Chuế Tế Đỉnh Phong: Nhất Đẳng Độc Tôn

Chương 245: Chương 245: Tứ cấp hung thú




Qua thêm thời gian gần một tháng, Đế Nguyên Quân dành toàn bộ thời gian này để đi ra ngoài nhằm tìm kiếm cơ duyên và cũng như chuẩn bị đầy đủ trước khi hắn đột phá. Trong suốt thời gian này, Đế Nguyên Quân đi qua hơn hai mươi tòa sơn nhạc và thu được hơn mười gốc linh dược Huyền cấp và hơn ba mươi gốc Hoàng cấp linh dược các loại.

Tuy với số lượng này vẫn còn quá ít nhưng thời gian Đế Nguyên Quân đột phá đã không còn nhiều thời gian nữa. Hắn không biết việc luyện hóa Huyết Đế Mộc sẽ tiêu tốn thời gian là bao lâu? Mười ngày, một tháng, một năm, hay là mười năm,...? Chuyện này thì hắn không thể nói trước được điều gì cả.

Tuy nó chỉ là một hạt giống vừa mới nảy mầm của Huyết Đế Mộc nhưng nó vẫn là Thánh cấp linh dược, tuy không mang theo dược lực khủng bố và khả năng cao siêu mà nó mang lại nhưng việc một người thường có cảnh giới Thức Nhân cảnh đỉnh phong và đang sắp sửa đột phá Ngưng Hải luyện hóa nó thì Thiên Đạo chắc chắn sẽ không để chuyện này diễn ra một cách dễ dàng. Thêm nữa là việc hắn đồng thời nhập thiên đố cả hai loại lực lượng, cộng thêm Huyết Đế Mộc nữa thì chẳng khác gì đón nhận đồng thời cùng lúc ba loại lỗi phạt khác nhau.

Nguy hiểm là thế nhưng Đế Nguyên Quân muốn lần tu luyện này ít nhất cũng phải đạt được nhiều thành tựu. Không những thế, bộ công pháp luyện thể Ngũ Hành Bá Thể quyết của hắn có thể phục dụng được tất cả các loại thuộc tính để gia tăng khả năng của nó.

Khi Đế Nguyên Quân luyện hóa linh hỏa để sử dụng ở đan điền như bình thường nhưng khi luyện hóa chuẩn bị thành công thì nó lại xâm nhập vào bên trong quả tim hắn. Tại đây, Đế Nguyên Quan cảm nhận được rất rõ ở tận sâu trong quả tim hắn có một loại lực lượng nóng bỏng đang thích ứng cùng với công pháp và biến nó trở thành một phần của cơ thể.

Kể từ ngày đó, Đế Nguyên Quân đã nhận ra là bộ luyện thể pháp này không chỉ có đẳng cấp bất phàm mà ẩn sâu ở bên trong nó còn mang lại một loại hiệu quả đặc biệt mà Đế Nguyên Quân không thể tưởng tượng được.

Và mục đích hiện tại của hắn không chỉ là luyện hóa linh hỏa, linh mộc mà hắn còn muốn bồi đắp đầy đủ các ngoại thuộc tính còn lại. Ngoài ra, Đế Nguyên Quân còn muốn nắm giữ được những loại thuộc tính đặc biệt khác như lôi, quang, ám,...

Biết việc tìm kiếm một trong các loại thuộc tính này không phải dạng dễ dàng nhưng Đế Nguyên Quân cũng không vì thế mà cảm thấy nản lòng. Thời gian hắn tu luyện trước đây tuy không được đi ra ngoài tìm hiểu và học hỏi được nhiều thứ nhưng tại Tử Cực Kiếm Môn, hắn đã nghe được không ít những câu chuyện và những ghi chép ở trong thư phòng.

Dẫu có khó khăn như thế nào đi chăng nữa thì hắn vẫn một lòng để cầu được. Lần tu luyện thứ hai này, Đế Nguyên Quân không được thiên phú trước đây hỗ trợ nên thời gian tu luyện của hắn được xem là rất thoải mái và phù hợp để hắn ra ngoài học hỏi được thêm nhiều thứ.

Đế Nguyên Quân cũng hiểu rất rõ một việc là không chỉ có hắn tìm kiếm những loại thuộc tính này mà trong giới tu chân này thì ai ai cũng mong muốn có thể sở hữu được nên việc Đế Nguyên Quân tranh đoạt cơ duyên giữa một biển người là rất khó nhưng trên thế gian này không có gì mà hắn không làm được.

Tốn thêm khoảng hai ngày, Đế Nguyên Quân đi thám thính xung quanh thì phát hiện một tòa sơn nhạc ở cách đó không xa rất yên tĩnh và không có bất cứ sự hiện diện nào của con người. Tuy ở trên kia tồn tại không ít những đầu hung thú nguy hiểm nhưng Đế Nguyên Quân lại chọn nó mà không cần suy nghĩ.

Bởi vì, việc hắn luyện hóa và nhập thiên đố sẽ bạo phát không ít lôi quang mang theo uy lực khủng bố nên sẽ không có bất cứ đầu hung thú nào dám tới lại gần. Ngoài ra, Đế Nguyên Quân chọn nơi này một phần cũng là vì để đám hung thú này ngăn lại đám đệ tử của các gia tộc rải rác ở những nơi lân cận.

Và hơn hết, Đế Nguyên Quân cảm thấy kỳ lạ khi một tòa sơn nhạc đầy rẫy hung thú như thế này thì chắc hắn sẽ có không ít cơ duyên nhưng hắn tự hỏi là tại sao đám người đó lại không đặt chân đến đây? Tuy không biết chuyện gì sẽ xảy ra tiếp theo nhưng Đế Nguyên Quân cảm thấy nơi này có thứ gì đó kỳ lạ nên đám người kia mới không dám đặt chân tới đây. Nơi nguy hiểm nhất cũng chính là nơi an toàn nhất đối với hắn hiện tại.

Dành thời gian thêm một ngày để quan sát động tỉnh của đám hung thú, Đế Nguyên Quân phát hiện ra một điều là số lượng của chúng ở nơi này là rất đông và cấp bậc của chúng đa phần đều là nhị cấp trở lên. Ngoài ra thì hắn còn cảm nhận được không ít dòng khí tức tam cấp hung thú có thực lực mạnh mẽ có thể sánh ngang với Huyết Hùng, thậm chí thực lực của chúng còn mạnh hơn nữa và Đế Nguyên Quân cũng không đặt ngoại lệ là sẽ tồn tại một đầu tứ cấp hung thú ở trên kia.

Sau một ngày quan sát động tỉnh ở nơi này, Đế Nguyên Quân quyết định chọn tòa sơn nhạc này và vị trí mà hắn muốn bế quan đột phá lại chính là đỉnh của ngọn núi. Như thế thì hắn sẽ hạn chế được những phiền phức không đáng có.

Âm thầm đi lên tới đỉnh, thân ảnh Đế Nguyên Quân thoắt ẩn thoắt hiện nhảy qua các cành cây cao và xông thẳng một mạch đi lên. Cho tới khi hắn sắp sửa lên tới đỉnh thì đột nhiên, Đế Nguyên Quân ngẩng đầu nhìn lên cao rồi khẽ nhíu mày, trông biểu cảm trên gương mặt hắn hiện tại giống như vừa cảm nhận được chuyện gì đó và ánh mắt hắn lộ vẻ ngưng trọng vô cùng.

Quá rõ ràng, Đế Nguyên Quân vừa rồi cảm nhận được một lượng khí tức tứ cấp hung thú kinh khủng ở trên đỉnh núi đang tản mát ra xung quanh. Mặc dù cả ngọn núi này chỉ tồn tại một đầu tứ cấp hung thú nhưng có một điều mà hắn chắc chắn là thực lực của nó là cực kỳ kinh khủng. Xét thời điểm mà hắn từ khi đến Tây vực cho đến nay thì nó chính là đầu tứ cấp hung thú mạnh nhất mà hắn từng gặp.

“Như thế này cũng quá không hay rồi?”. Đế Nguyên Quân đứng suy nghĩ ở đó một hồi lâu rồi mới lên tiếng thốt ra. “Với thực lực của nó chắc đã phát hiện ra việc ta âm thầm đi lên? Tốn nhiều thời gian và công sức để đến được đây mà phải quay đầu sao?”.

“Không, chắc chắn là không rồi? Tuy thực lực của nó rất mạnh nhưng ta cũng không ngại việc sẽ đánh với nó một trận. Chỉ là phần thắng quá thấp và mức độ nguy hiểm cao vô cùng?”.

Đế Nguyên Quân đứng suy nghĩ một lúc rồi thở dài một hơi, sau đó nói tiếp. “Đã mạo hiểm đến được đây rồi thì ta cũng không còn gì phải lo lắng nữa. Ta thật sự không muốn sẽ phải đối đầu với nó một chút nào cả nhưng nếu như mọi chuyện diễn ra vượt ngoài tầm kiểm soát thì cũng chỉ có một con đường là đánh mà thôi?”.

Quyết định đi lên đỉnh núi, Đế Nguyên Quân càng đi lên thì càng cảm nhận được sức ép từ khí tức của đầu hung thú phát ra. Tuy chỉ mới cảm nhận được khí tức chứ chưa gặp phải nhưng toàn bộ lông tóc hắn đang dựng ngược cả lên và một dòng khí lạnh đến rợn người đang chạy khắp nơi ở trong cơ thể.

Cảm thấy quá nguy hiểm, Đế Nguyên Quân hít vào một hơi thật sâu rồi giẫm mạnh chân nhảy thẳng lên trên đỉnh. Tại đây, Đế Nguyên Quân liếc mắt nhìn xung quanh thì thấy khu vực xung quanh trông rất gọn gàng và sạch sẽ, giống như nơi này là nơi ở của con người chứ không phải nơi ở của hung thú.

Nhìn dòng nước mát lạnh đang dần chảy xuống phía bên dưới trông rất êm dịu cảnh quan nơi này rất đẹp mắt nhưng trong lòng Đế Nguyên Quân lại cảm thấy nặng nề vô cùng.

Ở ngoài xa, hắn nhìn thấy một đầu đại điểu với cơ thể to lớn đang nằm nghỉ ngơi và nó đang hướng ánh mắt long lanh nhìn về phía Đế Nguyên Quân giống như đang mong đợi một thứ gì đó.

“...”. Đáp lại ánh mắt mong đợi của đầu hung thú, Đế Nguyên Quân thân trên khẽ cúi xuống, nói. “Thế gian vạn vật đều bình đẳng và có linh, sở dĩ con người sở hữu linh trí và thiên phú từ lúc sinh thành nhưng hung thú lại có ưu thế về nhục thân về tuổi tác và về sinh mệnh”.

“Từ thuở sơ khai, con người và hung thú đều chung sống hòa thuận, bình đẳng nhưng dần dần. Con người vì ham muốn sức mạnh nên ngày càng tham lam, còn hung thú thì mưu cầu sức mạnh, vương vị nên hai tộc mới đần sản sinh ra những khoảng cách và thù hận. Càng ngày những thứ này ngày một tích góp và dần trở nên to lớn và khó lòng mà gạt bỏ qua một bên được?”.

“Tuy lần đầu gặp mặt nhưng ta có thể cảm nhận được khí tức trên người ngươi cũng như ánh mắt và biểu hiện thì ta đoán là ngươi đã sản sinh linh trí. Tuy chỉ mới giải khai không lâu nhưng chuyện này rất đáng mừng”.

Thấy đầu Thiên Điểu không có bất cứ phản ứng nào cả nên Đế Nguyên Quân bước từng bước tiến lại gần rồi tiếp tục nói. “Ta nói dài dòng như vậy là vì muốn thể hiện thiện ý chứ không phải vì có ác ý mà đến?”.

“Ta đến đây không phải vì mục đích gì xấu mà chỉ muốn tìm một nơi an toàn để bế quan đột phá? Ta biết là đã mạo phạm nhưng vì quá cấp bách nên ta có nỗi lòng riêng nên bắt buộc phải đến nơi này?”.

“Chỉ mong ngươi không cảm thấy phiền thì có thể cho ta bế quan ở đây một thời gian được không?”.

Đứng cách đó khoảng mười trượng, Đế Nguyên Quân ánh mắt lộ vẻ chân thành và hòa nhã nhìn nó. Đáp lại những thiện ý và lời nói của Đế Nguyên Quân, Thiên Điểu với cơ thể cao lớn đứng dậy, ánh mắt nó long lanh dần nổi lên một chút gợn sóng giống như đang có suy nghĩ gì đó.

Nó nhìn chằm chằm Đế Nguyên Quân một lúc rồi ngẩng đầu nhìn lên cao rồi kêu lớn một tiếng. Thiên Điểu dang rộng đôi cánh dài gần mười trượng vỗ mạnh một cái bay lên rồi sau đó nhảy về phía Đế Nguyên Quân giống như lao về phía con mồi.

- --

Thảo Xinh

lại hóng





06/05

1

Phong Phạm

công nhận là tấn cấp tốn tg thật

ko biết đến chương nào mới thật sự trở thành một cường giả đích thực



05/05

1

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.