Chứng Cứ Không Tiếng Động

Chương 40: Chương 40: Cơn ác mộng




Edit: Angelevil Nguyen

“Tìm kiếm sai người? Ý anh là gì?”

Trương Ức An vẫn chăm chú nhìn không dời mắt, dùng ngón tay gõ lên phím mũi tên trái, hình ảnh trên màn hình nhanh chóng thay đổi nhưng dù nó có thay đổi thế nào thì trong con ngươi của anh vẫn luôn phản chiếu một hình bóng duy nhất.

“Cô còn nhớ lúc nãy đã nói gì không, rằng cô nghi ngờ kẻ sát nhân có thể có đồng phạm?”

Ngón trỏ của Trương Ức An bỗng nhiên dừng lại, anh di chuột, bức ảnh trên máy tính lập tức phóng to lên, một bức ảnh tuy mờ ảo nhưng hoàn chỉnh hiện ra trước mắt anh.

“Tôi nghĩ chúng ta đã tìm thấy được anh ta rồi.”

————

Nguyễn Vi mở mắt ra, tất cả những gì cô nhìn thấy là bóng tối vô tận. Cô không tin được đưa tay dụi dụi mắt, nhưng vào lúc này cô phát hiện ra sự khác thường của bản thân.

Nguyễn Vi hoảng sợ sờ nắn mặt mình, cuối cùng cô xác định, cô đã quay trở lại thời thơ ấu.

“Bố!”

“Mẹ!”

Nguyễn Vi sợ hãi kêu lên, nhưng mà bóng đêm tựa như một con quái vật khổng lồ, giọng nói của cô chưa kịp truyền ra thì đã bị sự tối tăm ấy nuốt chửng.

Nguyễn Vi cảm nhận được bóng tối lướt qua cô, làm nổi gió lên khiến cô sởn tóc gáy. Cô khiếp đảm đứng yên tại chỗ, như thể bất kỳ cử động nào dù là rất nhỏ của cô cũng sẽ có thể thu hút con quái vật tới đây.

Từng giây, từng giây, thời gian cứ thế trôi qua; mà Nguyễn Vi thì đã sắp không chống đỡ được nữa. Hai chân cô run lên, những giọt nước li ti trên trán và mặt cô dần ngưng tụ thành mồ hôi, từ từ trượt xuống, cảm giác ngưa ngứa cứ như là đang có kiến ​​gặm cắn xương cô.

Không...

Hạt mồ hôi đã gần đến cằm cô, trong lòng Nguyễn Vi yếu ớt gào thét nhưng vô dụng, giọt nước rơi xuống mặt đất, đột nhiên một đôi móng vuốt sắc bén từ trong màn đêm đánh ụp tới túm lấy cổ chân của Nguyễn Vi, Nguyễn Vi bị nó kéo lê vào sâu trong bóng tối.

“Không!”

Nguyễn Vi hét lên thảm thiết. Lúc cô mở mắt ra lần nữa thì bị ánh sáng chói lọi đốt nóng tròng mắt của cô, thế nhưng điều càng khiến Nguyễn Vi tuyệt vọng hơn thế chính là cô phát hiện bản thân không thể nào cử động được.

Sau khi dần dần thích nghi với ánh sáng, Nguyễn Vi mới nhận ra là mình đang ở đâu. Tiếng chuông tan học vang lên, cô giáo thu dọn dụng cụ dạy học rồi bước ra khỏi lớp.

Hầu hết mọi người sau đó đều chen chúc rời đi, do bánh bao trong nhà ăn có hạn, ai đến trước thì có trước, chỉ mỗi mình “Nguyễn Vi” là vẫn như cũ mà im lặng, ngồi tại chỗ và lắng nghe tiếng mọi người ra khỏi lớp.

Đợi đến sau khi phòng học đã dần trở nên yên tĩnh hơn, “Nguyễn Vi” lấy hộp cơm trưa của mình ra, mở nắp rồi ăn thật ngon lành.

Nguyễn Vi đứng trong lớp lặng lẽ nhìn cảnh tượng quỷ dị này. Cô không thể nhúc nhích, những người khác cũng chẳng nhìn thấy cô, thậm chí có một vài người còn đi xuyên qua cơ thể cô.

Cô trông thấy phiên bản nhỏ của mình đang cầm thìa múc một miếng thịt viên, “Nguyễn Vi” ăn xong rồi nở một nụ cười thỏa mãn và hạnh phúc.

Trông thấy chính mình đang mỉm cười, Nguyễn Vi không khỏi cười theo. Nhưng bỗng nhiên vào ngay lúc này, cô phát hiện có ba học sinh nam vẫn đang đứng ở cửa lớp.

Nguyễn Vi nhìn qua nhìn lại giữa mấy cậu ta và bản thân mình vài lần, đột nhiên cô nhớ ra điều gì đó.

“Đừng!”

Nguyễn Vi sợ hãi nhìn về phía chính mình và hét lớn, nhưng “Nguyễn Vi” căn bản không thể nghe thấy tiếng kêu của cô nên “Nguyễn Vi” lại múc một thìa cơm khác, đưa vào miệng.

“Đừng......”

Nước mắt tràn mi, Nguyễn Vi chỉ có thể nhìn thấy bản thân mình lúc nhỏ chứ cũng không thể làm gì được.

Cô thấy “Nguyễn Vi” đột nhiên hét lên thảm thiết, sau đó “Nguyễn Vi” nhổ bã thức ăn trong miệng ra, trong đó còn trộn lẫn với máu đỏ tươi. “Nguyễn Vi” đau đến mức ngã xuống đất, co cả người lại. Trong phòng học chỉ còn sót lại tiếng cười đắc thắng của đám con trai vang vọng hồi lâu.

Đừng......

Nguyễn Vi nhìn chính mình đang ngã trên mặt đất đau đến mức không kêu được tiếng nào. “Nguyễn Vi” chỉ có thể tuyệt vọng và thẫn thờ mở to mắt, nước mắt chảy xuống hòa lẫn với bụi bặm, nhưng cô không thể nhìn thấy bất kỳ cái gì, ngoại trừ bóng tối vĩnh hằng.

—— “Tặng cậu.”

Bỗng nhiên, quang cảnh trước mặt Nguyễn Vi lại thay đổi nhưng ngay cả trước khi ánh sáng quay lại thì cô đã nhận ra được giọng nói này.

Là Trương Tiểu Minh.

Nguyễn Vi nhìn bóng dáng của mình và Trương Tiểu Minh mà nước mắt lưng tròng, cô không tin được che miệng lại, bởi vì cho tới bây giờ cô vẫn không biết rằng hóa ra hoàng hôn ngày ấy lại đẹp đẽ đến vậy.

Ánh hoàng hôn rực rỡ phía chân trời tuyệt đẹp tựa như bức tranh sơn dầu của Van Gogh, nhưng “Nguyễn Vi” chỉ nhớ rõ cơn gió nhè nhẹ hôm đó, làn gió khẽ lay động mái tóc của cô.

“Đây là gì vậy?” “Nguyễn Vi” cầm cái hộp trong tay, tò mò hỏi.

“Là quà sinh nhật của cậu, xin lỗi, mãi đến hôm nay tớ mới biết.”

Nguyễn Vi vẫn nhớ như in, giọng nói của Trương Tiểu Minh rất êm tai, mỗi một lần nghe cậu ấy nói là cô sẽ không nhịn được mà đỏ bừng mặt.

“Là một cái bình nhỏ sao?” Sau khi mở hộp ra, “Nguyễn Vi” thắc mắc hỏi.

“Cậu thử lắc nó ở bên tai đi.”

“Nguyễn Vi” nghe vậy nên làm theo, cô nghe thấy âm thanh vang lên y như tiếng hát của một tinh linh vậy.

“Trong này đựng nước à?”

“Không, đây là tuyết trên đỉnh núi Everest. Nó là món quà mà bố đã tặng tớ lúc còn nhỏ.”

“Nguyễn Vi” sửng sốt, nhất thời không nói lên lời: “Thứ này quá quý giá, tớ không thể nhận được.”

Trương Tiểu Minh cầm lấy chiếc bình nhỏ mà “Nguyễn Vi” đưa lại rồi mỉm cười, cậu giơ nó lên nhẹ nhàng lắc lắc bên tai của “Nguyễn Vi“.

Trong nháy mắt, “Nguyễn Vi” có cảm giác như thể mình đang nghe thấy tiếng gió rít gào trên đỉnh Everest.

“Cậu biết không, thế giới của chúng ta rộng lớn vô cùng, sau này hãy cùng nhau đi xem đi, cũng giống như bố tớ vậy.”

Đột nhiên, Nguyễn Vi nhận ra bóng lưng của mình và Trương Tiểu Minh dần trở nên mơ hồ. Cô bắt đầu điên cuồng chạy theo, muốn gọi Trương Tiểu Minh lại, cô chỉ muốn nhìn anh, chỉ cần một ánh mắt, một ánh mắt thôi là được. Tiếc rằng một giây sau, Nguyễn Vi bỗng đạp hụt nên chỉ có thể nhìn bóng lưng của Trương Tiểu Minh xa dần và cuối cùng biến mất vào trong bóng tối.

Nguyễn Vi nặng nề ngã xuống đất, cô ngất đi cho đến khi tỉnh lại thì Nguyễn Vi phát hiện mình đã trở lại bóng tối quen thuộc đó.

Khó khăn đứng dậy từ dưới đất, lần này Nguyễn Vi không còn sợ hãi nữa, cô vừa bước đi trong bóng tối vừa thét gào.

“Ngươi đi ra đi! Ta không sợ ngươi đâu!”

Nguyễn Vi quan sát xung quanh, thế nhưng ngoài bóng đen tối tăm thì cũng chẳng có ai khác cả.

“Ngươi ra đây đi! Đã nhiều năm như vậy rồi, không phải là ngươi vẫn luôn đợi đến ngày này sao? Để cho chúng ta đặt một dấu chấm hết luôn, bước ra đây!”

Bỗng dưng, ý thức của Nguyễn Vi chợt mê man, chờ tới khi cô tỉnh táo lại thì phát hiện trong tay mình đang cầm một quả bóng bay màu đỏ.

Bên tai dần ồn ào hẳn lên, Nguyễn Vi nghe thấy rất nhiều loại âm thanh. Có tiếng nhạc phát ra từ máy móc, tiếng cười nói của người lớn và trẻ em, còn có cả tiếng la hét phấn khích đến chói tai của mọi người.

Thế giới của Nguyễn Vi đột nhiên trở nên sáng rõ, cô xoay quanh quan sát công viên giải trí Bắc Băng Dương kỳ quái và lạ lùng này.

Mọi người vội vã đi qua cô, còn Nguyễn Vi thì mải tìm kiếm bố mẹ và Trương Tiểu Minh trong những kẽ hở giữa đám đông.

“Bố, mẹ!”

“Trương Tiểu Minh!”

Nguyễn Vi càng tìm càng sốt ruột, càng lúc càng lo lắng, bỗng nhiên cô đụng phải một người lớn.

Cô từ từ ngẩng đầu lên, sau đó cô lập tức kinh hãi mà ngã ngồi trên mặt đất.

Trong chớp mắt, tất cả mọi người trong công viên giải trí Bắc Băng Dương đều dừng lại, toàn bộ đều đồng loạt nhìn về phía Nguyễn Vi, lúc này Nguyễn Vi mới chợt kinh hãi, hóa ra tất cả đều đang mang một chiếc mặt nạ chú hề kỳ dị.

“Không!”

Nguyễn Vi điên cuồng hét lớn, cô lại bò dậy và bắt đầu chạy nhanh khỏi đó, mọi thứ xung quanh cứ như bị biến dạng vì tốc độ của cô. Bóng tối lại một lần nữa ập đến, mãi cho đến khi Nguyễn Vi ngừng lại, cô nhìn thấy trước mắt mình đột nhiên xuất hiện một tia sáng.

Có một bóng người khổng lồ đang đứng lặng trong chùm sáng, quay lưng về phía Nguyễn Vi, thế nhưng bộ đồ chú hề trên người anh ta đã chỉ rõ cho Nguyễn Vi biết về thân phận của anh ta.

Khuôn mặt của Nguyễn Vi trong giây lát trắng bệch, cô nhẹ nhàng và chậm rãi lùi lại về phía sau, dường như sợ rằng sẽ đánh thức gã hề, thẳng cho đến khi cô cảm thấy lưng mình đụng phải một bức tường đá.

Vào đúng lúc này, thời gian trở nên dài đến vô tận, Nguyễn Vi chậm rãi ngẩng đầu, cô nhìn thấy khuôn mặt gây cười phóng đại đó.

————

“Ha–”

Khi Nguyễn Vi tỉnh dậy từ trong giấc mơ, Lý Bình Uy bị cô ấy dọa đến sợ hết hồn, tay lái suýt chút nữa đã trượt ra, cũng may là Lý Bình Uy đã kịp thời ổn định hai tay lại.

Nguyễn Vi sững sờ khoảng một phút mới phục hồi lại tinh thần, quay đầu lại và trông thấy vẻ mặt sợ hãi của Lý Bình Uy.

“Chúng ta đang ở đâu đây?” Nguyễn Vi ngơ ngác hỏi.

“Đang trở lại, trở lại đồn cảnh sát.”

Nguyễn Vi gật đầu, rốt cuộc cô cũng nhớ ra là mình đã gọi cho Trương Ức An và Trương Ức An đã nói rằng anh tìm thấy một nghi phạm mới, sau đó cô và Lý Bình Uy lên xe quay về đồn cảnh sát.

“Đội trưởng Nguyễn, cô gặp ác mộng sao?” Lý Bình Uy thấy Nguyễn Vi còn giữ dáng vẻ tuyệt vọng nên dù nghĩ lại là rùng mình nhưng vẫn đặt câu hỏi.

Nguyễn Vi không lên tiếng, ngầm thừa nhận câu hỏi của Lý Bình Uy.

Đó thực sự là một cơn ác mộng quá dài.

“Đội trưởng Nguyễn, cô đã mệt mỏi như vậy thì hôm nay hãy về nhà nghỉ ngơi trước đi. Suy cho cùng thì vụ án lúc nào chẳng giải quyết được, nhưng còn cơ thể là thuộc về bản thân chính mình.” Lý Bình Uy lo lắng nói.

Nguyễn Vi lau mồ hôi lạnh trên trán, mỉm cười: “Cảm ơn anh, đợi một lát nữa anh cứ về đi, tôi tự chăm sóc mình được.”

Lý Bình Uy thở dài, biết rằng mình không thể lay chuyển được Nguyễn Vi nên anh ấy cũng không lãng phí thời gian nữa.

Sau khi trở lại đồn cảnh sát, Nguyễn Vi nói lời tạm biệt với Lý Bình Uy, sau đó cô tìm thấy Trương Ức An ở trong phòng lưu trữ.

“Sắc mặt cô trông có vẻ nhợt nhạt, cô thấy khó chịu trong người sao?” Vừa gặp mặt Nguyễn Vi, Trương Ức An đã phát hiện ra cô có điểm khác thường.

“Không sao đâu.” Nguyễn Vi lắc đầu cười: “Nghi phạm anh nói ở đâu?”

Trương Ức An lo lắng nhìn Nguyễn Vi thêm vài lần rồi mở máy tính xách tay ra và bấm mở những bức ảnh cho Nguyễn Vi xem.

“Toàn bộ đều là do Bạch Phàm đã phát hiện ra. Vốn dĩ tôi nhờ cậu ấy đi điều tra tên hề đó nhưng trong quá trình điều tra thì cậu ấy đã vô tình phát hiện ra người đàn ông này.”

Nguyễn Vi nhận lấy máy tính từ trong tay Trương Ức An, chỉ thấy một người đàn ông trung niên không quá cao lớn, mặt mũi bình thường xuất hiện trong ảnh.

“Người này có vấn đề gì sao?” Nguyễn Vi tiếp tục quan sát vài tấm ảnh rồi nói.

Cô phát hiện những bức ảnh này về cơ bản đều đã được cắt xén hoặc phóng to. Cho nên đã khiến các bức ảnh bị mờ, nhưng điều này cũng không ảnh hưởng đến việc Nguyễn Vi nhận ra bối cảnh trong hình chính là ở rạp xiếc.

“Cô cứ tiếp tục nhìn xuống là sẽ biết.”

Nguyễn Vi xem tiếp các tấm hình theo hướng dẫn của Trương Ức An, cho đến một khoảnh khắc đó, cô bất chợt sững sốt.

Thứ thu hút sự chú ý của Nguyễn Vi là một bức ảnh tin tức. Bức ảnh ban đầu được chụp tại hiện trường nhưng những người vây xem xung quanh đã vô tình bị chụp phải. Bạch Phàm đã vẽ một vòng tròn giữa đám đông này, người đó dĩ nhiên là người đàn ông trung niên mà Nguyễn Vi đã nhìn thấy lúc trước.

Điều khiến Nguyễn Vi sửng sốt là cô biết hiện trường này, đây chính là nơi mà đứa bé thứ hai đã mất tích vào hai tháng trước.

※※※※※※※※※※※※※※※※※※※※

Không biết mọi người có bao giờ thấy kì lạ không, Trương Ức An khi còn bé thực sự rất đặc biệt.

Trên đời này không có lửa làm sao có khói, cho nên chuyện này cũng có nguyên nhân của nó, thông tin về Trương Ức An luôn được miêu tả tinh tế trong tác phẩm. Nếu mọi người tỉ mỉ sẽ có thể thu thập và đoán ra chuyện xưa của Trương Ức An.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.