Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 459: Chương 459: Tinh huyết hỏa phụng




Nhìn dáng vẻ Vân Diệp hiện tại khiến hắn nhớ đến bản thân mình mấy năm trước. Bị chính những người thân thích phản bội nhưng hắn vẫn cảm thấy bản thân tốt hơn vì không nhìn cảnh những người máu mủ, ruột thịt bị giết chết ngay trước mắt mà bản thân không thể làm gì.

Hiểu được cái cảm giác đó, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi. Hắn mặc dù nhận thấy được sự quyết tâm và mong muốn báo thù trong ánh mắt của cô nhưng hắn không thể ra tay trợ giúp một người không mang lại cho hắn bất cứ lợi ích nào cả.

Kể cả hai người có bán mạng vì hắn nhưng nếu thực lực quá yếu thì có bán mạng hay không thì cũng chỉ có một kết quả và sự hy sinh đó chỉ là thừa thãi ở trong mắt hắn mà thôi.

Thêm nữa, hắn đã bị Lý Mộ Viên xem như một kẻ thù không đội trời chúng và muốn giết chết hắn ngay lúc có cơ hội. Còn Đế Nguyên Quân cũng chẳng suy nghĩ đến việc Lycs Mộ Viên xem bản thân là gì, chỉ cần lão ta không tự mình tìm đến, không kết thành mối thù thì hắn cũng chẳng để tâm đến.

Còn việc của La gia thì hắn cũng không quản bởi vì thực lực của La Thiên không hề kém hơn, thậm chí còn có phần thắng thế. Nhưng với sự bành trướng của Lý Mộ Viên cùng thế lực thì hắn đã đoán ra được một phần nào đó về tình cảnh của La Thiên hiện tại.

Tuy hắn và La gia không còn ai nợ ai nhưng dựa trên mặt mũi thì La Thiên đã giúp hắn không ít việc và cũng ra mặt những lúc cần thiết. Chưa kể, La Thiên là người như thế nào thì trong lòng hắn đều đã biết, mặc dù thiên phú tu luyện không quá cao nhưng là một người rất chính trực và có thể tin tưởng được.

Chưa kể, Đế Nguyên Quân còn cần La Thiên giúp hắn không ít việc nên không thể để hắn chết ở trong tay Lý Mộ Viên được.

Nhắm mắt dưỡng thần một lúc, Đế Nguyên Quân từ từ mở mắt thì nhìn thấy cả hai người vẫn còn quỳ ở đó thì thở dài một hơi.

“Hai người đứng dậy cả đi? Chuyện ta có ra tay giúp hay không thì hiện tại vẫn chưa chắc chắn nhưng ta biết có người sẽ đứng ra đối đầu trực tiếp với Lý Mộ Viên nên hai ngươi không cần phải lo lắng”.

“Nếu xét về thực lực thì người đó sẽ không thua kém là bao nhưng tương lai không ai có thể nói trước được. Nói không chừng, người đó chính là đối số của Lý Mộ Viên cũng nên”.

“Còn việc ra tay thì phải tùy thuộc vào bọn chúng, chỉ cần không đụng phải ta thì ta chẳng để tâm đến. Còn nếu như không biết sống chết thì… Khà khà…”.

“Về thỏa thuận lúc trước, ta đã đảm bảo sẽ cho ngươi cơ duyên sau khi giúp ta lấy tinh huyết. Ta có thể giúp ngươi giác tỉnh thiên phú, ta cũng có thể tặng ngươi một cuốn công pháp tu luyện nhưng tất cả phải dựa vào bản thân ngươi mới có thể đạt được?”

“Đa tạ tiền bối”.

Cả hai người kia nghe thấy vậy thì vui mừng, cả hai cúi đầu thi lễ rồi lên tiếng đáp lời.

Quay người nhìn về phía đỉnh núi, Đế Nguyên Quân bất giác thở dài một hơi. Đối với hắn, việc thu lấy tinh huyết là một chuyện rất dễ dàng và chẳng cần hai người ra tay. Sở dĩ hắn nói như vậy cũng là vì giúp đỡ La Thiên, giúp hắn tìm kiếm được thêm đồng minh có thực lực.

Chưa kể, hắn còn nhìn trúng thiên phú của Vân Diệp sau khi thức tỉnh hoàn toàn. Mặc dù không thể sánh bằng Lâm Tuyết Nhi nhưng cũng có thể coi là một người có thực lực không mấy thua kém so với thiên kiêu.

Nhưng để có thể làm được điều đó thì cô cần phải cố gắng nhiều hơn thế nữa. Không chỉ có thế, ngay cả Lâm Tuyết Nhi hiện tại cũng phải tôi luyện thực lực của bản thân mạnh hơn nữa thì mới có thể đối đầu, sánh ngang được với những thiên kiêu chân chính.

“Xem ra, La Thiên sẽ nợ ta thêm một món ân tình rồi?”

Đi về phía đỉnh núi, Đế Nguyên Quân bị vô vàn hỏa diễm bao trùm và thiêu đốt nhưng hắn lại đi xuyên qua một cách thản nhiên mà không có một chút lo lắng hay sợ hãi nào cả. Mỗi một nơi hắn đi qua thì hỏa diễm ở xung quanh đều sẽ chủ động tách ra, giống như chúng đang sợ hãi vậy.

Mặc dù không để lộ linh hỏa ra ngoài nhưng thân hỏa diễm đều có cách để nhận biết lẫn nhau. Kể cả chúng không sinh ra linh trí, biến thành linh hỏa thì việc đối mặt với linh hỏa bậc cao sẽ bị áp chế rất nhiều.

Còn linh hỏa trong người hắn chính Thiên Ma Thần Hỏa, một trong những loại chí cao hỏa diễm và mang trên mình sức mạnh hủy diệt vô cùng kinh khủng. Mặc dù linh hỏa vẫn còn rất nhỏ bé và còn lâu mới có thể chạm tới ngưỡng cửa đó nhưng nó dù sao vẫn là cấp bậc chí cao nên không thể coi thường được.

Càng đi lên cao, hắn nhìn thấy có không ít người dừng chân tu luyện ở bên cạnh. Việc mượn hỏa diễm để tôi luyện nhục thân và có thể mượn nó để tôi luyện chân nguyên ở trong cơ thể trở nên tinh thuần, nồng đậm hơn.

Nhìn thấy những người đó, Đế Nguyên Quân trong lòng có chút cảm khái.

“Những người này đúng là không tệ, có thể mượn hỏa diễm để tôi luyện thì xem như cũng có chút cốt cách. Nhưng những người này vẫn còn kém một chút, nếu như có thiên phú cao hơn thì thực lực sẽ còn mạnh hơn thế này nữa?”

Một đường đi lên đến đỉnh, Đế Nguyên Quân cách càng ngày càng gần thì càng cảm nhận lực lượng của tinh huyết ngày một nồng đậm. Nhưng cũng chính vì thế nên hắn mới khẽ cau mày và sắc mặt dần trở nên trầm xuống.

Trước khi đi đến đây thì hắn đã từng nghĩ đến việc linh hỏa xuất hiện ở trên đỉnh núi không phải là chuyện ngẫu nhiên. Nhưng lúc này hắn càng chắc chắn một chuyện và ngầm xác định suy nghĩ của mình là đúng.

Mượn tinh huyết hỏa phụng, biến một tòa sơn nhạc trở thành Hỏa Diệm Sơn, dùng trận pháp miễn cưỡng câu dẫn lực lượng của tứ tượng rồi hợp thành và tạo ra trận pháp phong bế.

Cảm nhận dao động trận pháp ảm đạm và càng ngày càng yếu, Đế Nguyên Quân thở ra một hơi rồi nói với giọng điệu hiếu kỳ.

“Mặc dù không biết thứ bị phong bế ở dưới tòa sơn nhach kia là gì nhưng một người cất công tạo ra trận pháp cấp độ này thì chắc đó là thứ cực kỳ đáng sợ. Nói không chừng, đó có thể là một sinh vật đến từ thời thượng cổ cũng nên”.

“Duy trì sự sống suốt trăm vạn năm và bị trận pháp phong bế nên thực lực của nó đã bị giảm mạnh nhưng chung quy vẫn là sinh vật thời thượng cổ. Chính vì thế nên không thể khinh thường được?”

“Nhưng việc thu lấy tinh huyết hỏa phụng sẽ khiến lực lượng của trận pháp mất cân bằng, từ đó dẫn đến đại trận sụp đổ và đầu hung thú đó có thể thoát ra. Nhưng chuyện đó thì có liên quan gì đến ta?”

“Nếu như ta không lấy thì sớm muộn gì nó cũng thoát ra mà thôi? Chỉ là ta sẽ tác động hơi sớm hơn một chút”.

Ngay khi đặt chân lên đến đỉnh núi, Đế Nguyên Quân nhìn thấy một giọt tinh huyết lớn bằng ngón chân cái đang phát ra tinh quang và lực lượng hỏa diễm tinh thuần. Và ở bên ngoài là một tòa trận pháp mượn nhờ lực lượng rất lớn, cực kỳ kín kẽ.

Nhìn tinh huyết lơ lửng ở trên không trung, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười nhẹ.

“Là ta đánh giá thấp giọt tinh huyết này rồi? Với lực lượng của nó hiện tại còn có ích rất lớn, đúng là thứ mà ta ngày ngày mong muốn và tìm kiếm”.

Liếc mắt nhìn Vân Diệp và Dực Hoành chật vật đi theo sau, Đế Nguyên Quân lên tiếng.

“Ban đầu ta còn nghĩ hai người có thể giúp ích nhưng với tình hình này thì chẳng thể làm được điều gì. Nếu như không muốn chết thì khỏi nơi này càng sớm càng tốt”.

Cả hai người nghe thấy vậy thì giật mình. Họ biết rất rõ việc bản thân không thể giúp ích được thì những thứ mà hắn nói ban nãy sẽ trở thành công cốc nên họ không hề mong muốn. Cả hai thật sự muốn giúp ích và nhận được sự giúp đỡ nhưng lại không thể làm trái lời.

Ánh mắt họ nhìn hắn lộ vẻ không mong muốn, miễn cưỡng đáp lời.

“Vâng”.

Nhìn dáng vẻ ủ rũ của hai người, Đế Nguyên Quân thở dài một hơi rồi lên tiếng.

“Hai ngươi yên tâm, chuyện ta nói lúc trước sẽ vẫn thực hiện nhưng đợi khi chứng minh được bản thân có ích mới được”.

“Trước mắt thì hai người rời đi trước đi, đợi sau khi xong việc ta sẽ đến tìm?”

Nghe thấy vậy, ánh mắt cả hai người chợt sáng lên, biểu cảm trên gương mặt hiện lên sự chắc chắn rồi gật đầu, đáp.

“Đa tạ tiền bối”.

Ngay khi cả hai người sắp sửa rời đi thì đột nhiên, ở bốn phương tám hướng bỗng có từng đạo khí tức mạnh mẽ bộc phát và đang lao đến nơi này với một tốc độ cực kỳ nhanh.

Trong số những người xông đến đó có khoảng chừng hai mươi, ba mươi người với thực lực đều là Thiên Địa cảnh cao tầng và trong số đó có hai vị lão giả mang trên mình khí tức Tinh Cực cảnh cực kỳ mạnh mẽ.

Mặc dù chưa thấy người nhưng thanh âm của một vị lão giả vang lên và cùng với đó là một cổ uy áp kinh khủng đè nén xuống cả đỉnh núi khiến cả hai người không chống đỡ được liền phun ra một ngụm máu tươi.

“Nơi này không cho các ngươi ở tại? Nếu không muốn chết thì nhanh chóng cút khỏi đây? Kẻ nào dám chống thì trực tiếp giết chết?”

Nhìn hơn ba mươi người đạp không vòng quanh đỉnh núi, Đế Nguyên Quân bất giác nở một nụ cười lạnh.

“Đến sớm như vậy sao? Ta muốn nhìn xem, thời gian ta bế quan thì các ngươi đã tu luyện được đến mức nào?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.