Edit: Cải Trắng
Hiện trường vụ án ở tầng ba đã được bố trí một số cảnh sát trông coi hiện trường. Trương Ức An và Bạch Phàm đi lên trên đó liền thu hút ánh mắt tò mò của mọi người. Nhưng giờ tâm trí của Trương Ức An đều đặt cả lên thi thể nạn nhân nên không nhận ra. Vẫn là Bạch Phàm tinh ý giới thiệu anh với mọi người.
“ Mọi người, đây là Trương pháp y, ngày hôm qua anh ấy mới tới Dung thành. “
Bạch Phàm giới thiệu anh với mọi người mới khiến anh lấy lại tinh thần. Anh nhìn mấy người cảnh sát trước mặt mình, nở một nụ cười dịu dàng đáp lại. Nhưng ngay sau đó ánh mắt anh lại không tự chủ được nhìn tới thi thể nạn nhân ở đằng kia.
“ Bạch Phàm, cậu có mang theo thùng dụng cụ không? “ Trương Ức An chủ động hỏi. Nghe anh nói vậy, Bạch Phàm lập tức đi tìm thùng dụng cụ của mình, lấy ra găng tay và vật bọc giày.
Công tác chuẩn bị xong xuôi, anh tiến tới chỗ tấm plastic đặt thi thể nạn nhân, Trương Ức An lại hỏi thêm một câu nữa: “ Bên pháp chứng còn chưa tới sao? “
Một người cảnh sát có làn da ngăm đen trả lời anh, trông có vẻ anh chàng này là một người thông minh: “ Tôi đã thông báo cho bọn họ, giờ ngài có thể khám nghiệm được rồi. “
Trương Ức An gật gật đầu, anh bước về phía nạn nhân. Cuối cùng, anh và Bạch Phàm đều dừng trước vũng máu ở dưới thi thể nạn nhân.
Trong khoảng cách gần như thế này, Trương Ức An còn nhìn thấy được cả ở giữa lông mày nạn nhân có một nốt ruồi đen.
“ Một cô gái trẻ trung như này, thật đáng tiếc. “ Bạch Phàm nhìn nạn nhân nữ có một nhan sắc ưa nhìn, cảm thán một câu. Giờ đám ruồi nhặng cũng tìm tới vũng máu ở dưới thi thể nữ.
Trương Ức An im lặng ngồi xổm xuống bên cạnh thi thể, anh xua xua tay để đuổi bớt ruồi nhặng đi. Điều làm anh chú ý chính là đôi mắt đang mở to của nạn nhân.
Hướng ánh mắt nhìn là nhìn về hướng Dung thành, cô gái này trước khi chết vẫn còn cố chấp nhìn về nơi mình sống.
Khi đó cô ấy đã có suy nghĩ gì? Trương Ức An có điểm tò mò, anh bắt đầu kiểm tra thi thể cứng ngắc của cô gái.
“ Phát hiện trên thi thể nó nổi ban, cơ bắp nạn nhân cứng đờ, nhưng phần xương vẫn có thể cử động được. Bước đầu phán đoán nạn nhân có thể đã tử vong vào khoảng sáu tiếng trước. “ Làm xong bước kiểm tra đầu tiên, Trương Ức An bình tĩnh nói. Thanh âm anh bình tĩnh và đầy từ tính, nhưng ở trong chỗ này thì vẫn cảm thấy có gì đó lạnh lẽo. Rõ ràng hôm nay ánh mặt trời rất chói chang nhưng không khí ở đây lại hoàn toàn không như ánh mặt trời ngoài kia.
Cô gái thật giống như một đóa hoa rực rỡ, nhưng hôm nay cô gái này chỉ có thể nằm im một chỗ. Mỗi câu mỗi chữ nói ra đều như đang tuyên án sinh mạng của cô ấy.
“ Trên cổ nạn nhân có dấu vết dây siết, trên người có nhiều vết xanh tím, phần miệng và mũi nạn nhân ở dưới da bị xuất huyết. Còn về nguyên nhân cái chết là gì thì cần phải giải phẫu tử thi. “
Bạch Phàm luôn đứng ở bên cạnh yên lặng ghi chép lại. Cậu nhìn Trương Ức An nói lưu loát không vấp một chút nào, thì tay đang ghi có hơi dừng lại. Cậu cảm thấy như trên người Trương Ức An có thể mơ hồ thấy bóng dáng của thầy cậu là pháp y Trần Bác Lương. Mà thầy giáo của cậu, pháp y Trần Bác Lương là một pháp y có hơn ba mươi năm kinh nghiệm, khó trách thầy cứ khăng khăng muốn cậu làm trợ lý của Trương Ức An. Bạch Phàm hiện tại đã hiểu được sự dụng ý của thầy.
Trần Bác Lương sắp về hưu, ông đã thay cậu tìm cậu một người thầy hướng dẫn tốt.
“ Có manh mối gì liên quan tới hung thủ không? “ Người cảnh sát da ngăm đen đứng ở bên cạnh xem, tò mò hỏi.
Lúc này Trương Ức An mới kiểm tra phần dưới thi thể nạn nhân, anh bỗng nhiên nhíu chặt mày.
“ Không có dấu vết của việc bị xâm hại. “
Nghe được lời Trương Ức An nói, mọi người ở đây đều để lộ ra sự kinh ngạc vô cùng. Khi nhìn thấy thi thể nữ lõa thể như này, bọn họ đã tự động nghĩ tới việc nạn nhân nữ này đã bị xâm hại, đây là phán đoán theo quán tính của bọn họ sau một thời gian dài làm việc.
“ Hung thủ không cưỡng hiếp nạn nhân, vậy đây là một vụ án cướp của giết người sao? Hiện trường có thể tìm thấy trong ví da của nạn nhân không có tiền. “ Một người cảnh sát khác cũng tham gia vào việc thảo luận.
“ Không đúng, nếu như là án giết người cướp của vậy sao hung thủ còn tốn thời gian mổ bụng nạn nhân làm gì? “ Vừa mới nói xong thì vị cảnh sát da ngăm đen kia phủ nhận luôn.
Trương Ức An không khỏi liếc mắt nhìn mấy người cảnh sát kia một cái, đồng thời anh lại phát hiện ra một số điểm dị thường trên cơ thể nạn nhân.
“ Có lẽ, đây là vụ án giết người trả thù. “
Nghe thấy lời Trương Ức An nói, mọi người liền hướng ánh mắt nhìn hành động tiếp theo của anh.
Chỉ thấy tay phải Trương Ức An hơi nâng nạn nhân lên, đồng thời anh lấy tay trái lau đi máu ở phần mông nạn nhân, giờ mọi người có thể thấy ở trên đó có rất nhiều vết thương chằng chịt lên nhau.
“ Hung thủ không phải là một tên biến thái đó chứ. “ Có cảnh sát nhìn thấy vết thương này, không kìm lòng được thấy đau lòng.
“ Không phải biến thái thì đi mổ bụng người khác làm gì chứ. “ Lại một người nữa nói.
“ Nếu là một vụ án giết người trả thù, thì đơn giản rồi. Giờ chỉ cần tra ra thân phận nạn nhân, điều tra một chút về quan hệ xã hội của cô ấy, vụ này tới tám phần là có thể phá được. “ Anh chàng cảnh sát da đen cảm thấy có chút phấn chấn, hắn đã sớm không chờ được, muốn nhanh đưa tên hung thủ này ra trước ánh sáng.
“ Mong là như vậy. “ Tinh thần Trương Ức An không được lạc quan cho lắm, anh kiểm tra vết mổ bụng, không hiểu sao lại có cảm giác rất kỳ quái: “ Thủ pháp của hung thủ không chuẩn xác cho lắm nhưng lại rất dứt khoát. Điều này yêu cầu sức lực không nhỏ, có thể hung thủ là một người đàn ông. “
Trương Ức An tiếp tục phân tích. Nhưng ngay sau đó anh phát hiện ra, mọi người ở đây đều để lộ ra biểu cảm kỳ quái.
“ Làm sao vậy? “ Trương Ức An có chút khó hiểu.
“ Thực ra phụ nữ cũng có một số người sức lực không nhỏ mà. “ Bạch Phàm tựa như nghĩ tới điều gì đó không tốt, khuôn mặt cậu có điểm hơi méo mó.
“ Đúng đúng đúng! Là con gái ai nói sức đều yếu, để chứng minh điều này không phải đội phó Nguyễn là ví dụ thật nhất sao, cô ấy có sức lực như một người đàn ông luôn. À không, phải bằng mấy người đàn ông cộng lại. “
Thấy có một số cảnh sát khác nói thêm vào, Trương Ức An càng cảm thấy khó hiểu. Anh chàng cảnh sát da đen kia thấy thế liền giải thích qua cho anh.
“ Trương pháp y đừng để ý mấy tên nhóc thối này làm gì, bọn họ như vậy là đáng đời! Ai bảo bọn họ đùa dai với đội phó Nguyễn, kết quả mấy tên này bị đội phó Nguyễn xử đẹp, cả người ê ẩm tới nỗi ba ngày không xuống giường nổi, quả thật là buồn cười chết mất. “
“ Cảnh sát Lý, cậu đừng có mà vui sướng khi người khác gặp họa như thế. Không phải cậu ở phòng tập bị đội phó Nguyễn đánh cho đầu như cái đầu heo sao? “ Bạch Phàm cảm thấy rất tức giận, chốc lát Trương Ức An liền hiểu được mấy người ở đây đều có lịch sử đen tối. Mà hình như những điều đó đều liên quan tới đội phó Nguyễn mà bọn họ nhắc tới.
“ Bạch Phàm, đội phó Nguyễn mà cậu nhắc tới là ai vậy? “ Trương Ức An tò mò quay đầu lại hỏi Bạch Phàm.
“ Là đội phó đội hình sự của chúng ta, Nguyễn Vi đấy. “
Trương Ức An trầm mặc mấy giây, môi hơi mấp máy như có điều muốn nói. Bạch Phàm không hiểu lắm tại sao trông Trương Ức An có vẻ kích động như này.
“ Nguyễn Vi, là Nguyễn chỉ nhạc cụ, Vi là cây tường vi hả? “
“ Đúng, là Nguyễn chỉ nhạc cụ, Vi là cây tường vi. Nhưng mà tôi cảm thấy đội phó Nguyễn càng hợp với hình tượng Uy trong uy vũ hơn. “ Bạch Phàm có vẻ suy nghĩ rất nghiêm túc.
Bề ngoài nhìn Trương Ức An vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trong lòng anh đang nổi lên cơn sóng ngầm.
Bỗng nhiên, tiếng chuông điện thoại vang lên phá vỡ sự yên tĩnh ở tầng ba. Cảnh sát Lý lấy điện thoại di động từ túi quần mình ra.
“ Nạn nhân là một cô gái trẻ tuổi, suy đoán ban đầu thời gian tử vong là khoảng sáu tiếng đồng hồ, hung thủ mổ bụng nạn nhân. “ Cảnh sát Lý thuật lại lời của Trương Ức An cho đối phương nghe, sau đó hắn liền bỏ điện thoại xuống.
“ Đội phó Nguyễn ở trong huyện, giờ đang trên đường trở về. Cô ấy muốn nhìn hiện trường phạm tới, nên giờ muốn gọi video tới. “ Cảnh sát Lý giải thích với mọi người, rất nhanh Nguyễn Vi đã gọi video tới, cảnh sát Lý cầm điện thoại trong tay, quay hiện trường phạm tội cho Nguyễn Vi.
Xa cách mười bảy năm, Trương Ức An còn chưa kịp chuẩn bị gì đã nghe thấy thanh âm của Nguyễn Vi.
“ Nhanh lên! Rời khỏi hiện trường!! Nhanh! “