Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 117: Chương 117: Tỉnh dậy




Ở trong tiềm thức!

Đế Nguyên Quân đứng trong một khu vực cực kỳ rộng lớn, hắn thậm chí còn không nhìn thấy điểm cuối cùng. Và kỳ lạ hơn là nơi này chỉ có một màu đen huyền bí.

Đế Nguyên Quân đưa tay lên cảm nhận, ánh mắt hắn nhìn vào khoảng không vô tận rồi kinh hãi thốt ra. “Nơi này toàn là ma khí?”.

“Đúng hơn là Thiên Ma Chi Khí”.

“Không biết ta bị đưa đến nơi nào đây?”.

Đế Nguyên Quân đi về phía trước, ánh mắt hắn nhìn ngó xung quanh nhưng không phát hiện bất cứ thứ gì. Càng kỳ lạ hơn là khi hắn càng đi xa thì có cảm giác nguyên thần và cơ thể đang dần tách biệt với nhau. Giống như bị một loại lực lượng huyền bí nào đó chiếm hữu.

Nhưng chỉ với như đó không khiến Đế Nguyên Quân bị chùn bước. Đế Nguyên Quân tiếp tục đi thẳng về phía trước cho đến khi nguyên thần thoát khỏi cơ thể.

Ngoảnh đầu nhìn cơ thể đứng bất động ở sau lưng rồi thở nhẹ một hơi. Nguyên thần Đế Nguyên Quân hư ảo tiếp tục đi về phía trước. Hắn càng đi thì mức độ nguyên thần càng ngày càng mạnh và cơ thể hư ảo đang dần thành hình.

Mỗi một bức chân, Đế Nguyên Quân như rủ bỏ được gánh nặng cảnh giới và hắn bây giờ có thể trở về với bản thân trước đây.

Một bước hạ, cảnh giới tăng!

Đế Nguyên Quân đi mãi, đi mãi mà chưa có dấu hiệu dừng lại. Hắn không biết bản thân đã đi bao lâu và đã đi được bao nhiêu bước nữa?

Trăm vạn, ngàn vạn, triệu vạn, ức vạn,... Hắn cũng không biết!

Đế Nguyên Quân vẫn tiếp tục, cho đến khi cảnh giới trên người hắn đạt đến Thánh Hoàng cảnh đỉnh phong thì không thể nào bước được nữa. Trên người Đế Nguyên Quân hiện lên từng đạo Thiên Đạo xiềng xích đang quấn chặt cơ thể và ngăn không cho hắn tiến lên nữa.

Nhìn xuống những đạo cấm chế, hai hàng lông mày Đế Nguyên Quân nhíu chặt lại. Hắn cố gắng bước thêm một bước nhưng sức lực của con người không thể nào vượt qua được Thiên Đao.

Đúng lúc này, một tiếng thở mạnh ở trong hư không vang lên.

Đây chỉ là một hơi thở nhẹ nhưng đủ khiến cho toàn bộ không gian này phải run rẩy, thậm chí có nơi còn hiện lên từng đường nứt vỡ. Đế Nguyên Quân con ngươi co rút, ánh mắt hắn nhìn ra xa thì trông thấy thứ gì đó rất lớn đang ẩn mình ở trong tối.

Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu, trên gương mặt hắn lộ ra vẻ không thể tin được và khiến hắn có cảm giác sợ hãi từ trong tiềm thức. Đây chính là lần đầu tiên hắn có cảm nhận như thế này, ngay cả trận chiến với Thiên Đạo Tử và đối mặt với Thiên Đạo cũng không bằng một phần vạn.

Một hơi thở có thể khiến Đế Nguyên Quân lo sợ?!

Đây rốt cuộc là thứ gì?!

Khi hắn đang thất thần suy nghĩ, thì ở trong tối hiện lên hai con mắt màu đỏ tươi giống như máu trông lạnh lẽo vô cùng. Ánh mắt đó giống như chủ tể từ trên cao nhìn xuống thế gian vạn vật và Đế Nguyên Quân ở trong mắt nó không khác gì bụi bặm.

Chợt, một giọng nói âm trầm nặng nề mang theo vẻ huyền bí và ma mị vang lên.

“Nhân loại nhỏ bé”.

“Hơn trăm vạn năm rồi, ngươi bây giờ mới tới?”.

Hơn trăm vạn năm?!

Đế Nguyên Quân nghe giọng nói ma mị rồi khẽ run lên, gương mặt lộ ra vẻ kinh nghi nhìn về phía giọng nói truyền tới, nói. “Đợi ta? Ngươi đang đùa ta sao?”.

“Đạt tới cảnh giới như người thì một Thánh Hoàng cảnh nhỏ bé thì có gì mà phải đợi?”.

“Nói đi, mục đích của ngươi khi đưa ta đến đây là gì?”.

Ở trong hư không, giọng nói huyền ảo ma mị vang lên. “Từ trước đến giờ chưa có ai dám tra hỏi ta, cho dù có cũng bị ta giết chết”.

“Còn ngươi, con người nhỏ bé, ngươi dám tra hỏi ta?”.

“Ngươi không sợ chết sao?”.

Đáp lại, Đế Nguyên Quân phong thái đạo mạo đưa hai tay ra sau lưng, gương mặt không chút nào để ý nói. “Chết thì sao? Mà không chết thì như thế nào?”.

“Đối với người khác thì cái chết là thứ gì đó rất đáng sợ, còn ta thì cái chết chỉ nhẹ như lông hồng thôi”.

“Hơn thua nhau nhất niệm, cần gì phải sợ?”.

“Chưa kể, nếu người muốn giết ta thì không nói ra những lời như thế này”.

Từ trong hư không đi ra, một nam tử cao gần hai mét, toàn thân khoác một bộ trang phục màu xám đen đi ra. Ngũ quan trên gương mặt tinh xảo và tỉ mĩ vô cùng, trông cực kỳ điển trai nhưng ẩn giấu ở trong đó là một sự hung hiểm vô cùng.

“Hahaha”. Đứng đối diện Đế Nguyên Quân, nam tử nhìn hắn rồi phá lên cười lớn một tiếng rồi nói. “Ngươi đúng là thú vị”.

“Trong hàng vạn người ta từng gặp qua thì phong thái của ngươi không đến nỗi tệ”.

“Ta rất bất ngờ, một con người còn rất nhỏ tuổi như ngươi mà đã có sự nhạy bén và tự tin”.

Đế Nguyên Quân gật đầu trả lời. “Ta xem như đây là một lời khen”.

“Ngươi đúng là một người thú vị”. Nam tử vẻ mặt thích thú cười nói. “Với cả, ngươi nhìn thấy ta mà không bất ngờ gì sao?”.

Đế Nguyên Quân gật đầu, dáng vẻ thư thái trả lời. “Đúng, từ khi bị kéo vào không gian này thì ta đã đoán được rồi”.

“Thời gian của ta không có nhiều, đồng bạn vẫn đang đợi ta ở bên ngoài”.

“Chưa kể, thời gian của ngươi cũng không còn nhiều. Ngươi có chuyện gì thì cứ nói thẳng đi, ta không muốn vòng vo”.

“Ánh mắt không tệ”. Nam tử khẽ gật đầu rồi nở một nụ cười thưởng thức nói. “Nếu ngươi đã đoán được ta là ai rồi thì không cần giới thiệu nữa”.

“Trong tay ta có một bộ công pháp chí tôn Thần cấp tên là “Đế Tổ Chân Ma”, bộ công pháp này chính là sở tu cả đời của ta. Ta đã tốn hơn ngàn tỷ năm mới tạo ra được”.

“Có bộ công pháp này thì người chỉ cần tu luyện trăm vạn năm sẽ đạt tới cảnh giới của Thần”.

“Mặc dù căn cơ của ngươi không vững bằng Đế tử, Thần tử nhưng chỉ cần có công pháp này thì con đường tu luyện của ngươi là vô địch”.

Đế Nguyên Quân nghe xong liền thở dài một hơi, hắn nhìn nam tử rồi lắc đầu nói. “Thế gian muôn hình vạn trạng, cường giả chí tôn nhiều không đếm xuể. Đại đạo ngàn vạn, công pháp như thần”.

“Thế gian không có gì là vô địch tuyệt đối nên cần gì phải nói hai chữ “Vô địch”?”.

“Công pháp tuy tốt nhưng đó là con đường, là kinh nghiệm của ngươi. Còn nó đối với ta thì không có ý nghĩa gì cả”.

“Ta không cầu con đường vô địch, ta chỉ cầu đại đạo, cầu trường sinh”.

“Ta tự có con đường riêng của mình, nên dừng lại đi thôi”.

“...”. Từng câu từng chữ Đế Nguyên Quân vang lên khiến nam tử trầm mặt một lúc. Bất chợt, nam tử ngẩng đầu lên cao rồi cười lớn một tiếng. “Hahaha… Ngươi vượt ngoài sự mong đợi của ta”.

“Ta thật sự mong đợi đến ngày ngươi đương đỉnh, không biết ngươi lúc đó sẽ như thế nào?”.

“Thật đáng mong chờ”.

“Được Thiên Ma Thần Thú xem trọng, đây mới là điều vượt ngoài mong đợi của ta”. Khóe miệng Đế Nguyên Quân nhích lên rồi gật đầu đáp. “Ngươi đưa ta đến đây chắc không phải truyền mỗi công pháp thôi đúng không?”.

“Ngươi nói đi, mục đích của ngươi là gì?”.

Nam tử gật đầu, ánh mắt nhìn ra xa rồi lên tiếng trả lời. “Đúng là ta có chuyện cần nhờ ngươi giúp”.

“Trải qua trận chiến với tứ đại Thần thú, ta mặc dù bại trận nhưng vẫn chưa chết. Thiên Ma Chi Khí chỉ là công pháp của ta dẫn luyện ra và nó mang theo một phần nhỏ lực lượng của ta. Nếu ta không làm thế thì tứ đại Thần thú sẽ không bỏ qua cho ta”.

“Để bảo toàn mạng sống, ta đã tự phong ấn bản thân vào Hư Vô Cực Vực và đang đợi người đến giúp ta phá vỡ. Nhưng để đến được nơi đó thì ngươi phải có Thiên Ma Chi Khí thật hùng hậu mới có thể đi vào”.

“Mục đích của ta rất đơn giản, khi ngươi nhập Thần thì hãy đến Hư Vô Cực Vực giúp ta phá vỡ phong ấn. Ở Thần giới cực kỳ hung hiểm, ngươi một thân một mình đến đó rất nguy hiểm, khả năng sống sót của ngươi gần như bằng không”.

“Chỉ cần cứu ta ra ngoài thì ta sẽ hộ ngươi một mạng”.

“Nếu ta nói không thì sao?”. Đế Nguyên Quân ánh mắt hững hờ nhìn nam tử rồi hỏi ngược lại.

Đáp lại, nam tử nở một nụ cười nhẹ và vẻ mặt không có chút ngoài ý muốn trả lời. “Ta biết ngươi sẽ giúp ta”.

Đế Nguyên Quân nở một nụ cười nhẹ xem như câu trả lời.

“Thật đáng tiếc, ta muốn nói chuyện cùng người thú vị như ngươi một lúc nhưng mà thời gian không cho phép”. Cơ thể nam tử khẽ run lên một cái, không gian xung quanh cũng bắt đầu nứt vỡ thành từng mảnh và chuẩn bị sụp đổ. “Bộ công pháp kia là quà gặp mặt cũng như lời cảm ơn mà ngươi không muốn. Thiên Ma Chi Khí nếu như không có công pháp để vận chuyển thì chỉ có hại nên ta sẽ tặng cho ngươi nhất pháp”.

“Có pháp này trong tay thì ngươi có thể giảm thiểu được”.

Nam tử vừa nói vừa đánh ra một đạo pháp quyết bay thẳng vào trong mi tâm Đế Nguyên Quân.

Cảm nhận khả năng của đạo pháp quyết này, Đế Nguyên Quân toàn thân khẽ run lên một cái, ánh mắt kinh hãi rồi hít vào một ngụm khí lạnh.

Hắn chỉ biết là đạo pháp quyết này cực kỳ bá đạo!

“Chuyện ta đã nói hết rồi”. Nam tử từ từ đưa tay lên, ánh mắt nhìn Đế Nguyên Quân rồi nở một nụ cười nhẹ nói. “Ta rất mong đợi đến ngày ta gặp lại ngươi ở trên Thần giới”.

“Còn bây giờ thì...”.

Lời nói nam tử chưa kịp dứt thi toàn bộ không gian đã sụp đổ hoàn toàn. Nguyên thần xuất khiếu đã quay về với cơ thể. Đế Nguyên Quân nhìn ngó xung quanh một lúc rồi lắc đầu và thở dài một hơi. Ánh mắt nhìn lại nói. “Cũng nên tỉnh dậy”.

Ở bên ngoài!

Đám người nhìn Đế Nguyên Quân đang thôn phệ thi thể của đám đệ tử Thiên Lang Bang thì nhận định hắn đã trở thành ma vật nên xông lên, muốn trực tiếp giết chết hắn.

Từ trong cơn mơ tỉnh dậy, Đế Nguyên Quân hai mắt đóng mở nhìn hai mươi người đang đánh tới thì thở dài một hơi rồi lạnh gióng nói. “Mấy người...”.

- --

Ps: cầu like, cầu vote,...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.