Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 452: Chương 452: Thiên Đạo chi chủ




Trong tầng thứ tư Kim Tự Tháp!

Đế Nguyên Quân sau khi đánh bại cự nhân, thôn phệ xong huyết nhục thì một đường đi thẳng vào bên trong.

Dọc trên đường đi, Đế Nguyên Quân không hề nhìn thấy vết tích của trận chiến nào cả. Cảm giác nơi này như chưa từng có người đặt chân đến và chỉ có những vết tích ở tại căn phòng cự nhân mà thôi.

Đi thêm một lúc, Đế Nguyên Quân nhận thấy xung quanh có gì khác lạ và quá bình lặng. Hắn vừa đi và vừa có cảm giác nơi này giống như một hành lang dẫn đến một căn phòng lớn nào đó.

“Kỳ lạ, nơi này chỉ có duy nhất cự nhân là thủ hộ thôi sao? Chẳng nhẽ tầng thứ tư lại dễ dàng hơn tầng ba? Không thể nào?”

“Rốt cuộc trong kia đang ẩn giấu thứ gì? Có khi nào tầng này chỉ đơn giản là muốn kiểm tra thực lực?”

Tiếp tục đi vào sâu bên trong, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một căn phòng rất lớn ở trước mắt với dọc hai bên là những ngọn đuống sáng trưng và từng cây cột trụ cực kỳ lớn.

Ở trong căn phòng này, Đế Nguyên Quân chỉ nhìn thấy những mảng song rêu bám xanh cả một mảng tường và lượng linh khí nồng đậm thì không khỏi kinh ngạc.

“Một nơi có linh khí nồng đậm như thế này mà không có linh dược sinh trưởng? Thật đúng là kỳ lạ?”

Đưa mắt nhìn về cuối căn phòng, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một cánh cửa đá rất lớn với ở bên trên là những hình phủ điêu và cổ tự trông rất xa xưa, lâu đời.

Đứng trước cánh cửa, Đế Nguyên Quân dùng tay đẩy mạnh thì một đống lớp bụi đất ở trên cao rủ xuống tạo thành một màn che kín cả lối đi vào.

Đợi lớp bụi đất đó tán đi, hắn đưa mắt nhìn vào bên trong thì trông thấy từng hàng đuốc sáng lên và từ cửa đi vào dẫn tới tọa vị ở trên bậc cao là một tấm thảm màu đỏ tươi.

Đưa mắt nhìn vào thì trông thấy hai bên thảm đỏ là những bức phù điêu hình binh sĩ đang đứng canh và ở trên tọa vị là một bóng nữ tử với da dẻ hồng hào, khí sắc ở trên người thì mười phần lực lượng đang nhắm mắt dưỡng thần.

Cất bước tiến vào bên trong, Đế Nguyên Quân ngay khi vừa đặt chân lên thảm đỏ thì những binh sĩ đó bỗng trừng mắt, ánh mắt họ dán chặt lên người hắn và thanh trường thương ở trong tay được đẩy ra phía trước giống như muốn ngăn không cho hắn bước vào.

Lúc này, nữ nhân ở trên tọa vị từ từ mở mắt, hai mắt cô long lanh sáng ngời giống như chứa đựng ở trong đó là vô tận tinh khung khiến Đế Nguyên Quân không khỏi giật mình.

Mặc dù đứng từ xa nhìn lại nhưng diện mạo của nữ nhân đó như đã khắc sâu vào trong tâm trí của hắn vậy. Với những người khác thì Lâm Tuyết Nhi chính là một đại mỹ nữ tuyệt sắc nhưng còn nữ nhân này mới chân chính là tiên nữ.

Từ diện mạo tươi đẹp không một chút tì vết, từ đôi mắt lớn long lanh sáng ngời, lông mi dài uốn con và hai hàng lông mày lá liễu thanh tao. Sống mũi cao thon gọn và cùng với đôi môi anh đào hồng hào căng mịn. Làn da trắng sáng tràn đầy khí sắc và cốt khí trên người khiến hàng vạn nam nhân phải quỳ gối.

Bất giác, Đế Nguyên Quân buột miệng thốt ra.

“Thật là xinh đẹp”.

Liếc mắt nhìn một lượt, nữ nhân bất giác nở một nụ cười nhẹ rồi phất tay lên ra hiệu và nói.

“Haha, đây là lần đầu tiên sau khi bị phong bế được người khác khen là xinh đẹp. Đặc biệt hơn là đối với một tiểu tử còn rất nhỏ tuổi? Nghe thật là nghiệt ngã?”

“Không biết bao lâu rồi mới có khách từ xa đến thăm, các ngươi lui xuống đi”.

Từng bước tiến vào bên trong thì cánh cửa đá ở sau lưng bỗng nhiên đóng chặt lại và một tòa phong ấn trận đột nhiên sáng lên bao trùm lấy hắn và khiến chân nguyên trên người bị phong bế triệt để.

“...”.

Cảm nhận khí tức bản thân triệt để biến mất và hóa thành phàm nhân, Đế Nguyên Quân chỉ nhíu mày một cái rồi làm ra dáng vẻ chẳng có chuyện gì xảy ra mà tiếp tục đi về phía trung tâm căn phòng.

Đế Nguyên Quân nhìn nữ nhân rồi bất giác nở một nụ cười nhẹ, đáp.

“Nói không ngoa chứ đây là lần đầu tiên ta nhìn thấy một người xinh đẹp tuyệt trần giống như ngươi. Tuy nữ nhân ở bên cạnh ta cũng là tuyệt sắc giai nhân, dung mạo không thua kém nhưng phần khí chất ở trên người thì kém xa”.

“Nam nhân đúng là miệng lưỡi không xương nhưng ta không cảm thấy chán ghét”.

Đáp lại, nữ nhân vui vẻ gật gù đáp.

“Hoặc là do ta bị phong bế quá lâu nên những cảm xúc đó đã tan biến theo thời gian rồi cũng nên?”

“Nhưng nghĩ lại thì cũng thấy là lạ?”

Nhìn Đế Nguyên Quân vẫn giữ được tâm thái, nữ nhân nhìn hắn lộ vẻ kinh ngạc vô cùng. Cô không ngờ nam nhân trẻ tuổi này lại khiến cô có một cảm giác hết sức quen thuộc, cái cảm giác này chính là thứ chỉ có ở trên người của những bậc cường giả chí cao vô thượng.

“Ta thật không ngờ, vị khách mới tới lại khiến ta có chút cảm giác quen thuộc? Nhìn ngươi còn rất trẻ nhưng tâm thái này, diện mạo này? Trông thật giống?”

“Đã bao lâu rồi nhỉ? Kể từ ngày ta bị phong bế vĩnh viễn ở nơi này cho đến nay hay còn xa hơn thế nữa?”

“Kiếp trước, nhân quả, đại năng chuyển thế? Tất cả đều không phải?”

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân không một chút lay động, nữ nhân thở dài một hơi rồi lên tiếng.

“Người trẻ tuổi vừa đến là ai? Tại sao trên người ngươi lại mang lại cho ta một cảm giác quen thuộc giống như gặp lại cố nhân?”

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhíu mày, ánh mắt hắn lộ vẻ bán tín bán nghi nhìn nữ nhân rồi lên tiếng đáp lời.

“Tiền bối đang trêu đùa ta hay sao? Như ngươi vừa nói, ta là một thiếu niên trẻ tuổi sao lại là cố nhân? Như thế không hợp lý một chút nào cả”.

“Ngươi nói không sai, có lẽ là ta đã nhìn lầm hoặc cũng có thể đã từng thấy ngươi ở một kiếp nào đó hay cũng có thể là…”.

Nữ nhân đưa tay lên che miệng rồi nở một nụ cười thanh tao, hai mắt cô long lanh nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng.

“Tiểu tử ngươi đúng là không tệ, trên mọi phương diện thì ta có thể khẳng định ngươi chính là người có thiên phú tốt nhất mà ta từng gặp. Chỉ gặp một lần mà ta đã có thể nhìn thấy tương lai của ngươi sáng lạn đến nhường nào?”

“Nhưng nhân quả và sát khí trên người ngươi quá nặng thì sau này sẽ tao ngộ rất nhiều kiếp nạn. Sát khí thì ta không nói nhưng nhân quả trên người ngươi khiến ta cũng cảm thấy khó tin”.

“Tiền bối không ngại thì có thể nói thẳng?”

Nhớ lại những lần gặp với những tiền bối trước đây, hắn đều nghe được những lời nói tương tự như với nữ nhân này thì khiến hắn càng ngày càng cảm thấy tò mò. Không phải hắn sợ nhân quả sẽ dẫn đến những kiếp nạn mà đối với hắn thì đây chính là một thứ không thể thiếu trên con đường chứng đạo của bản thân.

Đế Nguyên Quân hơi cúi đầu thì lễ, đáp.

“Ta lúc trước đã gặp một vài vị tiền bối cũng nói như thế nhưng họ chỉ nói sơ qua. Ta cảm thấy rất tò mò chuyện tiền bối đã nhìn thấy loại nhân quả nào trên người ta?”

“Hừm”.

Nữ nhân hơi nhướm mày, ánh mắt cô nhìn Đế Nguyên Quân đánh giá một lúc rồi lên tiếng.

“Thường thường thì những người khi được nhắc đến nhân quả thì đều lộ ra vẻ ái ngại và không muốn động đến. Còn ngươi thì khác, nhắc đến nhân quả mà giống như không, không có chút lo lắng hay sợ sệt nào cả?”

“Đây là do ngươi đặc biệt hay quá cao ngạo, ngông cuồng đây?”

“Nhưng mà không sao? Bản Đế cũng chẳng có lý do gì để giấu ngươi? Với ta hiện tại mà nói thì dính phải nhân quả trên người ngươi cũng chẳng đáng là gì?”

“Có khi những lời ta sắp nói đây chính là điểm mấu chốt để thay đổi cả thế gian cũng không chừng? Nghĩ đến cái cảnh đó khiến ta cảm thấy thực sự thích thú”.

Nhìn dáng vẻ hắn mong chờ, nữ nhân vui vẻ nở một nụ cười nhẹ rồi lên tiếng nói tiếp.

“Mặc dù không nhìn thấu kiếp trước của ngươi và cũng không thể suy diễn trong tương lai xa sẽ gặp những gì nhưng số phận của ngươi đã hiện lên rất rõ. Tử khí dày đặc, tâm thì sáng ngời nhưng lạc giữa màn đêm vô tận cũng chỉ là một đốm sáng”.

“Ngươi sau này chắc chắn sẽ chết và cách chết của ngươi cũng khác người bình thường hay nói đúng hơn là từ cổ chỉ kim không một ai có. Số phận của ngươi đã an bài kể từ khi nhân quả đó xuất hiện”.

“Ngươi sau này sẽ cô tịch, thân không bụi bặm, hóa thành thế gian và nhìn những người thân thích lần lượt ngã xuống, từ vô tận thời gian tìm kiếm nhân quả, diễn hóa nhân sinh”.

“Thật là thú vị, không ngờ trên người ngươi có một sợi nhân quả mà ngay cả ta cũng không thể nhìn thấu được. Tuy không biết là tốt hay xấu nhưng ta dám chắc nó sẽ có ảnh hưởng rất lớn về sau”.

“Còn một cái là liên quan đến Thiên Đạo…. Haha… Thật là thú vị?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì nhướm mày, ánh mắt hắn nhìn lên người nữ nhân lộ vẻ suy nghĩ một lúc rồi lên tiếng với giọng điệu suy xét.

“Tu chân giới này chưa có một ai dám dùng Đế làm danh xưng, duy chỉ có Tiên giới nhưng riêng về nữ Đế từ cổ chí kim tồn tại hàng ngàn vạn người. Theo như dòng thời gian ta biết được thì chi có duy nhất một người từng từ tiên giới buông xuống”.

“Chống đỡ thế gian vượt qua tam tai cửu kiếp, cứu độ chúng sinh trăm vạn năm. Chống đỡ hắc ám chi lực, tính toán tiên giới thời điểm, tìm lấy con đường đến chư thiên”.

“Thế gian chỉ có duy nhất một nữ đế có gan làm chuyện này?”

“Ngươi thấy ta nói có đúng không? Thương Thiên Đại Đế? Hay nói đúng hơn là Thiên Đạo Tiên chủ tiền nhiệm?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.