Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 381: Chương 381: Tiên diễn ba mươi sáu đạo




Lão giả ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân lộ ra vẻ hoài niệm cùng với đó là một nỗi buồn man mác từ sâu thẳm trong tâm trí.

“Trước khi ta truyền lại toàn bộ truyện thừa thì ta sẽ giải thích qua về những chuyện đã ra nhưng ta chỉ biết được một vài điểm ở trong đó mà thôi. Còn lại thì cần phụ thuộc vào con tìm hiểu mọi chuyện, đệ tử ngoan của ta”.

Liếc mắt nhìn ra xa, lão giả thở dài một hơi rồi lên tiếng nói tiếp.

“Thế gian tu luyện phân thành tu chân giới, Tiên giới, chư thiên vạn giới và còn những thế giới tu luyện cao cấp hơn nữa. Đáng tiếc, ta chỉ còn thiếu một bước nữa thì có thể vượt qua được chư thiên”.

“Còn về cảnh giới, tu chân giới hay quả tinh cầu này hiện tại chỉ có thể tu luyện được đến Thánh Hoàng cảnh nhưng ở trên đó còn một cảnh giới nữa là ‘Phá Kiếp cảnh’ hay còn gọi là ‘Độ Kiếp cảnh’, trải qua chín lần độ kiếp thì người tu chân có thể vũ hóa phi thăng lên Tiên giới”.

“Về Tiên giới có cảnh giới chia thành Nhân Tiên, Địa Tiên, Huyền Tiên, Đại La, Thánh, Thông Đạo và cuối cùng là Đế Tiên hay còn gọi là Đế cảnh”.

“Nhân tiên, sau khi vũ hóa phi thăng thì người tu chân sẽ có chín lần thuế biến tương ứng với chín tiểu cảnh giới và muốn đột phá tầng thứ mười thì con phải thoát khỏi sự quản chế của Thiên Đạo. Mỗi một lần thuế biến thì chân nguyên sẽ bị đồng hóa và trở thành tiên nguyên”.

“Địa Tiên, sau khi đột phá từ Nhân Tiên thì Địa Tiên sẽ có thêm một lần thuế biến nữa. Cải chế nhục thân rồi chân chính trở thành tiên, có thể hô phong hoán vũ, quản lý được một tiểu phương trên Tiên Giới và đa phần cường giả đều có cảnh giới này. Từ tiên nguyên sẽ biến thành địa, hóa thành thể rắn”.

“Huyền Tiên, ngưng luyện thành tiên đan và khả năng vượt trội hơn so với Địa Tiên”.

“Mạnh hơn nhiều là Đại La, địa tiên sẽ thuế biến tiên đan thành tiên anh, có thể chưởng không một tòa thành lớn với thực lực thông thiên, có thể dùng ý niệm tạo ra được Nhân Tiên, tùy ý phát nát hư không di chuyển ra ngoài vũ trụ bao la. Nhưng cảnh giới này vẫn còn một chút thiếu sót”.

“Về Thánh khi đột phá thì tiên anh sẽ hóa thành tiên đài, dung nạp pháp tắc chi lực, chưởng khống sinh tử của chúng tiên phía dưới. Có thể diệt sát toàn bộ tu chân giới chỉ trong một ý niệm và quan trọng là có thể chạm đến pháp tắc của Tiên Giới”.

“Thông Đạo, muốn đột phá cảnh giới này thì không phải việc đạt Thánh cảnh đỉnh phong mà bản thân cần phải thấu hiểu được một loại đạo pháp trong vô vàn đạo ở ngoài kia. Làm cường giả của một phương rộng lớn, nắm giữ tính mạng của vô vàn sinh mệnh của tiên tộc, có thể khởi tử hồi sinh sinh linh tiên giới chỉ cần thần hồn còn tồn tại và khả năng đi xuyên qua vô vàn thế giới ở Tiên Giới”.

“Và cảnh giới cuối cùng của Tiên Giới là Đế Tiên, phải am hiểu và chưởng không được pháp tắc mới có thể đột phá. Về khả năng thì cảnh giới này có thể nghịch chuyển thời gian trong một thời gian ngắn và đặc biệt là có thể du ngoạn vào chư thiên vạn giới”.

“Ta hiện tại chỉ nói qua về những cảnh giới này và con một khi đột phá đến những cảnh giới đó sẽ biết rõ khả năng hơn những gì ta vừa nói. Còn chư thiên thì ta chưa từng được đặt chân đến nên không rõ cho lắm. Nhưng ta dám chắc, cường giả ở chư thiên còn bá đạo hơn Đế cảnh gấp trăm ngàn lần”.

Lão giả hít vào một hơi thật sâu rồi tiếp tục lên tiếng.

“Còn cấp bậc và khả năng của Thiên Đạo chính là Đế cảnh, so với ta và Thánh Hoàng thì còn yếu hơn rất nhiều nhưng đó chỉ là đạo vận của Thiên Đạo buông xuống mà thôi. Còn về chân chính Thiên Đạo, quản chế thế gian vạn vật thì ít nhân cũng thuộc cường giả đỉnh cấp ở chư thiên và cũng có thể cao hơn?”

“Ta không biết con hỏi chuyện này vì mục đích gì nhưng thông qua ánh mắt và giọng điệu thì ta có thể đoán được một phần nào đó. Muốn đối phó Thiên Đạo thì thực lực của con ít nhất cũng phải sánh bằng hoặc phải cao hơn thì mới được. Trong tay Thiên Đạo có không ít pháp tắc và đạo nên con cần phải cẩn thận”.

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì lâm vào trầm mặc một lúc rồi mới thở dài một hơi.

“Đệ tử hiểu rõ”.

“Con đường phía trước vẫn còn dài lắm nên con cứ từ từ mà đi, chậm mà chắc. Chỉ có như thế thì căn cơ mới vững chắc và cũng là tiền đề để con đột phá sau này”.

Lão giả vui vẻ gật gù, nói.

“Nếu như ta có thể nhìn thấy cảnh tượng trong tương lai của con thì tốt biết mấy? Chỉ đáng tiếc là ta hiện tại đã đạt giới hạn cao nhất và lâu nhất chỉ có thể kéo dài không tới trăm năm. Nhưng ta cảm thấy rất may mắn khi đến cuối cuộc đời còn nhận con làm đệ tử, như thế thì ta đã mãn nguyện rồi”.

“Lão sư, người cần gì phải nói những lời bi ai như vậy?.

Đế Nguyên Quân ánh mắt tràn đầy sự tự tin và kiên định nhìn lão rồi nở một nụ cười nhẹ đáp.

“Rồi sẽ có một ngày ta sẽ tìm thấy lão sư ở trong luân hồi hoặc chuyển thế của người. Ta tin bản thân có thể làm được, lời của ta từ trước đến nay một khi đã nói ra thì chắc chắn sẽ thực hiện”.

“Haha… Đúng là đồ đệ tốt của ta?”

Lão giả nghe thấy vậy thì phá lên cười lớn một tiếng, ánh mắt lão tràn đầy sự thưởng thức nhìn Đế Nguyên Quân.

“Nếu như ta có thể nhập luân hồi chuyển thế thì mọi chuyện sẽ dễ dàng. Thân ta vẫn còn cấm pháp phong ấn của cường giả đến từ chư thiên nên không thể nhập luân hồi được, ngay cả việc đoạt xá trùng sinh ta còn không làm được nữa”.

“Với tình hình của ta và Thánh Hoàng hiện tại thì sau khi truyền lại truyền thừa thì nhục thân sẽ tan biến, nguyên thần thì sẽ bị kéo vào ‘Thời Gian Trường Hà’, nếu như con muốn cứu ta thì cảnh giới của con cần phải đủ mạnh để ngược dòng thời gian hoặc có khả năng kéo ta ra khỏi nơi đáng sợ đó?”

“Thời Gian Trường Hà?”

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên ngưng trọng và có chút kinh hãi, thốt ra.

“Một khi tiến vào đó thì chẳng phải bị chôn vùi mãi mãi hay sao?”

Đáp lại, lão giả ánh mắt hoài niệm nhìn ra xa rồi lên tiếng.

“Cũng không hẳn là thế? Thời kỳ còn đỉnh phong, ta đã từng thử đi ngược dòng Thời Gian Trường Hà nhưng chỉ đi được mấy bước rồi bị đánh văng ra ngoài. Đợi đến thời điểm con đạt tới đỉnh cấp của tiên giới thì ta đã bị vùi dập ở trong đó hàng vạn năm rồi”.

“Chưa kể, Thời Gian Trường Hà là một khoảng không thời gian độc lập không do Thiên Đạo quản chế nên thời gian ở trong đó cực kỳ hỗn tạp. Có khi con tu luyện đến đỉnh cấp thì thời gian ở trong đó chỉ trải qua một năm, thậm chí là hàng ngàn hàng vạn năm”.

“Với sự hiểu biết của ta thì Thời Gian Trường Hà chính là một thứ tồn tại khôn lường vô cùng. Một khi tiến vào trong đó thì khả năng thoát ra ngoài gần như bằng không. Với lại, ta đã sống cả một đời rồi nên chẳng còn hối tiếc nào nữa cả?”

“Ta bây giờ chỉ mong truyền thừa cả đời ta được truyền lại mà thôi?”

“...”.

Đế Nguyên Quân nghe thấy vậy thì sắc mặt dần trở nên âm trầm và lộ ra vẻ xa xăm vô cùng. Bản thân hắn chỉ từng tìm hiểu qua về Thời Gian Trường Hà thông qua Vạn Đạo Pháp Điển nhưng kể cả lúc bản thân đang ở đỉnh phong cũng không thể suy diễn ra được.

“Vẫn giống như những lời ban nãy, rồi sẽ có một ngày ta cứu người ra khỏi nơi hỗn tạp đó thôi lão sư? Ta tự tin bản thân có thể làm được?”

“Tốt, ta sẽ chờ đợi đến ngày đó. Nếu như có thể thoát ra được thì ta sẽ cho thấy thời kỳ đỉnh phong của ta có sức mạnh kinh khủng như thế nào?”

Lão giả khoái chí nở một nụ cười nhẹ, đáp.

Sau đó, ánh mắt lão dần trở nên âm trầm nhìn Đế Nguyên Quân rồi lên tiếng nói tiếp.

“Ta đã cảm thấy rất vui khi có thể nói ra được hết tiếng lòng của bản thân và thu nhận một đệ tử tốt. Đối với ta nhưng thế đã tốt lắm rồi?”

“Nãy giờ trò chuyện đã đủ rồi nên ta bây giờ sẽ truyền lại truyền thừa cả đời ta cho con. Mặc dù công pháp này không phải đệ nhất ở Tiên Giới nhưng ta dám đảm bảo, dựa vào thiên phú của con thì sẽ trở thành đệ nhất sớm thôi”.

Lão giả vừa nói vừa đánh ra một đạo nguyên thần xông thẳng vào trong mi tâm của Đế Nguyên Quân.

“Công pháp này của ta có tên gọi là ‘Tiên Diễn Ba Mươi Sáu Đạo’ và trong đó còn ẩn chứa pháp tắc của bản thân ta. Nếu như con muốn thì hãy tu luyện theo nhưng ta khuyến khích con tìm ra pháp tắc chân chính của bản thân”.

“Chỉ có như thế thì con mới có thể trở thành cường giả đệ nhất”.

Sau khi truyền lại toàn bộ tiên diễn, cơ thể lão giả dần hiện lên những đường vân màu đen và không ngừng lan ra xung quanh. Cho đến cuối cùng, cơ thể lão dần dần nứt ra rồi tan biến vào trong không khí.

“Đồ nhi tốt của ta hãy nhớ, ta là Tiên Diễn và người đời gọi ta Tiên Diễn Đế Tôn?”

Nhìn nhục thân lão giả dần tan biến và đạo nguyên thần ở trong mi tâm cũng biến mất theo. Đế Nguyên Quân đưa mắt nhìn ra xa với ánh mắt đượm buồn và có chút bi ai. Hắn đứng chết đứng ở đó một hồi lâu rồi thở dài một hơi.

Sau đó, Đế Nguyên Quân từng bước đi ra khỏi cổ miếu rồi ngoái đầu nhìn lại.

“Rồi sẽ có một ngày ta cứu người ra ngoài và đứng trước mặt báo danh đệ tử? Lời nói của Nhất Đế ta từ trước đến giờ chưa bao giờ thay đổi, ta chắc chắn sẽ làm được?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.