Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 19: Chương 19: Thiên Đố Chi Cấm




Buổi tối hôm đó!

Đế Nguyên Quân đưa Lâm Tuyết Nhi quay về rồi đi ra ngoài.

“Tiết gia, nợ mới nợ cũ cũng nên tính toán”.

Bước chân lặng lẽ, Đế Nguyên Quân một thân khoác bộ trang phục màu đen và mang lên cái mặt nạ chỉ để lộ hai mắt đỏ máu. Những nơi hắn đi qua sẽ có cảm giác có một lực lượng nào đó đè nén và có một cảm giác lạnh lẽo rất đáng sợ.

Ở trong sảnh lớn Tiết phủ!

Tiết Anh Nghiêm vẻ mặt trầm tư nhìn xuống. Đứng ở phía bên dưới là ba người Tiết Hùng, Tiết Linh và Tiết Vân Đạt vẻ mặt ngưng trọng.

“Cha, chuyện này người phải giúp ta?”. Tiết Hùng sắc mặt âm trầm, ánh mắt lộ ra vẻ mong chờ nói.

“Chuyện này ta rất muốn giúp nhưng Tiết gia và Lâm gia trong thời gian này có nhiều khúc mắc, nên chuyện này rất khó”.

“Chưa kể Tiết Linh Nhi là người đã có chồng, nếu giữa thanh thiên bạch nhật cưỡng ép nàng ta thì không nên”.

“Lâm Tuyết Nhi đã có thể tu luyện được và chẳng mấy chốc nàng ta sẽ trở lại dáng vẻ trước kia, là đệ nhất thiên kiêu của Hà Châu thành, nếu như cưới được nàng thì Tiết gia sau này sẽ lớn mạnh hơn”. Tiết Hùng quỳ xuống nói. “Mong người suy nghĩ chuyện này?”.

“Chuyện này thì ta biết nhưng muốn tác thành thì trước tiên phải qua Lâm gia trước”. Tiết Anh Nghiêm phiền não nói.

“Chuyện này người yên tâm, chuyện Lâm gia ta sẽ xử lý nhưng còn”. Tiết Hùng nhớ đến người thần bí cứu Lâm Tuyết Nhi nên hơi đắn đo.

“Có chuyện gì thì cứ nói?”.

“Ở bên cạnh Lâm Tuyết Nhi còn có người thần bí bảo vệ, thực lực rất mạnh”. Tiết Hùng hai tay nắm chặt, gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn nói. “Nếu giải quyết được người này thì mọi chuyện sẽ dễ hơn”.

“Có người như vậy sao?”. Tiết Anh Nghiêm suy nghĩ nói. “Trước đây sao ta chưa nghe nói đến người này?”.

Đứng nghe ở bên cạnh, Tiết Linh lúc này mới mở lời. “Có khi nào người đó là...”.

Lời nói chưa kịp dứt thì đột nhiên, một tiếng động lớn từ bên ngoài truyền vào.

“Có chuyện gì?”. Tiết Ánh Nghiêm vẻ mặt ngưng trọng, lớn tiếng quát.

“Gia chủ, gia chủ,...”. Một tên đệ tử chạy vào, trên mặt lộ ra vẻ sợ hãi thất thanh nói. “Có người giết vào… rồi...”.

“Cái gì?”. Tiết Anh Nghiêm tức giận đứng dậy. “Là người của Hồ gia đến gây chuyện?”.

“Không phải, là một người mang mặt nạ”.

“Là hắn, là người thần bí đã bảo vệ Lâm Tuyết Nhi”. Tiết Hùng nghe thấy vậy nên khí tức bừng bừng bộc phát, giọng điệu tức giận nói. “Chắc chắn là hắn”.

“Cha, ta muốn hắn chết”.

Nhìn vẻ mặt chắc chắn của Tiết Hùng, Tiết Anh Nghiêm suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. “Ta đi ra ngoài xem, là tên nào mà có gan lớn đến vậy”.

“Dám đến Tiết gia gây chuyện”.

Ở bên ngoài!

Đế Nguyên Quân từng bước từ từ tiến vào. Những bước chân chậm rãi nhưng khiến đám đệ tử Tiết gia sợ hãi không thôi. Hắn lúc này trông không khác gì một tên ma đầu giết người không chớp mắt.

Đế Nguyên Quân đi tới đâu thì nơi đó đều nhuốm máu, thi thể người nằm la liệt trên nền đất.

Đợi Tiết Anh Nghiêm đi ra, khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt mà kinh hãi. Đệ tử của Tiết gia ít nhất cũng hơn ngàn người nhưng bây giờ chỉ còn phân nửa. Toàn bộ những người kia đều bị Đế Nguyên Quân ra tay trảm diệt, máu chảy thành sông, thi chất thành núi.

Nhìn Đế Nguyên Quân ra tay tàn độc đang dần giết chết những tên đệ tử. Mỗi một kiếm đánh ra là một người bị giết chết nhưng biểu cảm của hắn không hề có chút biểu cảm nào cả, ánh mắt băng lạnh và tăm tối và ngập tràn sát ý.

Tiết Anh Nghiêm từ bên trong lao ra thì nhìn thấy dáng vẻ giống như một tên ma đầu đang đánh giết, gương mặt dần dần tối sầm lại, Tiết Anh Nghiêm phẫn nộ rống lớn một tiếng.

“Nghiệp chướng”.

“Ta muốn giết ngươi”.

Tiết Anh Nghiêm khí tức Thức Nhân cảnh đỉnh phong thình lình bùng nổ rồi lao lên.

Tiết Anh Nghiêm hai tay tụ lực đánh ra một chưởng cực mạnh, trong mắt hắn chỉ muốn giết Đế Nguyên Quân chỉ với một chưởng này.

Nhưng hắn không ngờ tới, Đế Nguyên Quân một tay bóp chặt cổ một tên đệ tử rồi bắt làm thành tấm khiên thịt.

Oanh!

Một chưởng đánh xuống, tên đệ tử phun ra một ngụm máu tươi, trước lúc chết. Ánh mắt sợ hãi nhìn Tiết Anh Nghiêm nói. “Gia chủ, tại sao?”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân phát lực bóp nát cổ rồi vứt thi thể tên đệ tử qua một bên. Ánh mắt nhìn liếc qua Tiết Anh Nghiêm một cái rồi quay người, mục tiêu bây giờ của hắn muốn tiêu diệt toàn bộ Tiết gia, và muốn Tiết gia phải chịu sự trừng phạt kinh khủng nhất.

“Khốn kiếp”. Nhìn Đế Nguyên Quân lẫn vào bên trong đám đệ tử, Tiết Anh Nghiêm tức giận chửi bới, bởi vì lúc này ra tay thì chỉ khiến đám đệ tử bị giết sớm hơn mà thôi.

“Tất cả tản ra cho ta”.

Đám đệ tử thấy vậy liền tản ra. Nhưng đúng lúc này, Đế Nguyên Quân không truy sát đám đệ tử kia mà đột ngột chuyển hướng lao về phía ba người Tiết Hùng.

“Chết tiệt, nhanh ngăn hắn lại cho ta”. Tiết Anh Nghiêm hoảng hốt lao lên. Nhưng khoảng cách quá xa, hắn không thể đuổi kịp Đế Nguyên Quân trong một thời gian ngắn được.

“Hừ, lúc trước là ta không để ý. Bây giờ xem ta xử lý ngươi?”. Tiết Hùng tức giận, ánh mắt bừng bừng lửa cháy.

Mặc dù cùng cảnh giới với Tiết Anh Nghiêm nhưng thực lực của hắn thua kém rất nhiều. Một phần vì thời gian tu luyện quá nhanh và căn cơ không ổn định nên trong mắt Đế Nguyên Quân thì hắn không gây ra được bất cứ sức ép nào cả.

Tiết Hùng toàn lực đánh ra một quyền, ánh mắt Đế Nguyên Quân chợt lóe lên một cái rồi nhảy người lên cao. Bỏ mặc công kích của hắn mà lao về phía Tiết Linh.

“Cái gì?”. Tiết Hùng con ngươi co rút lại, công kích của hắn thế mà bị tránh một cách dễ dàng như vậy. Hắn không tin nên muốn tiếp tục đánh ra thêm mấy quyền nhưng lúc này cũng đã muốn.

Đế Nguyên Quân thình lình xuất hiện trước mặt Tiêt Linh khiến nàng toàn thân như chết lặng. Nhìn hai mắt đỏ máu do sát ý ngưng tụ đã dọa nàng sợ hãi đến cùng cực. Tay chân mềm nhũn như muốn ngã xuống nhưng không thể.

“Tiết Linh, không”. Tiết Anh Nghiêm hai hàng nước mắt chảy xuống, đau đớn kêu lớn một tiếng.

Tiết Linh đến khi lấy lại được ý thức của mình thì cũng là lúc tâm trí nàng dần trở nên mơ hồ. Đế Nguyên Quân một kiếm đâm xuyên qua tim nàng rồi kéo mạnh qua một bên. Chưa dừng lại ở đó, Đế Nguyên Quân tiếp tục vung kiếm. Một kiếm này triệt để chém đứt đầu. Tiết Linh dần dần gục xuống trên vũng máu.

“Ahhhhh….”. Tiết Anh Nghiêm điên cuồng, hắn không lo nghĩ đến chuyện gì nữa mà lao lên. Ở trong mắt hắn bây giờ chỉ có ý định giết chết Đế Nguyên Quân.

Cảm nhận được sát ý, Đế Nguyên Quân không có chút biểu cảm, gương mặt âm trầm hết mức, ánh mắt giễu cợt nhìn Tiết Anh Nghiêm rồi tiếp tục chuyển hướng.

Tiết Anh Nghiêm đoán được mục tiêu tiếp theo là Tiết Vân Đạt nên dốc hết sức. “Tiết Hùng, nhanh ngăn hắn lại cho ta“.

Đế Nguyên Quân vung kiếm chém xuống, Tiết Vân Đạt sợ hãi lùi lại rồi trốn sau lưng Tiết Hùng. Lưỡi kiếm sắc bén chém xuống, Tiết Hùng cắn răng, hai tay đưa lên cao chống đỡ.

Chân nguyên bảo vệ ở bên ngoài, kiếm chiêu nhanh chóng bị chặn lại, Đế Nguyên Quân thu kiếm rồi nhảy lùi ra xa.

“Chết đi“. Tiết Anh Nghiêm hai tay tụ lực tung chưởng đánh tới.

Chân nguyên nồng đậm đánh ra, Đế Nguyên Quân nhảy lùi ra xa nhưng đều bị Tiết Anh Nghiêm đoán được.

Oanh!

Chưởng lực mạnh mẽ đánh xuống. Đế Nguyên Quân toàn thân phát lực chống đỡ. Chưởng lực mạnh đè xuống khiến Đế Nguyên Quân dần dần khụy chân xuống.

“Hahaha. Chết đi”.

Tiết Anh Nghiêm cười lớn rồi dốc hết sức.

Bị chèn ép hết mức, Đế Nguyên Quân không lấy làm sợ mà thay vào đó là nở một nụ cười nhẹ. “Dựa vào ngươi mà muốn giết ta sao?”.

“Ai cho ngươi tự tin như vậy?”.

Đế Nguyên Quân vận chuyển Ngũ Hành Bá Thể Quyết lên đến cực hạn. Bất chợt, Tiết Anh Nghiêm cảm nhận được một cỗ lực lượng mạnh mẽ đang dần thức tỉnh.

Chưởng lực bị đẩy lùi, Tiết Anh Nghiêm gương mặt lộ ra vẻ dữ tợn, hắn không tin được một chưởng toàn lực lại bị chặn lại dễ dàng như vậy.

“Tiết gia chủ, ngươi chỉ có chút thực lực này thôi sao?”.

Đẩy lùi chưởng lực, Đế Nguyên Quân vung kiếm chém nhanh về phía cổ. Tiết Anh Nghiêm hít vào một ngụm khí lạnh rồi lùi lại. May mắn tránh được một kiếm chí mạng nhưng mũi kiếm vẫn đánh trúng.

“Âm hiểm?”. Tiết Anh Nghiêm tức giận quát lớn, hắn vừa nhảy lùi ra xa vừa tung một chưởng đánh tới.

“Hahaha, âm hiểm. Cái này ta phải hỏi con trai ngươi Tiết Hùng và Tiết gia mới phải”.

“Còn ta như thế này còn tốt chán”.

“Hồ ngôn loạn ngữ, ngươi còn muốn vu oan cho Tiết gia”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân ánh mắt lạnh nhạt, gương mặt không một chút biểu cảm nói. “Như thế thì như thế nào? Các ngươi cản được ta sao?”.

Đế Nguyên Quân đánh ra một cước đá văng Tiết Anh Nghiêm ra gần mười trượng.

Đang lúc muốn lao lên một kiếm giết chết, thì đúng lúc này. Một giọng nói âm trầm mạnh mẽ vang lên khiến Tiết phủ phải rung động. “Ở đâu xuất hiện một tên tiểu nhi không biết sống chết dám đến Tiết gia ta làm loạn”.

“Là các vị trưởng lão, ta xem ngươi bây giờ có càn rỡ được nữa hay không?”. Nhìn thấy năm vị lão giả hai chân đạp không đi đến, Tiết Hùng trên gương mặt nở một nụ cười vui mừng nói.

“Ngưng Hải cảnh thì như thế nào? Một người đến thì ta giết một, năm người đến thì ta giết năm”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nở một nụ cười kỳ dị, ánh mắt bất chợt phóng ra tinh quang. “Tiết gia thì đã sao, chê cười rồi”.

“Hừ, tiểu nhi lớn gan”. Đại trưởng lão hai tay kết ấn nói. “Để ta xem ngươi trụ được bao lâu”.

“Hộ Môn Đại Trận, khai”.

Năm vị trưởng lão đồng thời thúc dục đại trận, đột nhiên. Một bức tường mờ ảo dần bao phủ toàn bộ Tiết gia. Đó là một đại trận phòng vệ rất mạnh, ngay cả cường giả Ngưng Hải cảnh muốn đột phá từ bên ngoài vào là điều không tưởng.

Ở trung tâm đại trận, một tiểu trận nhỏ từ trên cao thình lình rơi xuống bao bọc xung quanh Đế Nguyên Quân.

“Trọng Lực Tề Thiên”. Đại trưởng lão tiếp tục kết ấn rồi hét lớn một tiếng. Tiểu trận pháp ngay lập tức bộc phát ra một cỗ lực lượng đè xuống khiến Đế Nguyên Quân muốn hô hấp khó hơn gấp nhiều lần.

“Hahaha, trận pháp này có thể trấn áp được cường giả Thiên Địa cảnh. Để ta xem ngươi chống đỡ như thế nào?”. Đứng ở bên ngoài tiểu trận, Tiết Anh Nghiêm điên cuồng cười lớn.

“Hahaha, chỉ với tiểu trận này mà muốn trấn áp Thiên Địa cảnh”. Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn năm vị trưởng lão với ánh mắt châm chọc rồi cười lớn. “Ai cho các ngươi tự tin như vậy?”.

“Đừng nói là Thiên Địa cảnh, ngay cả ta các ngươi cũng không trấn áp được”. Đế Nguyên Quân vận chuyển Ngũ Hành Bá Thể Quyết lên đến cực điểm, đồng thời hắn cũng nuốt xuống một viên đan dược rồi quát lớn. “Phá cho ta”.

Đột nhiên, ở trên trời cao. Những đám mây đen dần dần tích tụ lại và ở trên đó bắt đầu xuất hiện những tia chớp nhỏ chạy dọc xuống.

“Kia là?”. Một vị trưởng lão hốt hoảng nói. “Đây là Thiên đố”.

“Không ổn, hắn muốn cùng ta độ lôi phạt”.

“Như vậy thì uy lực của lôi quang sẽ mạnh hơn gấp trăm ngàn lần”.

“Đúng là tên điên, muốn đồng quy vô tận với Lâm gia sao?”.

“Hahaha, đồng quy vô tận với Tiết gia?”. Đế Nguyên Quân nghe vậy nên phá lên cười lớn, ánh mắt khinh thường nhìn họ nói. “Các ngươi xứng sao?”.

Đế Nguyên Quân vừa dứt lời, những tia lôi quang kinh khủng đánh xuống khiến đại trận đang run lên một cách kịch liệt, còn đám đệ tử có thực lực yếu kém thì bị uy áp của lôi quang chấn diệt thành hư vô.

- --

Ps: Bão like bão cmt đi mn ơi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.