tức giận nhìn Hồng sư, đáp. “Nếu ngươi thấy không được thì có thể rời đi, ta cùng ngươi cũng chẳng có chút quan hệ nào cả? Ngươi cứ xem như những thứ đó ta trả lại cho chính chủ? Ta ngươi cũng chẳng mất gì cả, không phải sao?”.
“Nhưng mà ngươi nên nhớ một điều, lúc trước ta đã từng nói rồi sẽ có một ngày ngươi sẽ phải đến cầu ta, vì ta mà tự mình ra mặt? Lời ta một khi đã nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện”.
“Hừ, đúng là một tên tiểu tử ngông cuồng đến ngu dốt”. Hồng sư phất tay, ánh mắt lộ vẻ khinh thường nhìn Đế Nguyên Quân nói. “Ngươi nên cảm thấy may mắn vì những cổ vật mà ngươi trao trả, bằng không cái mạng nhỏ của ngươi bây giờ đã không còn?”.
“Tiểu tử, ngươi nên nhớ một điều. Những người có thiên phú, thực lực mạnh thì khi ngông cuồng sẽ được người đời ca tụng là ngạo khí. Còn ngươi, một tên tiểu tử vô phép vô tắc, không có thực lực thì trong mắt ta chỉ xem ngương giống như một tên hề đang cố làm ra vẻ?”.
“Rồi sẽ có một ngày cái sự ngông cuồng sẽ khiến ngươi phải trả một cái giá đắt?”.
Lời nói vừa dứt, Hồng sư liền quay người rời đi.
Nhưng đúng lúc này, Đế Nguyên Quân cũng chẳng mảy may gì những chuyện Hồng sư vừa mới nói mà quay qua nhìn viên giám khảo, nói. “Dược Vương Cốc các ngươi như vậy cũng quá kém? Ngay cả một viên đan dược ở trước mắt cũng không phân biệt được?”.
“Ngươi nói gì?”. Viên giám khảo nghe thấy vậy thì lộ vẻ tức giận quát. “Ngươi nói viên đan dược còn tệ hơn cả phế phẩm đan này chính là một viên đan dược hoàn chỉnh?”.
“Ngươi đang chọc cười ta sao?”.
Đế Nguyên Quân đưa tay lấy viên đan dược rồi nhìn về phía các vị trưởng lão Dược Vương Cốc, hỏi. “Không biết các vị trưởng lão có ai nhìn ra được đây là một viên đan dược hoàn chỉnh?”.
Các vị trưởng lão ngồi trên cao nghe thấy vậy thì khẽ cau mày. Ánh mắt họ lộ ra vẻ tức giận nhìn Đế Nguyên Quân đáp. “Tiểu tử, ngươi vừa biết bản thân đã làm chuyện gì ngu xuẩn hay không? Dám khinh thường Dược Vương Cốc, lá gan của ngươi lớn hay đây là sự ngu ngốc của ngươi?”.
“Cần gì nhiều lời với tên ngông cuồng này? Ngay cả viên đan dược cũng không luyện ra được thì lấy tư cách gì mà hỏi ngược lại ta?”.
“Từ trước đến giờ ta chỉ nhìn thấy luyện đan sư tệ nhất là luyện ra phế phẩm đan, còn ngươi lại luyện ra được một viên còn tệ hại hơn cả phế phẩm?”.
“Đây chính là sự kiêu ngạo và ngông cuồng của ngươi tự hào vao?”.
“Nếu ngươi đã không luyện được đan dược thì tốt nhất nên rời khỏi đây? Nếu ngươi còn ngông cuồng trước mặt ta thì đừng trách ta lấy lớn hiếp bé?”.
“Hahaha…”. Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn nhìn đám trưởng lão Dược Vương Cốc lộ ra vẻ khinh thường nói. “Các ngươi mở miệng nói ta là vô tri, là ngu dốt, là ngông cuồng?”.
Đế Nguyên Quân vừa nói vừa dùng tay bóp mạnh viên đan dược khiến lớp cháy đen ở bên ngoài nứt xuống và để lộ một viên đang dược màu vàng kim đang phát ra một lượng lớn dược lực và phát ra tinh quang sáng chói thì tiếp tục lên tiếng. “Ngay cả một viên đan dược các ngươi cũng không nhìn ra được thì có tư cách gì trở thành luyện đan sư?”.
“Ta dùng linh dược dưới cửu phẩm luyện ra Hoàng cấp đan dược có phẩm chất hoàn mỹ? Thử hỏi trong các ngươi có ai dùng những loại linh dược đó luyện được một viên đan dược giống như ta?”.
“Bây giờ ta hỏi lại, các ngươi nói ta vô tri, ngu dốt, ngông cuồng? Thế còn các ngươi thì sao? Ngay cả một viên đan dược cũng không nhìn ra được thì lấy tư cách gì bình phẩm ta?”.
“Đúng là buồn cười?”.
Sau đó, Đế Nguyên Quân lấy ra tấm lệnh bài thân phận rồi đưa mắt nhìn về phía Thanh Lương các chủ, lạnh giọng nói. “Ngày hôm nay ta đã nhìn thấy bản mặt thật sự của Dược Vương Cốc nên cũng đoán được bản mặt thật sự của Luyện Đan Hội nên hãy thứ lỗi ta không hoàn thành được yêu cầu”.
“Thanh Lương các chủ, một nơi đốn mạt, yếu kém như Luyện Đan Hội có thể giữ chân ta được sao?”. Đế Nguyên Quân vừa nói vừa mạnh tay bóp nát tấm lệnh bài. “Nhưng ngươi yên tâm, chuyện ta đã hứa thì ta sẽ làm nhưng với một cách khác?”.
Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân thả viên đan dược rơi xuống đất rồi phất tay quay người rời đi trước biết bao nhiêu là ánh mắt của tất cả mọi người. Không chỉ là những người tham gia khảo hạch mà ngay cả những người đang ngồi ở trên khán đài cũng hết sức kinh ngạc. Họ không ngờ được là Dược Vương Cốc lại bị một tên tiểu tử qua mặt?
Quá tức giận, đám trưởng lão Dược Vương Cốc đưa mắt nhìn qua Thanh Lương các chủ, hỏi. “Thanh Lương, ngươi giải thích chuyện này cho ta?”.
“Tên tiểu tử ngông cuồng này là do ngươi dẫn đến? Nếu câu trả lời của ngươi không khiến ta cảm thấy vừa lòng thì đừng trách?”.
“Cái ghế của ngươi trong Luyện Đan Hội đã không còn được như trước mà còn dẫn đến một tên phách lối như thế này? Ngươi không sợ ta lấy lại cái ghế này của ngươi hay sao?”.
“...”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì lâm vào trầm mặc một lúc, hắn cúi đầu nhìn bóng lưng Đế Nguyên Quân dứt khoát rời đi thì thở dài một hơi. “Đúng là tự tạo nghiệt mà? Các vị trưởng lão, các ngươi thật sự quá hồ đồ?”.
“Hồ đồ?”. Một vị trưởng lão tức giận chỉ tay về phía Thanh Lương các chủ quát. “Ngươi biết bản thân vừa nói gì không? Ngươi nói ta hồ đồ, ngươi nghĩ cái ghế của ngươi có trọng lượng lắm sao?”.
“Ngươi đừng tưởng ta không dám đuổi ngươi ra khỏi Luyện Đan Hội?”.
“Hahaha”. Thanh Lương các chủ nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt hắn lộ vẻ tiếc nuối nhưng cũng mang theo dáng vẻ dứt khoát nói. “Các ngươi lúc nào cũng cậy thế muốn lấy lại cái ghế của ta, muốn đuổi ta ra khỏi Luyện Đan Hội? Các ngươi cậy thế, cậy quyền để chèn ép, để khinh thường người khác?”.
“Hắn nói đúng, Luyện Đan Hội đứng dưới bóng Dược Vương Cốc đã dần mất đi cái bản chất vốn có. Một nơi như thế không xứng để giữ chân hắn”.
“Ta biết sau hôm nay sẽ bị các ngươi đuổi khỏi Luyện Đan Hội. Ta cũng chẳng lưu luyến gì đến cái ghế đó nữa, ta hôm nay chính thức rời khỏi Luyện Đan Hội. Nhưng trước lúc đó, ta cũng nói cho các ngươi biết một chuyện…”.
“Các ngươi mù quáng vì thân phận nên dẫn đến ngu dốt, các ngươi có biết vừa khinh thường vừa mất đi một người như thế nào không? Hắn ta nhìn thì trẻ tuổi vậy thôi nhưng các ngươi có biết thân phận thực sự của hắn là Huyền cấp luyện đan sư do chính mắt ta nhìn thấy?”.
“Nếu xét về cấp bậc thì ở trong Dược Vương Cốc thì hắn không khác gì một vị trưởng lão giống như các ngươi. Hay cũng có thể là đứng ngang hàng với tông chủ?”.
“Các ngươi cứ đợi ở đó, cho hắn năm không mười năm nữa đi. Hắn sẽ trở thành Địa cấp luyện đan đại sư, rồi trăm năm, ngàn năm sau hắn sẽ trở thành Thiên cấp luyện đan tông sư? Đến lúc đó các ngươi phải quỳ xuống cầu xin hắn?”.
“Các ngươi ngoài mặt lúc nào cũng tỏ ra vẻ thanh cao nhưng các ngươi đừng bao giờ khinh thường người khác?”. Thanh Lương các chủ dứt khoát quay người. “La Thanh, chúng ta đi?”.
Đợi hai người rời đi một lúc nhưng toàn trường lúc này vẫn chìm trong một bầu không khí nặng nề và không thể tin nổi. Tuy những lời nói của Thanh Lương các chủ đã qua nhưng những thanh âm đó vẫn còn đọng ở trong tâm trí của họ.
Không chỉ những người xung quanh mà ngay cả đám trưởng lão Dược Vương Cốc cũng không thể tin được là một tên tiểu tử ngông cuồng, tự cao nhưng Đế Nguyên Quân lại là Huyền cấp luyện đan sư?
Không chỉ với Dược Vương Cốc mà ngay cả Hồng sư đã cho bản thân quá tự cao, tự cho bản thân mình là đúng mà bỏ qua một vị luyện đan sư như Đế Nguyên Quân. Một người có thể trở thành Thiên cấp luyện đan tông sư trong tương lai?
- --