“Đội phó Nguyễn, bên ngoài là ai vậy, sao ồn ào thế?”
Khi Nguyễn Vi đang đắm chìm trong những suy nghĩ đáng sợ, Đường Nguyên Triết cũng bị tiếng cãi vã hấp dẫn mà đi đến.
“Không có gì, cậu cứ ở chỗ này chờ tôi một chút, tôi đi rồi về ngay.”
Nguyễn Vi dặn dò qua loa rồi bước ra cửa. Đường Nguyên Triết nghi hoặc nhìn cô đi về hướng hai người đang cãi vã.
“Đêm khuya rồi, mấy người nếu như có mâu thuẫn với nhau có thể thương lượng nhỏ chút được không?” Nguyễn Vi nhẹ nhàng nói, trong giọng còn nghe ra được sự thân thiện. Nhưng mà hai người kia nóng nảy tới mù quáng, sao có thể nghe lời khuyên can của cô. Cuối cùng, Nguyễn Vi không còn cách nào khác, cô lấy thẻ cảnh sát của mình ra.
“Hai người này, nếu như hai người vẫn còn kích động như thế, tôi không thể không mời hai vị đi theo tôi một chuyến.” Nguyễn Vi thanh âm không cao nhưng rất kiên định.
Hai người kia kinh ngạc nhìn thẻ cảnh sát của Nguyễn Vi, sau đó từ từ yên tĩnh lại, “Bây giờ, hai người có thể nói cho tôi nghe xem hai người đang có mâu thuẫn gì không?”
“Cô cảnh sát, cô tới phân xử đi. Người này ban ngày trang trí nhà tạo ra tiếng động tôi đều nhịn. Nhưng mà tới tối nhà cô này vẫn còn sửa chữa, nó khiến cho nhà chúng tôi ngủ không yên ổn. Tôi khuyên cô ta, cô ta cũng không nghe, cô nói thử xem, người này có phải rất buồn cười không!”
“Có đúng như thế không?” Nguyễn Vi nghiêm nghị nhìn về phía người phụ nữ.
“Tôi biết làm sao được. Ai kêu tôi mời nhà thiết kế nước ngoài hai ngày sau phải trở về nước. Tôi không tận dụng thời gian, nhỡ anh ta đi rồi trang trí có sai lầm thì làm sao bây giờ?” Cô gái cũng biết mình không có lý, nhưng vẫn như cũ cố chấp kiêu ngạo ngẩng cao cổ.
“A, nhà thiết kế nước ngoài thì ngon à? Tôi thấy cô rõ ràng là quá hẹp hòi không nỡ tốn nhiều tiền để người ta ở thêm mấy ngày đúng không, có muốn tôi cho cô mượn chút tiền không? Có điều nếu không có tiền cũng đừng ở chỗ này để trở thành trò cười cho người ta.”
“Cô nói ai không có tiền hả bà cô già, cô nên giữ lấy tiền của mình để mua quan tài đi! Đến lúc đó nhất định tôi sẽ gửi cho cô năm vòng hoa được nạm vàng!”
Đột nhiên hai người lại tiếp tục cãi nhau. Các cô hoàn toàn không để mắt đến Nguyễn Vi bên cạnh, thậm chí giơ tay lên chuẩn bị kéo tóc của đối phương. Ngay lúc này, các cô đều cảm giác có một sức lực lớn nắm chặt cổ tay của mình.
“Các cô có thôi ngay đi không?” Nguyễn Vi một tay nắm lấy một người tức giận hừ lạnh nói. Hai người này đều căm ghét đối phương, nhưng Nguyễn Vi lại cảm thấy, các cô rất xứng với nhau.
Lúc đầu hai người phụ nữ này còn muốn giãy dụa, nhưng khi các cô ý thức được sức lực đáng sợ của Nguyễn Vi, hai người không hẹn mà cùng bình tĩnh lại.
Thấy hai người bình tĩnh, Nguyễn Vi mới mở miệng nói: “Căn cứ theo điều lệ quản lý an ninh trật tự, cô đêm khuya sửa chữa đã tạo tiếng ồn quấy nhiễu khu dân cư. Do đó mong cô chấm dứt hành động này. Mặt khác cũng xin cô bảo vệ quyền lợi của mình một cách văn minh. Tôi tin các cô cũng không muốn muộn như vậy rồi còn đi một chuyến đến cục cảnh sát, đúng không?”
Nguyễn Vi như có như không hỏi dò hai người. Có thể nói, ngữ khí của cô có thể khiến cho người khác không cảm thấy nghi ngờ, hai người phụ nữ này lại trầm mặc một hồi mới chịu hòa giải.
Hàng xóm Đổng Bình Văn quay người trở về nhà, trước khi về nhà còn giậm chân nặng nề trước cửa. Người phụ nữ kia thì lại khinh thường liếc mắt một cái. Khi cô ta chuẩn bị rời đi, Nguyễn Vi lại gọi lại.
“Còn có chuyện gì sao?” Người phụ nữ không nhịn được hỏi.
“Tôi muốn hỏi cô, cô chuyển tới tiểu khu này lúc nào vậy?”
“Việc này có liên quan gì tới cô sao?” Cô ta khinh bỉ nói xong nhấc chân muốn rời đi. Nhưng Nguyễn Vi đã bước một bước dài ngăn trước mặt.
Khi thấy Nguyễn Vi hai mắt giống như chim ưng nhìn mình chăm chú, cô ta chỉ dám liếc mắt rồi nhanh chóng cúi đầu.
“Cô biết tôi đang làm gì không? Một người phụ nữ mất tích mà trước đó không lâu đã ở nơi này. Nếu như cô vô lo vô nghĩ tự tin sống bên trong đây, vậy thì mời cô trả lời cặn kẽ câu hỏi của tôi.”
Người phụ nữ sợ hãi nhìn Nguyễn Vi. Cô ta sợ đến mức ôm lấy cánh tay: “Sao, tại sao không có ai nói cho tôi biết? Người bán phòng lừa tôi?”
“Tôi lại không cho là như thế, tôi hỏi cô, cô chuyển tới đây vào lúc nào?” Nguyễn Vi cau mày vội vàng hỏi.
“Ngay buổi chiều người chủ trước dọn đi, thì tôi bắt đầu thu dọn chuyển đồ vào rồi.”
Người phụ nữ đó vẫn tỏ ra rất kinh ngạc. Đột nhiên hàng lông mày của Nguyễn Vi giãn ra.
“Người chủ nhà cũ ở đây dọn đi vào ngày nào?” Nguyễn Vi lòng bàn tay bởi vì căng thẳng mà đổ mồ hôi.
Người phụ nữ nghe vậy liền lấy điện thoại di động của mình lật lên xem lịch sử trò chuyện, rất nhanh, cô ta tìm được đáp án: “Ngày mùng ba.”
Nguyễn Vi được đáp án sau lập tức tính toán thời gian, ánh mắt của cô càng sáng tỏ. Trên mặt cô khó có thể che giấu vui sướng.
Cuối cùng, hết thảy câu đố đều đã được giải.
“Cám ơn cô đã hợp tác, cũng xin cô yên tâm, chúng tôi nhất định sẽ bắt được hung thủ. Nhưng hi vọng cô cũng không tiếp tục quấy rối người khác, cô không biết rất nhiều động cơ gây án cũng chỉ là bởi vì một mâu thuẫn nhỏ sao?”
Người phụ nữ được Nguyễn Vi nhắc nhở sợ đến mức không dám thở mạnh, cô ta chạy chậm vào thang máy. Nguyễn Vi thì lại mỉm cười hướng về phía Đường Nguyên Triết.
“Chúng ta trở về thôi.” Nguyễn Vi nói với Đường Nguyên Triết.
“Trở về?” Đường Nguyên Triết không rõ.
“Tôi đã biết chân tướng, bây giờ chúng ta đi bắt hung thủ.”
“Có thật không? Hung thủ là ai? Chúng ta đi đâu?” Đường Nguyên Triết liên tiếp hỏi ba vấn đề. Nhưng giờ đây cậu đầy một bụng nghi hoặc mà vẫn không thể nhìn thấy một mảng nhỏ của tảng băng chìm.
Không phải cậu và Nguyễn Vi cùng điều tra một vụ án sao? Tại sao Nguyễn Vi đã biết chân tướng, nhưng sao cậu tới một manh mối nhỏ cũng không biết gì?
“Chúng ta đi trại tạm giam.”
Nói xong, Nguyễn Vi hướng về phía Đường Nguyên Triết nở một nụ cười tự tin. Trong nháy mắt, trái tim Đường Nguyên Triết nhảy lên kịch liệt. Cậu ta thừa dịp Nguyễn Vi xoay người che lồng ngực, thật giống như sợ tim sẽ nhảy ra ngoài.
............
Gặp mặt trong phòng, Nguyễn Vi lần thứ hai thấy Đổng Bình Văn.
Đổng Bình Văn vốn đang ngáp, nhưng phát hiện người gặp mình là Nguyễn Vi liền lập tức lên tinh thần.
“Không nghĩ tới chúng ta lại gặp mặt nhau như thế này.” Đổng Bình Văn được hai cảnh sát áp giải vào phòng gặp mặt, chưa vào chỗ hắn đã bắt chuyện cùng Nguyễn Vi.
“Nhanh sao? Tôi lại cảm thấy quá lâu.” Nguyễn Vi nhếch khóe miệng mỉm cười nói.
Đổng Bình Văn ngồi xuống sau khi hai vị cảnh sát rời đi. Hắn cũng mở miệng lần nữa: “Cô nghĩ như vậy sao, chắc không phải cô yêu tôi rồi đấy chứ.”
Nguyễn Vi đánh giá người đàn ông trước mắt này. Cho dù người đàn ông này hiện tại chật vật như vậy, trên cằm mọc đầy râu, nhưng hắn vẫn anh tuấn như cũ. Râu chỉ làm cho hắn tăng thêm mùi vị chán chường: “Tôi phải thừa nhận dung mạo anh không tồi.”
Đổng Bình Văn gật đầu. Từ nhỏ đến lớn, không có một cô gái nào kháng cự được sự theo đuổi của hắn. Tất nhiên Nguyễn Vi cũng phải như vậy. Nhưng đột nhiên hắn phát hiện, Nguyễn Vi trên mặt không còn nở nụ cười.
“Tôi nghĩ đây chính là nguyên nhân lúc trước Tô Tú Anh yêu anh. Đáng tiếc anh không lừa được bố của Tô Tú Anh. Ông ấy đã vật lộn trong xã hội rất nhiều năm để có được vị trí như ngày hôm nay, ông ấy đã sớm nhìn thấu được bộ mặt thật của anh. Vì lẽ đó ông ấy mới căm ghét anh như thế.”
Nguyễn Vi nhìn kĩ hắn. Đổng Bình Văn trên trán nổi đầy gân xanh, nhưng hắn cũng không mất khống chế. Hắn chỉ nở một nụ cười làm người ta sởn cả tóc gáy.
“Vì thế nên bây giờ cô hoài nghi tôi là hung thủ sao? Các người căn bản không có chứng cứ.”
Nguyễn Vi biết Đổng Bình Văn đang nghĩ gì, cho nên cô không nhịn được mà phì cười.
Đổng Bình Văn tức giận nhướn mày: “Cô cười cái gì!”
“Bởi vì tôi biết anh đang ở đây làm cái gì.” Nguyễn Vi nhìn Đổng Bình Văn bằng ánh mắt phẫn nộ. Cô bình tĩnh nói “Anh đã thăm dò tính cách của tôi, anh biết tôi là mật thám, vì thế đang ở đây kích tướng tôi. Bởi vì anh biết đây là cơ hội cuối cùng của anh.”
Trong nháy mắt, lửa giận trong mắt Đổng Bình Văn bị dập tắt. Hắn từ bỏ việc tiếp tục diễn kịch lắc đầu bất đắc dĩ: “Cô thật sự rất thông minh, là người phụ nữ thông minh nhất trong đời tôi được gặp.”
“Cảm ơn đã khích lệ. Nếu như anh có thể thay đổi giới tính, tôi sẽ càng cao hứng.” Nguyễn Vi thật giống như đang cùng Đổng Bình Văn nói chuyện phiếm, “Mặt khác anh cũng không cần lo lắng, tôi vạch trần anh cũng không phải bởi vì tôi muốn chứng minh mình là thần thám, chỉ là tôi đã không hoài nghi anh nữa.”
Đổng Bình Văn nghi hoặc mà nhìn Nguyễn Vi.
“Bởi vì tôi đã xác định anh chính là hung thủ.”
Thanh âm trong trẻo của Nguyễn Vi vang lên, sau đó phòng gặp mặt không hẹn mà yên lặng một hồi.
“Cô không tin tôi sao?”
Nguyễn Vi vẻ mặt khó tin nhìn Đổng Bình Văn khẽ cười nói, “Vậy hãy để cho tôi thay anh thuật lại một lần, anh làm sao mà giết hại vợ của mình.”
“Giết hại Tô Tú Anh.”