Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 267: Chương 267: Thương lão? Thực lực của ngươi chỉ có vậy thôi sao?




Chúng chỉ là một đám sơn tặc nhỏ bé mà thôi?!

Nhìn dáng vẻ Đế Nguyên Quân tự tin, Trương Thiếu Kiệt ánh mắt lo lắng nhìn hai người. Tuy biết thực lực của Đế Nguyên Quân rất mạnh và Thương lão là cường giả Thiên Địa cảnh nhưng đối với đám sơn tặc thì thực lực của họ có mạnh đến đâu cũng không thể nào chống đỡ được chứ đừng nói đến việc cứu người.

Trương Thiếu Kiệt mặc dù rất lo lắng nhưng hắn lúc này cũng không còn lựa chọn nào khác. Tuy biết chênh lệch giữa hai bên là rất lớn nhưng hắn vẫn không ngừng hy vọng. Suy nghĩ thêm một lúc, Trương Thiếu Kiệt thở dài một hơi, đáp. “Thôi được rồi, ta sẽ dẫn hai người đi?”.

Trương Thiếu Kiệt cúi đầu. “Ta chuyện này rất nguy hiểm nhưng ta vẫn hy vọng hai vị có thể cứu được tiểu Xuyên. Chỉ cần tiểu Xuyên an toàn quay trở về thì hai người muốn ta làm gì cũng được, ta chắc chắn sẽ không từ chối?”.

“Một người bình thường như ngươi thì có thể làm gì cho ta được chứ?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu đáp. “Việc ta cứu tiểu Xuyên không phải vì ngươi mà là vì ta nên ngươi không cần phải để ý. Ta chỉ cần ngươi dẫn ta đến doanh trại của đám sơn tặc quanh đây”.

“...”. Trương Thiếu Kiệt nghe thấy vậy thì giật mình, ánh mắt hắn nhìn Đế Nguyên Quân lộ vẻ khó tin rồi thốt ra. “Ngươi vừa nói gì? Muốn ta dẫn hai người đến các doanh trại sơn tặc ở gần đây?”.

“Chẳng nhẽ hai người muốn tiêu diệt toàn bộ sơn tặc quanh đây sao?”.

“Tiểu tử này cũng nhanh ý phết?”. Thương lão đứng ở bên cạnh lên tiếng. “Ngươi đoán đúng ý định của tên tiểu tử này rồi đó?”.

“Hắn đúng là có ý định sẽ tiêu diệt hết toàn bộ sơn tặc ở xung quanh để phòng ngừa hậu quả cho các ngươi. Tuy ta không biết lý do hắn mạo hiểm như thế nhưng ta dám chắc một điều là lời nói của hắn là thật”.

Trương Thiếu Kiệt ánh mắt kinh hãi nhìn Đế Nguyên Quân một lúc rồi thốt ra. “Ngươi có biết xung quanh đây có biết bao nhiêu doanh trại sơn tặc hay không? Có tới năm, năm doanh trại? Hai người đang nói đùa ta đó chứ?”.

“Ta nói đùa với ngươi làm gì?”. Đế Nguyên Quân lắc đầu. “Ta chỉ vì báo đáp ân tình các ngươi đã cứu ta mà thôi, nêu sau khi ta giải quyết được hết đám sơn tặc thì ta sẽ rời đi và từ nay ta sẽ không còn ai nợ ai”.

“Ngươi nhìn chỉ mới mười bảy mười tám tuổi mà suy nghĩ còn sâu xa hơn cả lão già như ta?”. Thương lão ánh mắt khoái chí nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười, nói. “Hay tiểu tử ngươi là một vị đại năng nào đó đoạt xá trùng tu?”.

“Ngươi nghĩ có người nào có thể đoạt xá ta được sao?”. Đế Nguyên Quân phì cười một tiếng rồi lắc đầu, đáp.

“Tiểu tử ngươi thật sự thú vị”. Thương lão quay người đi ra bên ngoài và nói. “Nhìn thì tuổi tác còn rất nhỏ mà mọi thứ lại ưu việt như vậy? Đúng là điều khó tin mà?”.

Đi ra khỏi nhà, Thương lão ngoái đầu nhìn về phía hai người, lớn tiếng quát. “Hai ngươi còn đứng ở đó làm gì, còn không đi giải quyết đám sơn tặc nhanh rồi quay về?”.

Rời khỏi nhà, cả ba người đi thẳng xuống núi rồi đi về phía tây khoảng chừng hai dặm thì trông thấy một ngọn núi với xung quanh là những hàng cây lớn và những bụi rậm giăng kín lối đi.

Trương Thiếu Kiệt chỉ tay lên phía lưng chừng núi rồi lên tiếng. “Đi băng qua khu rừng này rồi leo lên khoảng hai trăm trượng thì sẽ thấy một vùng tương đối bằng phẳng và doanh trại của đám sơn tặc cách đó không xa”.

“Được rồi, ngươi ở đây đợi một chút”. Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn theo hướng chỉ tay rồi gật đầu, đáp. “Ta rất nhanh sẽ quay về”.

Lời nói vừa dứt, Đế Nguyên Quân cùng Thương lão giẫm nhẹ chân một cái rồi đạp không bay lên. Với tốc độ của hai người thì chẳng mấy chốc đã đi đến nơi mà Trương Thiếu Kiệt vừa chỉ tới.

Cùng lúc này, đám sơn tặc ở trong doanh trại cách đó không xa vẫn không hề hay biết chuyện gì mà vẫn vui vẻ cười đùa một cách rôm rả mà không hề hay biết nguy hiểm đang đến gần.

Đứng cách doanh trại không đến một trăm trượng, Thương lão đứng nép mình sau vách núi và ló mặt nhìn về phía trước rồi lên tiếng. “Chà chà, đám sơn tặc này đúng là biết cách hưởng thụ? Không biết chúng đã ra tay cướp đoạt của biết bao nhiêu người mà vẫn ung dung được như vậy? Thật khiến lão già như ta cảm thấy ghen tị”.

“Thương lão? Người đừng có khiến người khác mất hình tượng có được không?”. Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn Thương lão, vừa tiến về phía trước và vừa lên tiếng.

“...”. Thương lão nhìn Đế Nguyên Quân đi qua thì đưa tay lên ra hiệu rồi thầm nói. “Tiểu tử, tại sao ngươi lại đi thẳng như thế?”.

“Chẳng nhẽ ta phải đứng trốn giống như ngươi?”. Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ, đáp. “Ta đến đây là để tiêu diệt đám sơn tặc chứ không phải sợ hãi chúng mà trốn?”.

“Ý ngươi nói là ta sợ chúng?”. Thương lão nghe thấy vậy thì giật bắn người, lão nhảy bổ về phía Đế Nguyên Quân, lão chỉ tay về phía sơn trại rồi lớn giọng quát. “Ngươi nghĩ ta là ai mà sợ đám sơn tặc đó chứ?”.

Nghe thấy tiếng quát lớn, đám sơn tặc nhanh chóng chuẩn bị vũ khí rồi xông thẳng về phía hai người rồi chỉ mũi đao, mũi kiếm và đồng thời quát lớn một tiếng. “Các ngươi là ai? Đến Thanh Phong Trại ta có việc gì?”.

Ngay lập tức, có một tên khác chỉ tay về phía hai người rồi lớn tiếng cười đùa. “Haha, nhìn dáng vẻ và trang phục tệ bạt của hai người này thì chắc là người của Trúc Sơn Trại đến để khiêu khích ta đó mà?”.

“Đám người Trúc Sơn Trại đúng là không có mắt nhìn, chúng nghĩ gì mà phái một lão già gầy nhom cùng một tên miệng còn hôi sữa đến đây?”.

“Chẳng nhẽ chúng định dâng mạng hai tên này cho ta sao… Haha…”.

“...”. Nhìn đám người Thanh Phong Trại cười đùa cùng ánh mắt khinh thường nhìn hai người, Thương lão vẻ mặt tức giận chỉ tay về phía đám người rồi quát lớn một tiếng. “Một đám sơn tặc các ngươi mở to mắt ra mà nhìn? Các ngươi xem ta là người như thế nào mà nói ta là một tên sơn tặc giống như các ngươi?”.

“Một đám tiểu tử không có mắt nhìn người mà dám hạ nhục ta? Các ngươi đúng là một đám người đáng chết?”.

“...”. Nhìn dáng vẻ xù lông của Thương lão, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ, nói. “Thương lão, ngươi đang rất tức giận?”.

“Tất nhiên?”. Thương lão gật đầu, đáp. “Chúng sao dám hạ thấp bản thân ta như vậy? Nghĩ gì mà nói ta là người của Trúc Sơn Trại, đây là quá khinh thường ta rồi?”.

“Nếu đã tức giận như thế thì chuyện giải quyết Thanh Phong Trại giao lại cho ngươi”. Đế Nguyên Quân quay người, hắn đi về phía mỏm đá ở gần đó rồi đặt mông ngồi xuống, nói. “Ta ở đây đợi tin vui từ lão?”.

“Cứ để đó cho ta?”. Thương lão ánh mắt nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lớn tiếng quát. “Tên tiểu tử khốn kiếp, ngươi đây là đang đẩy ta vào hố sao?”.

“Hà cớ gì lại nói ta như thế? Chẳng phải là ngươi tức giận vì bị chúng khinh thường sao?”. Đế Nguyên Quân khịt mũi, đáp. “Hay là ngươi sợ chúng nên mới không dám?”.

“Cái gì? Ngay cả ngươi cũng xem thường ta?”. Thương lão chỉ tay về phía đám người rồi lớn tiếng quát. “Được, được… Để ta cho ngươi xem như thế nào mới là thực lực chân chính?”.

Lão giả vừa dứt lời thì giẫm mạnh chân xông lên, chỉ thấy thân ảnh lão đột nhiên lóe lên một cái rồi thình lình xuất hiện trước mặt đám người rồi mạnh tay đánh ra một chưởng. Chưởng lực kinh khủng oanh kích đánh bay đám người ra xa rồi quay đầu nhìn về phía Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng. “Ngươi thấy thực lực chân chính của lão già này chưa?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân nhìn lão với ánh mắt khinh thường rồi lắc đầu. “Chỉ giải quyết mất tên lâu la dưới Ngưng Hải cảnh thì khoe khoang cái gì chứ?”.

“Đợi sau khi ngươi tiêu diệt được Thanh Phong Trại rồi hẵng nói?”. Đế Nguyên Quân phất tay rồi nói tiếp. “Nhanh chóng giải quyết chúng đi chứ ta ngồi đợi ở đây cảm thấy rất nhàm chán”.

“Ngươi đúng là tên không có tình người?”. Thương lão vừa đánh tới vừa lớn tiếng quát mắng. “Ngươi muốn nhanh mà sao vẫn còn ngồi ở đó, còn không tới giúp ta một tay?”.

“Cái đó thì ta không thích?”. Đế Nguyên Quân cười khẩy một tiếng, đáp. “Đây là ta đang tạo cơ hội cho ngươi rũ bỏ sự tức giận hay sao? Nên ngươi phải nhân cơ hội này cảm ơn ta mới đúng?”.

“Khỉ gió?”. Thương lão chỉ tay về phía Đế Nguyên Quân rồi hít vào một hơi thật sâu rồi lớn tiếng chửi mắng. “Càng nghe ngươi nói thì càng khiến ta tức giận hơn thì có?”.

“Thế thì ta xuống dưới kia trước? Ngươi cũng đừng để ta đợi lâu quá nên hãy giải quyết nhanh đi?”. Đế Nguyên Quân trực tiếp quay người rồi đạp không đi về phía Trương Thiếu Kiệt.

Nhìn Đế Nguyên Quân từ trên ngọn núi bay xuống, Trương Thiếu Kiệt hai mắt tròn xoe đầy kinh ngạc thốt ra. “Nguyên Quân huynh đệ? Tại sao ngươi lại xuống đây? Còn Thương lão thì sao?”.

“Chẳng lẽ Thương lão bị…?”.

Nhìn dáng vẻ lo lắng của Trương Thiếu Kiệt, Đế Nguyên Quân bất chợt nở một nụ cười nhẹ rồi lắc đầu đáp. “Chuyện này thì ngươi không cần phải lo lắng? Lão ta sẽ xuống đây nhanh thôi?”.

Trương Thiếu Kiệt bán tín bán nghi nhìn Đế Nguyên Quân mà không nói một lời nào. Tuy hắn không biết thực lực thực sự của Thương lão mạnh như thế nào nhưng hắn vẫn hy vọng mọi chuyện sẽ giống như Đế Nguyên Quân vừa nói.

Một lúc sau, Trương Thiếu Kiệt nhìn dáng vẻ nhàn nhã và không mấy quan tâm của Đế Nguyên Quân thì trong lòng càng ngày càng trở nên lo lắng. Kể từ lúc Đế Nguyên Quân xuống đây cũng đã gần một nén hương nhưng vẫn chưa thấy Thương lão quay trở lại.

Ngay khi Trương Thiếu Kiệt định quay qua và thúc dục Đế Nguyên Quân lên đó nhìn xem thì ở phía xa bỗng vang lên một tiếng quát lớn. “Tên tiểu tử thối, ngươi thật sự để ta đánh với chúng một mình? Ngươi biết thực lực của chúng mạnh như thế nào không?”.

“Ngươi nên cảm ơn lão già này khi đã bỏ ra công sức để tiêu diệt chúng chứ để một mình ngươi thì không biết đến bao giờ mới làm được?”.

Nhìn dáng vẻ không có gì gọi là mệt mỏi của Thương lão, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh và nhìn lão bằng ánh mắt khinh thường, nói. “Thân là Thiên Địa cảnh cường giả mà tốn thời gian gần một nén hương mới tiêu diệt được đám sơn tặc nhỏ bé?”.

“Thương lão? Thực lực của ngươi chỉ có vậy thôi sao?”.

- --

Ps: Cầu like, cầu cmt, cầu vote.

Thông báo: Mong mọi người sẽ đọc hết thông báo này của mình.

Xin chào tất cả mọi người, mình thật sự đáng tiếc khi phải nói điều này nhưng việc mình thường xuyên ra chương sẽ bị gián đoạn lại một chút. Bởi vì trên nền tảng hiện tại đang có không ít tác giả vì cái danh viết nhuận bút mà không quan tâm đến chất lượng của bộ truyện mà chỉ chăm chăm viết thật nhiều để kiếm được nhiều nhuận bút nên dẫn đến việc admin quyết định sẽ giới hạn số lượng chữ của mỗi truyện là 70000 chữ/tháng để kiểm duyệt lại những truyện có hành vi ở trên và xử lý.

Và bộ truyện hiện tại của mình đã lớn hơn 60000 chữ rồi nên thời gian tới mình sẽ hỏi thêm ý kiến của chị BTV để cố gắng đăng chương. Nếu như truyện mình vẫn bị giới hạn do yêu cầu của bên nên tảng thì mình bắt buộc phải dời chương lại.

Chính vì thế nên mong các bạn thông cảm cho mình và bên phía nên tảng. Mình cũng muốn đăng chương nhiều hơn để kiếm thêm nhuận bút nhưng mình rất tiếc khi phải nói điều này. Và mình cũng mong là tình trạng này sẽ sớm kết thúc để mình có thể đăng chương được nhiều hơn.

Sắp tới, mình sẽ vẫn đăng chương đều nhưng sẽ giới hạn số lượng chữ xuống dưới 2000 chữ mỗi chương. Nhưng các bạn yên tâm, chất lượng của truyện vẫn sẽ giống như hiện tại, sẽ không khiến các bạn phải thất vọng.

Bên cạnh đó, mình cũng đang hướng đến việc sẽ phát triển thêm một bộ truyện mới và vẫn sẽ đăng ở trên nền tảng này. Mình vẫn chưa biết là sẽ ký hợp đồng nhuận bút với bộ mới này hay không nhưng mình rất mong sẽ nhận được sự ủng hộ của tất cả mọi người.

- --

Một số thông tin về dự án truyện mới:

Hiện tại thì mình đã có suy nghĩ về hai dự án mới và muốn nhận được ý kiến của tất cả mọi người rồi mới quyết định. Mình rất mong nhận được những ý kiến của các bạn để có thể đặt tay vào dự án truyện mới sớm nhất.

Dự án 1:

- Thể loại: Huyền Huyễn, Võ Hiệp và xen lẫn yếu tố hài hước.

- Nội dung: Ở bộ truyện này thì mình sẽ viết theo motip về cuộc chiến giữa nhân, thần và yêu ma. Ở trong truyện thì sẽ không có yếu tố phân biệt cảnh giới giống như những bộ truyện tiên hiệp mà sẽ có những phân cấp và hạn chế của mỗi tộc riêng biệt với những khả năng khác nhau.

Mình sẽ khắc họa rõ sự nguy hiểm và cuộc sống của con người khi phải chống lại sự xâm lăng của yêu ma và sự kìm kẹp, gò bó của thần tộc đối với con người. Mình hứa hẹn sẽ mang lại những trận chiến đỉnh cao và những bại học ở trong bộ truyện này.

- Tổng thể thì bộ truyện này sẽ không có quá nhiều chương và mục tiêu hướng tới ban đầu của mình là sẽ tầm khoảng 500 chương. Nếu sau này mà thấy mạch truyện vẫn còn có thể phát triển thì mình sẽ viết dài hơn nữa.

Dự án 2:

- Thể loại: Huyền Huyễn, Đô Thị, Viễn Tưởng, Vô địch văn và bên cạnh đó sẽ xen lẫn thêm yếu tố hài hước.

- Nội dung: Cũng giống như dự án 1 nhưng bộ truyện này nhưng bối cảnh diễn ra tại đô thị ở trong tương lai. Khi mà những thế lực hùng mạnh dần xuất hiện ở trên trái đất và bên cạnh đó là có nhân vật chính.

Nói qua về nhân vật chính thì hắn có một thân phận cực kỳ bí ẩn, hắn rõ ràng là một con người nhưng sức mạnh lại vượt xa cả con người và có thể tiếp cận đến thần. Đó là một thứ tồn tại hết sức nguy hiểm.

Còn về tính cách của nvc: hắn là một người tùy tiện, cổ quái và có sở thích hay hố người khác.

- Tổng thể: Vì đây là một bộ truyện vừa có motip cũ và có cả motip mới nên mình vẫn chưa thể hình dung về số lượng chương truyện nhưng bộ truyện này sẽ không kéo dài giống như bộ Chuế Tế.

- --

Trên đây là hai dự án truyện sắp tới của mình nên rất mong nhận được ý kiến của mọi người. Nếu mọi người cảm thấy thích với dự án truyện nào thì hãy bình luận và cho mình thêm ý kiến nha.

Cảm ơn mọi người!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.