Edit: Cải Trắng
Lệnh truy nã Lữ Triệu Long được phát ra năm ngày rồi, ngoại trừ hai lần tình báo giả thì không còn gì nữa. Công việc của Nguyễn Vi cũng vì thế mà trở nên nhàn rỗi, tên Lữ Triệu Long này giống như đã bốc hơi khỏi thế gian vậy, không có chút tung tích nào.
Lúc này, Nguyễn Vi đang đứng ngây người ra trước bản đồ tội phạm, Trương Ức An tìm tới cô.
“ Suy nghĩ cái gì thế? “
“ Không có gì. “ Nguyễn Vi nhìn Trương Ức An cười cười, lời nói dối vụng về của cô đương nhiên không lừa được Trương Ức An.
“ Nhìn qua có vẻ cô không vui vẻ gì, là vì chưa phá được án sao? “
Một tuần trước, toàn bộ cảnh sát đội hình sự bỏ một buổi trưa ra tiến hành so sánh kết quả tính toán của Trương Ức An, tìm được những vụ mất tích phù hợp do cư dân báo án. Thông qua việc đối chiếu DNA với người nhà, danh tính mười nạn nhân ở đây đã được xác định. Nguyễn Vi cũng mượn việc này thành công vẽ ra được bản đồ phạm tội của Lữ Triệu Long.
Bởi vì lúc trước đã từng phác họa chân dung hung thủ nên việc của Nguyễn Vi lúc đó tương đối thuận lợi. Trải qua một cuộc dò hỏi mấy công nhân, cuối cùng cô cũng xác nhận được kẻ tình nghi Lữ Triệu Long.
Ở trong nhà Lữ Triệu Long, Nguyễn Vi phát hiện ra được số lượng lớn những bức ảnh chụp nạn nhân. Hơn nữa, bên giám định đã xác nhận được dấu vân tay và dấu giày của Lữ Triệu Long lưu lại hiện trường phạm tội. Những chứng cứ buộc tội Lữ Triệu Long chồng chất lên nhau, bọn họ cứ ngỡ như đã thấy được kết thúc rồi.
“ Trương pháp y, có bao giờ anh cảm thấy, thực ra chúng ta đang cách một bước rất xa không? Giống như Lữ Triệu Long ấy, hắn đã gây án được năm năm rồi nhưng không có ai phát hiện ra, điều này có liên quan gì tới chúng ta không? “
Trương Ức An im lặng. Anh thừa nhận, vấn đề Nguyễn Vi đặt ra anh khó lòng mà trả lời được. Mà ý định ban đầu anh tới gặp cô là muốn hai người nhận ra nhau.
“ Doãn Thu, cô ấy không sai, sự sợ hãi của cô ấy là điều rất bình thường. Mà trong chuyện này chúng ta cũng có một phần trách nhiệm, đáng lẽ chúng ta nên phát hiện tên ác ma này sớm hơn. Nếu chúng ta phát hiện sớm hơn thì đã không có nhiều người bị hại như này. “
Trương Ức An cuối cùng cũng hiểu Nguyễn Vi đang phiền muộn điều gì: “ Cô đang nghĩ tới tin tức Doãn Thu nói sao? “
Buổi trưa hôm đó, sau khi cục cảnh sát phát lệnh truy nã Lữ Triệu Long, cả giới truyền thông gần như đổ xô về tin tức này, họ đào sâu thêm về thân thế của Lữ Triệu Long. Tiêu đề bài báo đương nhiên vẫn hấp dẫn người khác như thường, trả thù lên người vô tội, ác quỷ ra đời.
Hóa ra bố Lữ Triệu Long là một người nghiện rượu, mỗi lần bố hắn uống rượu y như rằng sẽ đánh vợ mình. Mẹ Lữ Triệu Long không làm gì được, bà đành trút giận lên người con mình, chính là Lữ Triệu Long, bằng cách cai sữa cho con từ khi còn bé tí. Hàng xóm thường xuyên nhìn thấy cảnh mẹ hắn khóc vì bị đánh, Lữ Triệu Long khóc vì bị bỏ đói, ngày qua ngày không khá hơn được tí nào. Mãi cho tới năm Lữ Triệu Long hai tuổi, bố hắn cuỗm hết tiền bạc trong nhà và chạy theo người phụ nữ khác.
Đó là chuyện xảy ra vào những năm 90, khi đó, trên lưng bà cõng theo đứa trẻ Lữ Triệu Long, ngày ngày ở ngoài đường kiếm cơm kéo dài sự sống.
Khi đó mẹ Lữ Triệu Long cũng lao vào rượu chè, mỗi lần bà uống xong lại nghe thấy tiếng hắn khóc thét lên xin tha, tiếng thét vang vọng cả đường lớn. Cho tới khi hắn lên mười tuổi, mẹ hắn bắt hắn bỏ học, theo bà mở một quán ăn vặt.
Trong phần tin tức, khi phóng viên hỏi những người hàng xóm năm đó Lữ Triệu Long là người như thế nào, mọi người đều bảo, hắn là một đứa trẻ rất thông minh, hiểu chuyện.
Khi Lữ Triệu Long được mười sáu tuổi, mẹ hắn vì say rượu mà ngã xuống mương nước rồi qua đời. Chính từ ngày đó, tính tình của hắn thay đổi, ác quỷ đã mở mắt.
Lữ Triệu Long tới công trường làm công, một công nhân ở đó đã giới thiệu cho hắn một cô bạn gái. Cô bạn gái này là người nông thôn. Nhưng rất nhanh, hai người đã chia tay. Sau đó, cho dù Lữ Triệu Long có cầu xin thế nào, cô gái kia cũng không thay đổi quyết định của mình. Lữ Triệu Long từ đó thì cô đơn một mình, ngoại trừ mấy ngày làm công, thời gian còn lại hắn đều ở trong phòng trọ của mình.
Cuối cùng, thi thể Chu Tư Vũ mà hắn phanh thây bị một người nhặt ve chai phát hiện, từ đó liền bại lộ mười hai vụ án đẫm máu, tên ác ma này đã lộ ra dưới ánh mặt trời.
Cùng là một tin tức đó, các trang báo mạng đưa tin không biết mệt. Ở bên dưới mỗi tin tức đó đều là sự phản hồi của cư dân mạng, đồng tình có mà phê phán lại càng nhiều hơn. Mấy người nổi tiếng trên mạng cũng không ngại mệt, bắt đầu đưa ra nhận xét của mình. Trong đó, có một tiêu đề gây sự chú ý nhất: “Ác ma như một bông hoa nảy mầm trên đất, mỗi người chúng ta đều có thể trở thành hung thủ”
“ Những người như thế thật đáng sợ, vì sự hấp dẫn trong mắt mà không tiếc gì, lập tức đi rút xương cắn máu. Mặc kệ Lữ Triệu Long đáng thương như thế nào, thì hắn cũng không có lý do gì để đi giết người hết, mà họ càng không biết chúng ta đã tìm thấy một lọ thuốc ở trong nhà Lữ Triệu Long, lọ thuốc đã hết hạn sử dụng từ bảy năm trước. “ Mỗi khi Nguyễn Vi tưởng tượng tới cảnh này, cô cảm giác như lông tơ của mình đều dựng đứng: “ Bảy năm, khi đó Lữ Triệu Long và bạn gái chia tay. Trương pháp y, anh thử tưởng tượng xem, nếu lúc đó bạn gái cũ của Lữ Triệu Long không rời khỏi Dung thành, thì sẽ phát sinh ra chuyện gì đây? “
Trương Ức An vẫn im lặng không nói gì, anh biết, giờ phút này tốt nhất là cứ im lặng nghe cô nói.
“ Mà bây giờ, thế mà có người bắt đầu thương cảm cho một tên sát thủ liên hoàn. Ngược lại còn đi chỉ trích người bị hại, anh xem có tin nổi không? “
Tin tức về Lữ Triệu Long sau khi phát tán được hai ngày, thì lại có thêm một tin nữa được tung ra, nó nhanh chóng trở thành tiêu điểm của mọi người.
Chu Tư Vũ vì cứu Doãn Thu mà bám lấy Lữ Triệu Long, nhưng Doãn Thu đang lẩn trốn lại không thèm báo cảnh sát nữa. Tin vừa đưa ra, nhiều người đối với thân phận Doãn Thu rất mơ hồ, nhưng một tin cá nhân của cô thì đã bị lộ ra.
Trong chốc lát, tiêu đề tên hung thủ ác ma đã trở nên cũ hẳn, tiêu đề Doãn Thu là người vong ân bội nghĩa, người phụ nữ độc ác mới đáng quan tâm.
“ Thật buồn cười. “
Nguyễn Vi nhếch miệng, nhưng nụ cười này càng làm Trương Ức An thêm lo sợ, anh cảm giác như mình đã thấy nó ở đâu rồi.
“ Chúng ta không phải thượng đế, việc gì chúng ta làm cũng đều có góc khuất, nhưng đây không phải là toàn bộ, cô hiểu không? “ Trương Ức An nói, giọng nói vô cùng ấm áp. Nguyễn Vi hoảng hốt ngẩng đầu lên nhìn anh, trong nháy mắt, cô còn tưởng mình xuất hiện ảo giác.
“ Anh biết không, rất lâu trước kia rồi, tôi cũng từng nghe câu nói như thế. “ Nguyễn Vi tươi cười sáng lạn: “ Hơn nữa, tôi vẫn luôn tin vào điều đó. “
“ Thật không? “ Mắt anh vì kích động mà chớp liên tục, yết hầu cũng di chuyển liên tục.
Quả nhiên, Nguyễn Vi vẫn nhớ, cô ấy vẫn luôn nhớ.
“ Nguyễn Vi. “ Cuối cùng, Trương Ức An quyết định nói ra hết mọi thứ, Nguyễn Vi cũng ngây người ra chờ đợi câu nói của anh: “ Thật ra tôi... “
Mà trùng hợp thay, đúng lúc đó chuông điện thoại Nguyễn Vi vang lên.
“ Bình Uy? Cậu nói cái gì? Thật không? Được, tôi biết rồi. “
Nguyễn Vi nhanh chóng cắt đứt điện thoại, đồng thời cô nói ra một tin tức kinh hoàng.
“ Bình Uy nói, bọn họ phát hiện ra thi thể Lữ Triệu Long. Hình như hắn nhảy sông tự tử. “
“ Thả nào không tìm thấy hắn. “
“ Tôi muốn tới hiện trường, anh có muốn đi cùng không? “ Nguyễn Vi nhìn Trương Ức An, hỏi.
Trương Ức An không cần suy nghĩ thêm mà đồng ý ngay, khám nghiệm thi thể ở hiện trường đương nhiên phải có anh. Còn việc để hai người nhận ra nhau, thôi thì để sau hãy nói.
Trương Ức An gọi điện thoại cho Bạch Phàm, bảo cậu mang dụng cụ tới hiện trường. Lúc Nguyễn Vi chuẩn bị dẫm chân ga để xuất phát, điện thoại cô lại đổ chuông lần nữa.
Lúc này, Nguyễn Vi không lập tức nhận điện thoại. Bởi vì số hiển thị trên màn hình là một dãy số lạ, không biết tại sao, cô có cảm giác khủng hoảng.
“ Alo? “
Đầu dây bên kia điện thoại vang lên giọng một người đàn ông, nghe có vẻ rất nôn nóng.
“ Xin hỏi, cô là đội phó Nguyễn sao? “
“ Đúng vậy, vậy còn anh là? “
“ Xin chào, tôi là đội trưởng đội phòng cháy ở Dung thành, tôi tên Lưu Hàng. Chỗ chúng tôi hiện tại có một cô gái muốn nhảy lầu tự tử. Chúng tôi khuyên cô ấy, cô ấy lại nói muốn gặp cô. Giờ cô có thể đi tới đây không? “
“ Muốn gặp tôi? Anh có biết tên cô ấy là gì không? “ Nguyễn Vi hỏi.
Đầu dây bên kia điện thoại bỗng yên lặng vài giây. Yên lặng qua đi, Lưu Hàng mới chậm rãi nói ra một cái tên.
“ Doãn Thu. “