Chùm Nho Phẫn Nộ

Chương 22: Chương 22




Phần 1

Đêm đã khuya khi Tom Joad rẽ vào một con đường địa phương, đi tìm trại Weedpateh. Một vài ánh lửa lấp lánh đây đó trong vùng quê. Phía sau họ, duy chỉ có một vầng sáng ở trên trời, chỉ hướng về Bekersfield. Chiếc xe tải chạy lắc lư, khiến những con mèo săn đêm phải bỏ chạy khỏi mặt đường. Tới một ngã tư, có một dẫy nhà nho nhỏ bằng gỗ sơn trắng.

Mẹ ngồi ngủ trên ghế còn Bố thì đã im lặng từ lâu. Tom nói:

- Con không biết trại ở đâu. Có lẽ phải đợi tảng sáng, gặp ai hỏi mới được.

Tới một chỗ ngã tư đường. Tom dừng lại khi thấy tín hiệu sáng. Một chiếc xe khác tới đỗ bên cạnh xe tải. Tom nhìn qua cửa.

- Ông làm ơn cho biết... ông có biết trại lớn ở đâu không?

- Thẳng phía trước.

Tom cho xe chạy qua đại lộ sang phía bên kia đường, được khoảng trăm mét, anh dừng lại. Gần đường có một hàng rào dây thép và ở giữa có một cánh cổng lưới sắt cho xe chạy vào trong. Cách đấy một quãng có một căn nhà nhỏ cửa sổ còn sáng ánh đèn. Tom cho xe vào cổng, xe camnhông chồm lên rồi rơi xuống rầm rập.

- Mẹ kiếp! - Tom nói - Thế mà con không nhận ra cái ụ đất này.

Một người canh đêm từ hiên đứng lên và tiến lại gần xe. Y tì khuỷu tay vào thành xe.

- Anh đi nhanh quá đấy. - Y nói - Lần sau, hãy đi từ từ.

- Mà lạy Chúa, thế là thế nào vậy.

Người canh đêm bật cười.

- Là thế này! Tại đây lúc nào cũng có một bầy trẻ nô đùa. Bao nhiêu lần đã dặn các tài xế hãy chú ý, bao nhiêu lần họ lại quên. Để các chú vấp phải cái ụ đất kia một phen, chắc các chú chẳng dễ gì sớm quên...

- À ra thế! Tôi hy vọng chưa làm gãy gì. Thế nào, ông có còn chỗ cho chúng tôi không?

- Có một trại bỏ không. Nhà ta bao nhiều người?

Tom đếm ngón tay:

- Có tôi là một. Rồi bố và mẹ, Al và Rosasharn, chú John, rồi Ruthie và Winfleld. Hai đứa này còn bé.

- Thế thì, tôi nghĩ là có thể bố trí được. Anh có gì để cắm trại không?

- Một tấm bạt to và mấy cái giường.

Người gác đêm leo lên bậc xe.

- Anh đi theo hết lối này rồi ta rẽ sang phải. Sẽ tới trạm vệ sinh số bốn.

- Nơi đó là thế nào?

- Có nhà vệ sinh, phòng tắm, bồn rửa mặt.

Mẹ hỏi:

- Có bồn rửa mặt... nước chảy chứ ạ?

- Hẳn rồi.

- Ôi! Tạ ơn Chúa! - Mẹ nói.

Tom đi dọc theo cái lối tăm tối giữa hai dãy lều. Trạm vệ sinh có ánh sáng yếu ớt.

- Anh dừng chỗ này. Ở đấy dễ chịu lắm. Những người ở đây vừa mới dọn đi xong.

Tom dừng xe.

- Kia ư!

- Phải. Và bây giờ, hãy để những người khác bốc dỡ đồ đạc xuống, còn anh theo tôi để đăng ký. Xin mời đi ngủ. ủy ban trại sáng mai sẽ đến gặp nhà ta và thu xếp mọi chuyện.

Hai mắt Tom nheo lại:

- Cảnh sát ư? - Tom hỏi.

- Không có cớm đâu, - người canh vừa nói vừa cười - chúng tôi có cảnh sát riêng. Ở đây, do người của trại cáng đáng. Ta đi.

Al từ trên xe nhảy xuống và lại gần.

- Ta ở lại đây ư?

- Ồ, - Tom đáp - Bố và mày, dỡ đồ xuống. Để tao lại phòng giấy.

- Cố đừng làm ồn quá. Có nhiều người đang ngủ. - Người gác đêm nói.

Tom đi theo y trong đêm tối, bước lên bậc và đi vào một căn phòng nhỏ có một chiếc bàn cũ và một chiếc ghế. Người gác đêm ngồi vào bàn và lấy một tờ khai.

- Họ tên?

- Tom Joad

- Bố anh, ở đây phải không?

- Vâng.

- Tên ông cụ?

- Cũng Tom Joad.

- Từ đâu đến?

- Bang California

- Từ bao giờ? Làm việc gì?

Người canh đêm ngước mắt lên.

- Không phải tôi tò mò đâu. Nhưng chúng tôi phải nắm được những điều đó.

- Tôi hiểu. - Tom nói.

- Còn nữa... các ông có tiền không?

- Chút ít.

- Không phải là người cùng khổ chứ?

- Chúng tôi còn có chút đỉnh. Để làm gì ạ?

- Thế này, chúng tôi thu mỗi tuần một đôla về tiền cắm trại, nhưng các ông có thể trả tiền thuê bằng công việc, như khênh thùng rác, quét dọn trại, tóm lại, những việc đại loại thế.

- Chúng tôi sẽ làm việc, - Tom quyết định.

- Ngày mai anh sẽ gặp uỷ ban trại. Họ sẽ bảo cho anh biết qui chế ở đây như thế nào.

- Mà này, xin ông cho tôi hay... - Tom nói - Thế là thế nào? Trước tiên ủy ban đó là gì vậy?

Người canh đêm thoải mái ngả người trên ghế.

- Làm việc không đến nỗi tồi. Có năm Trạm Vệ sinh mỗi trạm bầu lấy đại biểu vào ủy ban Trung ương. Và chính ủy ban Trung ương đặt ra luật. Khi ủy ban quyết nghị cái gì thì phải nghe theo.

- Mà nếu họ ngoan cố thì sao?

- Ồ lúc đó các anh có thể lật đổ họ. Cũng dễ như lúc bầu họ lên. Họ làm việc đắc lực lắm. Tôi sẽ kể anh nghe họ đã làm gì nhé. Anh có biết những người truyền giáo của dòng Hooverville Roller, cứ bám lấy thiên hạ mà thuyết hươu thuyết vượn và quyên tiền, anh biết chứ? Thế đấy, họ muốn thuyết giáo ở trại đây. Các cụ già thì ngả về họ. Ủy ban Trung ương bèn bắt tay giải quyết. Ủy ban họp lại và quyết định thế này: "Tất cả những người truyền giáo đều có quyền giảng đạo trong trại. Không một ai có quyền quyên tiền trong trại." Với các cụ già kể cũng hơi buồn, bởi vì từ hôm đó, không hề thấy bóng dáng một nhà truyền giáo nào nữa.

Tom bật cười:

- Ông định nói, những người lãnh đạo trại chỉ là những người . .. đang cắm trại ở đây?

- Hẳn rồi. Mà chạy việc lắm.

- Còn cảnh sát thì.

- Uỷ ban Trung ương bảo đảm trật tự và định ra quy chế, lại còn ủy ban Phụ nữ nữa. Họ sẽ đến gặp mẹ anh . Họ chăm lo đến trẻ con và các đơn vị sức khoẻ. Nếu mẹ anh không làm việc, bà sẽ trông nom con cái của những bà có việc làm. Họ làm, công việc vá may và có một nữ hộ lý tới, chỉ bảo cho họ. Đại loại một mớ những công việc như vậy

- Thật sự là không có cảnh sát hay sao?

- Cái đó thì tôi bảo đảm. Không có lệnh bắt ai thì cảnh sát không có quyền vào đây.

- Nhưng cứ giả dụ có một thằng cha ba bửa, uống say bét nhè và thèm đánh lộn... thế thì sao?

Người gác đêm đút chiếc bút chì vào trong tập giấy cầm tay.

- Thì thế này, lần đầu tiên, ủy ban nhắc nhở y, lần thứ hai cảnh cáo y nghiêm khắc. Và lần thứ ba tống y ra ngoài.

- Lạy Chúa, có thể thế được sao! Tôi chưa dám tin. Hồi hôm có một toán cảnh sát cùng những thằng khác đầu đội mũ nồi đã đốt trại bên bờ sông.

- Chúng không chõ mũi vào đây đâu. Một số tối, có nhiều người canh gác dọc bờ rào, nhất là tối nào có khiêu vũ.

- Khiêu vũ ư? Lạy Chúa! - Tối thứ bảy nào cũng có khiêu vũ, mà lại tuyệt nhất ở xứ này.

- Ôi! Mẹ kiếp? Đã thế tại sao lại không tổ chức thêm những trại như thế này?

Gương mặt người gác đêm nom rầu rầu:

- Cái đó thì tự anh phải tìm hiểu lấy. Thôi đi ngủ!

- Ngon giấc - Tom nói - Chắc Mẹ tôi sẽ thích chỗ này lắm. Đã lâu lắm rồi bà không được đối xử như con người.

- Ngủ ngon. Cố mà ngủ. Ở đây, người ta hay dậy sớm.

Tom ra về giữa hai dãy lều. Mắt anh quen dần với ánh sáng sao. Anh thấy các lều căng có hàng có lối ngay ngắn và xung quanh không có rác rưởi bẩn thỉu. Lối đi ở giữa được quét dọn và tưới nước. Từ trong lều, vẳng ra tiếng ngáy của những người đang ngủ. Cả trại đều vang tiếng ngáy o o cùng loạt. Tom đi thong thả. Tới chỗ Trạm vệ sinh số bốn, anh ngắm nhìn nó một cách tò mò. Đó là một căn nhà gỗ không sơn, thấp và cất thô sơ. Dưới một chái nhà, thồng rỗng ở hai đầu, có từng dãy bồn rửa mặt. Gần đấy là chiếc xe của gia đình Joad. Bạt đã được căng và bên trong yên lặng. Một bóng người tách ra khỏi bóng xe cam nhông và tới gặp anh.

Mẹ nói khẽ:

- Con đấy hở Tom?

- Vâng.

- Suỵt, cả nhà đang ngủ. Họ mệt rũ

- Mẹ nữa, đáng lý Mẹ cũng phải ngủ rồi.

- Mẹ muốn đợi con. Con nghĩ là có ổn không?

- Tuyệt vời. Con chưa muốn nói gì cho Mẹ biết. Sáng ngày mai Mẹ sẽ biết. Mẹ sẽ thích.

Mẹ thì thầm:

- Nghe nói có nước nóng chứ?

- Vâng, bây giờ mẹ đi ngủ đi. Đã bao nhiêu lâu mẹ không được ngủ.

Mẹ năn nỉ:

- Có điều gì mà con không chịu nói cho hay?

- Không. Mẹ đi ngủ đi.

Đột nhiên bà nũng nịu như thời kỳ còn con gái:

- Mẹ ngủ làm sao được hở con, nếu mẹ cứ phải nghĩ tới những gì con không muốn cho mẹ biết.

- Không , mẹ đừng nghĩ ngợi gì. Sáng mai thật sớm, mẹ phải thay áo khác, rồi mẹ sẽ biết.

- Mẹ không thể ngủ được vì cái bí mật đang treo lơ lửng trên đầu Mẹ.

- Mẹ phải đi ngủ. - Tom cười rất vui vẻ - Nhất định Mẹ phải đi ngủ.

- Con ngủ ngon. - Mẹ nói khe khẽ.

Rồi Mẹ khom mình lách vào trong chiếc lều tối om.

Tom bước qua tấm ván phía sau xe. Anh nằm trên sàn xe, đầu kê trên hai bàn tay đan lại và hai cẳng tay áp sát mang tai. Đêm trở nên mát dịu hơn. Tom cài khuy áo và nằm xuống lại. Trên nền trời sao lấp lánh với ánh sáng đậm và tinh khiết.

Lúc anh tỉnh giấc thì trời hãy còn tối. Tiếng động nhẹ của kim khí đã làm anh chợt tỉnh dậy. Tom lắng tai nghe ngóng, và một lần nữa nghe tiếng sắt va chạm nhau leng leng. Anh cựa quậy chân tay tê cóng và rùng mình vì khí lạnh ban mai. Trại đang còn ngủ yên. Tom ngồi lên nhìn qua thành xe. Ở phía đông, các dãy núi tắm trong một thứ ánh sáng xanh thẫm và trong khi anh đang nhìn, thì ánh sáng yếu ớt của buổi sáng tinh mơ rạng lên sau dẫy núi, các ngọn núi đều nhuốm một màu đỏ nhạt, càng lạnh hơn, xám hơn, sẫm hơn khi ánh sáng càng tỏa lên cao cho tới một vùng ở chân trời phía tây thì hoà lẫn vào bóng đêm. Phía dưới kia, trong thung lũng, đất nhuốm màu xám nhạt của buổi rạng đông. Tiếng kim khí lại nghe lích kích. Tom đưa mắt nhìn về phía dãy lều dài màu xám có phần sáng hơn mầu đất. Gần một chiếc lều, anh thấy một ánh lửa màu vàng cam lọt qua khe hở của một chiếc chảo gang cũ. Một làn khói xám phụt ra trên đầu ống thông khói. Tom nhảy xuống xe và từ từ tiến đến chỗ bếp lò. Anh nom thấy một thiếu phụ đang bận rộn quanh lửa, anh thấy cô ta bế một bé sơ sinh trong vòng cánh tay và đang cho nó bú, đầu đứa bé rúc vào dưới yếm. Người thiếu phụ vẫn bận rộn, quạt lửa, gạt các ống sắt đi để lửa bén thêm, trong lúc đó đứa bé vẫn bú chép chép và bà mẹ khéo léo chuyền nó từ cánh tay này sang cánh tay khác. Đứa bé không làm vướng công việc của bà mẹ trẻ cũng như không cản trở động tác nhanh và duyên dáng của bà. Lửa màu vàng cam liếm ra ngoài các khe hở của bếp lò và chiếu trên mái lều những ánh nhảy múa chập chờn.

Tom lại gần. Anh ngửi thấy mùi mỡ rán và bánh nướng. Ở đây, ánh sáng lan tràn nhanh chóng. Tom tiến lại gần bếp lò và hơ tay sưởi. Người thiếu phụ nhìn anh và gật đầu khiến đôi bím tóc lắc mạnh. - Chào anh. - Cô vừa nói, vừa đảo mỡ trong chảo.

Cửa lều vén lên và một anh thanh niên bước ra theo sau là một người già hơn. Họ mặc áo quần vải trúc bâu xanh, còn mới, hồ còn cứng, có những chiếc khuy đồng bóng loáng. Khuôn mặt họ xương xẩu, rất giống nhau. Người trẻ hơn có chòm râu màu nâu còn người già, thì chòm râu xám. Đầu và mặt họ hãy còn ướt đẫm, nước từ tóc râu chảy xuống, và má của họ bóng loáng. Cả hai cùng dừng lại, bình thản nhìn về phía đông sáng bừng, họ cùng ngáp và nhìn ánh sáng trên các ngọn núi. Tiếp đó họ quay lại và nom thấy Tom:

- Chào anh. - Người nhiều tuổi hơn nói. Gương mặt của ông bình thản, không lộ vẻ thiện cảm hay ác cảm.

- Chào bác, chào anh.

- Chào anh - người trẻ tuổi nói.

Mắt họ đã khô ráo dần. Họ đi lại phía bếp lò để hơ tay.

Người thiếu phụ vẫn tiếp tục công việc. Có một lúc cô đặt đứa bé xuống, lấy dây buộc tóc và khi cô cử động thì hai bím tóc lại giật giật, đung đưa. Cô đặt trên một chiếc hòm to những chiếc đĩa bằng sắt tây, thìa và nĩa. Rồi cô múc thịt rán còn ngập trong mỡ, bỏ vào một đĩa thiếc to, thịt còn kêu lèo xèo trong khi co lại. Cô mở cánh cửa bếp lò, lôi ra một khay vuông đựng những chiếc bánh quy nở phồng.

Mùi bánh nóng toả ra thơm phức và hai người đàn ông hít thật mạnh. Anh thanh niên kêu khe khẽ:

- Lạy Chúa!

Ông già quay về phía Tom:

- Anh ăn sáng chưa?

- Thưa... chưa. Nhưng gia đình tôi hiện đang ở đây kia. Cả nhà chưa ai dậy, cần ngủ lấy lại sức.

- Ồ, vậy thì ngồi ăn với chúng tôi. Còn đủ chán. - Xin tạ ơn Chúa!

- Bác và anh chị tử tế quá, - Tom nói. - Thức ăn thơm thế này, có lẽ tôi không thể từ chối được.

- Đúng là thơm thật chứ, nhỉ? - Anh thanh niên nói - Anh đã ngửi thấy thứ gì ngon như thế này chưa?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.