Chứng Bệnh Bất Tử

Chương 10: Chương 10




Edit: Mei

Beta: Mina

-

Chiếc xe Minibus màu trắng đang bị cảnh sát đuổi theo, hai xe luôn duy trì khoảng cách 5km.

Người lái xe là một trong những thành viên của “Hồng Kiêu”, thân hình vạm vỡ cùng cái đầu trọc lóc đang hết sức chăm chú lái xe. Người đàn ông vừa bắn cảnh sát cùng với người đàn ông da ngăm đen ngồi trong thùng container lúc nãy toàn bộ đều ngồi ở phía sau xe. Phó Nhạc Hoằng ngồi ở hàng phía trước, Diệp Thiệu ngồi bên cạnh ả, lấy ra một hộp y tế, nhanh chóng lấy băng gạc và ô-xy già giúp Phó Nhạc Hoằng rửa sạch vết thương.

Cánh tay của Phó Nhạc Hoằng bị thương trong trân đấu súng vừa rồi, máu không ngừng chảy ra, môi ả tái nhợt, nhưng vẻ mặt lại không hề tỏ ra đau đớn, chỉ lạnh lùng mà quan sát Diệp Thiệu.

“Có thể sẽ hơi đau“. Diệp Thiệu nói “Nhịn một chút“.

Diệp Thiệu đổ dung dịch ô-xy già vào bông đến miệng vết thương lau đi, một tay khác thì bắt lấy cánh tay của Phó Nhạc Hoằng. Lúc chạm vào vết thương Phó Nhạc Hoằng liền run lên vì đau, ngay lúc này, cậu lập tức cấy một con chip theo dõi vào tay Phó Nhạc Hoằng. Hành động này được che giấu kĩ càng, không thể nhận ra. Sau khi xử lý xong, Diệp Thiệu bắt đầu băng bó vết thương cho Phó Nhạc Hoằng mà mặt không hề biến sắc.

Khi đang băng bó, Phó Nhạc Hoằng nói: “Lão quỷ, tôi nghe nói ông đã sắp xếp một người ở bên đó, chính là người này?“.

Người đàn ông da ngăm kia gật đầu.

Sau khi băng bó vết thương, Diệp Thiệu xé phần băng dính còn thừa. Khi cậu ngẩng đầu lên, Phó Nhạc Hoằng đột nhiên tát cậu một cái.

Hai mắt Diệp Thiệu tối sầm, đầu không tự chủ mà nghiêng sang một bên, tai ù ù trong chốc lát.

Phó Nhạc Hoằng lấy ra một khẩu súng, nhắm đầu súng vào cằm Diệp Thiệu, ả ta dùng một chút lực, bắt Diệp Thiệu phải ngẩng đầu lên.

“Mày là ai?”

“Lão đại, tôi không hiểu ngài đang nói cái gì”

“Trong những năm qua, luôn có người tiết lộ tin tức của “Hồng Kiêu” ra ngoài. Lần này rõ ràng mày biết bọn chúng sẽ đến đây nhưng mày lại không thông báo kịp thời, mày nghĩ tao đang hỏi về gì?“.

Diệp Thiệu thở hổn hển, trên má âm ỉ đau rát. Cậu sợ hãi nói: “Lão đại, cái này thì ngài phải hỏi lão quỷ chứ“.

Phó Nhạc Hoằng trầm mặc không nói, ra hiệu cho cậu tiếp tục nói.

“Lão quỷ là người kiểm soát tất cả các nguồn tin về “Hồng Kiêu” của chúng tôi, bao gồm cả tin tức mà chúng tôi có được. Tôi đã gửi email cho lão quỷ để báo rằng bên cảnh sát sẽ có hành động, hôm nay bọn họ sẽ mai phục chúng ta ở đây. Lão quỷ đã nói sẽ thông báo cho ngài“. Diệp Thiệu nhàn nhạt nói. “Nhưng rõ ràng là anh ta chưa nói với ngài“.

Lão quỷ ngày thường như một tòa băng, trầm mặc ít nói, nhưng lúc này lại bị Diệp Thiệu kích động tức giận: “Mày đang nói cái chó má gì vậy?”

Phó Nhạc Hoằng cảm thấy buồn cười, ả cười lạnh, lấy nòng súng đưa xuống dưới cằm Diệp Thiệu: “Nhóc con, mày sắp chết đến nơi rồi mà còn muốn vu oan cho lão quỷ? Mày cho rằng Phó Nhạc Hoằng tao là con ngốc à?”

Phó Nhạc Hoằng kéo chốt an toàn, “rắc” một tiếng, đạn đã được lên nòng.

Diệp Thiệu nói: “Lão đại, ngài xem xong đoạn ghi âm này đã“.

Diệp Thiệu lấy ra một máy ghi âm từ trong túi quần, Phó Nhạc Hoằng lạnh lùng liếc máy ghi âm. Thấy Phó Nhạc Hoằng chưa bóp cò, Diệp Thiệu nhấn nút phát.

Mưa bên ngoài ngày càng nặng hạt, tí tách tí tách mà rơi xuống. Một tia chớp xẹt qua bầu trời, một tiếng sấm như bị bóp nghẹt vang lên từ phía chân trời cách đó không xa. Chiếc xe tải màu trắng không nhanh không chậm, lái dần về phía bãi biển.

Đoạn ghi âm này không dài, đó là giọng nói của 2 người đàn ông, một trong đó là của Chu Minh Côn - đội trưởng phòng chống ma túy được mọi người trong “Hồng Kiêu” công nhận. Còn chủ nhân giọng nói còn lại chính là lão quỷ. Những gì họ thảo luận là chính xác những gì mà đội chống ma túy đã dùng để đối phó với “Hồng Kiêu“. Rõ ràng là, Lão Quỷ có quan hệ mật thiết với đội trưởng chống ma túy.

Bản ghi âm này là do Diệp Thiệu và thuộc hạ của Chu Minh Côn làm giả để sử dụng vào lúc này.

Sau khi nghe đoạn ghi âm, tất cả mọi người trong xe đều trầm mặc.

“Sau khi tôi đến bên đó làm gián điệp, vẫn luôn nghe ngóng động tĩnh của Chu Minh Côn. Tôi tình cờ phát hiện, Chu Minh Côn phái người đến phía chúng tôi, hơn nữa người này là đàn ông“. “Trước đây từng tiếp xúc với lão quỷ nhưng đều trao đổi bằng email, trước kia tôi chưa từng nghe giọng của lão quỷ. Cho đến hôm nay, tôi đã xác định người đàn ông đó là lão quỷ“.

Khuôn mặt lão quỷ biến sắc và u ám. Ngực hắn phập phồng kịch liệt, vừa nghe những lời này, hắn đột nhiên nổi điên cầm súng muốn bắn Diệp Thiệu.

Những người đàn ông xung quanh nhanh chóng ngăn cản lão quỷ, khóe mắt lão quỷ như muốn nứt ra, đỏ ngầu: “Thằng nhóc thối, mày muốn chết à? Mày dám vu oan cho tao?!“.

Diệp Thiệu nhìn lão quỷ bị cản điên cuồng giãy giụa, nhàn nhạt nói: “Sự thật là như vậy“.

Nhìn trò hề của 2 người, Phó Nhạc Hoằng lạnh lùng ra lệnh: “Dừng xe!“.

Gã đầu trọc nghe Phó Nhạc Hoằng ra lệnh liền lập tức dừng xe lại.

Chiếc xe tải dừng lại ở phía sườn đồi. Dưới chân núi là biển, sóng biển dâng cao, thủy triều tạt vào mãnh liệt.

Phó Nhạc Hoằng xuống xe, hai tên vệ sĩ theo sau lưng ả nhanh chóng tách ra. Một bên khống chế lão quỷ, một bên khống chế Diệp Thiệu, áp giải 2 người ra khỏi xe, để họ nửa quỳ xuống mặt đất.

Gió biển làm mái tóc của Phó Nhạc Hoằng rối tung lên, đôi mắt đào hoa dò xét 2 người trước mặt, ánh mắt mang theo ý cười nhưng lại có cảm giác như ả đang nhìn người chết vậy. Ả ta không nói gì, chỉ cười lạnh nhìn bọn họ.

Tay của lão quỷ bị vệ sĩ đè chặt, hắn chỉ có thể ngẩng đầu lên, thấp giọng nói: “Lão đại, tôi đã ở bên cạnh ngài lâu như vậy, sao ngài lại không tin tôi“.

Phó Nhạc Hoằng cong cong khóe miệng nở nụ cười, ả không phản ứng gì trước câu hỏi đó mà chỉ ném một câu hỏi với hắn: “Tụi bây nghĩ Phó Nhạc Hoằng tao có thể ngồi vào vị trí như hôm nay là dựa vào cái gì?“.

Lão quỷ nghiến răng nghiến lợi, nét mặt có chút khó coi.

Phó Nhạc Hoằng nghiêng người, cắn tai hắn, nói: “Tao dựa vào chính bản thân mình. Ngoại trừ chính tao thì có là ai tao cũng không tin“.

Sắc mặt lão quỷ tái nhợt. Khi Diệp Thiệu nghe những lời Phó Nhạc Hoằng vừa nói, lông mi cậu run lên, có phần cam chịu mà nhắm mắt lại.

“Tao không quan tâm chúng mày ai gián điệp“. Phó Nhạc Hoằng nói: “Vì hai người đều bị nghi ngờ, vậy nên tao sẽ loại bỏ không chừa một ai“.

Mưa rơi như trút nước.

Một tia chớp xẹt qua đường chân trời, phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt cùng đôi mắt lạnh lùng của Phó Nhạc Hoằng.

Trong lúc hoảng hốt, Diệp Thiệu chợt nhớ vào ngày sinh nhật của mình, đội trưởng Châu đã nghiên cứu chi tiết kế hoạch của Phó Nhạc Hoằng cho cuộc hành động này, đội trưởng Chu đã từng hỏi cậu rằng:

“Nhóc con, nếu... Ý tôi là nếu thôi. Nếu Phó Nhạc Hoằng không tin tưởng cậu thì cậu sẽ làm gì?“.

Lúc đó, Chu Minh Côn đang hút thuốc, Diệp Thiệu đang xem tài liệu ngẩng đầu nói: “Ngay cả khi Phó Nhạc Hoằng không tin tôi đi nữa, tôi cũng sẽ tìm cách cấy máy theo dõi vào cơ thể của ả. Theo dõi ả thôi là đủ để có được tất cả thông tin cốt lõi của 'Hồng Kiêu' rồi.”

Đội trưởng Chu lại hỏi cậu: “Còn cậu thì sao?”

Đôi mắt Diệp Thiệu không gợn sóng nói: “So với việc có thể diệt trừ 'Hồng Kiêu' thì tính mạng tôi có là gì?”

Vệ sĩ từ sau thùng xe lấy ra một cái gậy sắt, những người còn lại đè Diệp Thiệu và lão quỷ quỳ xuống đất, bày ra tư thế như tù nhân sắp bị chém đầu. Mặt lão quỷ đỏ bừng, người nổi gân xanh, giãy giụa trong tuyệt vọng. Diệp Thiếu lạnh nhạt nhìn về phía xa, tay phải nắm thành quyền, ngón cái áp chặt vào chiếc nhẫn trên ngón áp út.

Diệp Thiệu nhìn một chấm đỏ nhỏ cánh tay Phó Hạc Hoằng, không có ai phát hiện khóe môi cậu nhếch lên.

Một cơn gió mạnh thổi qua, gậy đập vào đầu của hai người.

Trước khi Diệp Thiệu bất tỉnh, cậu cảm thấy thân thể mình bị nhấc lên, rồi bị ném xuống một nơi. Cảm giác đó còn chưa được ba giây, cả người đã giống như bị ném xuống trên nền bê tông, toàn thân rã rời như bị xé ra từng mảnh. Nước biển tràn vào từ mọi phía, đem lượng oxy còn lại của cậu ép ra ngoài.

Tầm mắt cậu dần dần mờ mịt, bóng tối dần phủ xuống, Diệp Thiệu không hề giãy dụa, thả mình chìm sâu xuống dưới đáy biển.

- Hết chương 10 -

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.