Edit: Ling
Tiếng giày da trên sàn nhà nhẹ nhàng vang lên trong phòng hồ sơ. Mỗi tiếng bước chân đều giống như một phát súng lớn ghim trong lòng Đường Nguyên Triết.
“Hóa ra là cậu, Tiểu Đường.” Mã Sâm ở phía sau Đường Nguyên Triết châm chọc cười nói. Tất cả quả nhiên giống như những gì Đổng Bình Văn nói, ông ta căn bản không tiêu tốn tí sức lực nào, kẻ phản bội cũng đã tự chui đầu vào lưới.
Đường Nguyên Triết từ từ quay lại. Mã Sâm thấy được vẻ kinh hoàng trên mặt cậu thì tâm tình càng thêm sung sướng và thoải mái.
“Thật là trùng hợp, đội trưởng cũng tới kiểm tra hồ sơ sao?” Đường Nguyên Triết nặn ra một nụ cười, nhưng nụ cười ấy nhìn qua trông còn khó coi hơn khóc.
“Thật là trùng hợp. Tiểu Đường, cậu có thể nói cho tôi biết sao muộn như này rồi cậu vẫn còn ở trong phòng hồ sơ để làm gì không?” Mã Sâm bỗng nhiên vui vẻ vô cùng, thật giống như bậc Đế Vương cổ đại thưởng thức nhân thú vây đấu vậy. Thứ bọn họ muốn xem chưa bao giờ là một trận đấu, mà là con người phải đối mặt với cảnh tuyệt vọng bất lực và đáng thương.
Đường Nguyên Triết từ bỏ, cúi đầu. Cậu nhường đường cho Mã Sâm. Mã Sâm cũng không khách khí chút nào, ông đi tới, tiện tay kiểm tra lại những tài liệu mà Đường Nguyên Triết đã xem.
Đường Nguyên Triết liếc nhìn một cái thôi đã hiểu rõ được. Mã Sâm đang nhìn những tư liệu kia thì sắc mặt biến đổi hoàn toàn, mà ông cũng lén lút cong khóe miệng cười chiến thắng.
“Đường Nguyên Triết, rốt cuộc là cậu đang nhìn cái gì đó!” Mã Sâm bởi vì phẫn nộ mà ném mạnh tài liệu xuống đất, nhưng việc này không làm vơi đi lửa giận trong lòng ông ta chút nào.
“Gần đây trong thành phố đã xảy ra vài vụ án cướp giật nên tôi nghĩ mình nên đến xem những hồ sơ trước đây có thể giúp tôi có thêm kinh nghiệm.” Đường Nguyên Triết cảm thấy oan ức, nhưng cậu vẫn giải thích một cách nghiêm túc. Cậu diễn thực sự quá tốt, tốt đến mức Mã Sâm cũng không nhịn được hoài nghi mình có phải là bắt lộn người hay không.
“Cậu đúng là rất dụng công.” Mã Sâm thật giống như đang khích lệ Đường Nguyên Triết, nhưng trong thanh âm của ông, ý lạnh phảng phất như có thể ngưng tụ thành lưỡi đao tách rời từng thớ thịt của người nghe.
“Xin lỗi đội trưởng, tôi không nên tự ý đến phòng hồ sơ. Tôi chỉ là cảm thấy mình mới vừa nhận chức không có kinh nghiệm gì, cho nên muốn nhanh một chút học tập kinh nghiệm, là tôi sai rồi.”
Đường Nguyên Triết nói với giọng áy náy chân thành như thế, Mã Sâm cũng vì những lời tâm huyết này của cậu làm cho cảm động: “Cậu chăm chỉ học tập như thế là chuyện tốt, tại sao có thể sai đây. Có điều học tập cũng nên chú ý giải lao, hiện tại đã muộn rồi, cậu nên đi về trước đi.”
Đường Nguyên Triết bất đắc dĩ cười. Cậu biết, cuối cùng, cậu vẫn để cho Mã Sâm nghi ngờ mình, nhưng đây đã là kết quả tốt nhất rồi.
Nếu như Mã Sâm đi vào gặp được cậu đang dùng điện thoại di động chụp lại tài liệu vụ án của Lôi Bằng, đây mới thực sự là bước đường cùng, may mà Nguyễn Vi nhắc nhở đúng lúc, Đường Nguyên Triết mới tránh khỏi phát sinh tình huống xấu nhất.
Lái xe gắn máy rời khỏi cục cảnh sát, Đường Nguyên Triết lần thứ hai đi tới tiệm cà phê. Nguyễn Vi đã ở cửa tiệm cà phê đợi cậu từ lâu.
“Cậu không sao chứ?” Vừa thấy Đường Nguyên Triết, Nguyễn Vi lập tức quan tâm hỏi. Cô quan sát Đường Nguyên Triết từ trên xuống dưới, không nhìn thấy thương tổn gì mới yên lòng.
“Vừa nãy thực sự rất nguy hiểm” Đường Nguyên Triết bây giờ nhớ lại mới cảm nhận được sự sợ hãi, “Có điều đội phó Nguyễn, làm sao cô biết Mã Sâm sẽ đến phòng hồ sơ?”
Đường Nguyên Triết nói chuyện vẫn là dùng khí lực mười phần. Nguyễn Vi hoàn toàn yên lòng. Cô bắt đầu giải thích linh cảm của mình lúc nãy cho Đường Nguyên Triết: “Tôi lúc ở bên ngoài phòng hồ sơ chờ cậu phát hiện một tàn thuốc màu xanh lam. Tôi nghĩ cậu nên biết loại thuốc lá này.”
Lúc này Đường Nguyên Triết đã nhận ra: “Đúng, loại thuốc lá Mã Sâm hút chính là loại này, đương nhiên cũng chỉ có ông ta mới có thể hút nổi loại thuốc lá đắt tiền này.”
“Tôi chỉ nghĩ như vậy, nhưng không chỉ có thế. Tôi còn nghĩ đến Đổng Bình Văn, hắn sở dĩ đem oan tình của Lôi Bằng nói cho tôi biết, là bởi vì hắn muốn vụ án của Lôi Bằng trở thành khúc mắc vĩnh viễn trong lòng tôi. Nên vì ngăn cản tôi phá án, hắn nhất định sẽ lợi dụng Mã Sâm để giúp hắn báo thù.”
“Khó trách, tôi đang tự hỏi làm sao mà Mã Sâm đột nhiên lại kiểm soát phòng hồ sơ đây. Hóa ra là Đổng Bình Văn nhắc nhở ông ta, người này đúng là bám dai như đỉa.” Đường Nguyên Triết nói bằng giọng cay nghiệt.
“Được rồi không nói tới ông ta nữa. Cậu chụp được tài liệu của Lôi Bằng không?” Nguyễn Vi đem cuộc đối thoại kéo trở về đề tài chính. Bởi vì cô hiểu rất rõ, sự trừng phạt tốt nhất đối với Mã Sâm cùng Đổng Bình Văn chính là điều tra rõ ràng đến cùng vụ án của Lôi Bằng.
Hơn nữa Đổng Bình Văn có một câu nói đúng. Thời gian của Lôi Bằng thật sự không còn nhiều lắm, bọn họ nhất định phải nắm chặt từng giây từng phút mới được.
Đường Nguyên Triết nghe vậy đưa điện thoại di động cho Nguyễn Vi. Lúc Nguyễn Vi lật xem những bức hình kia, cậu không cam lòng địa nói: “Không may Mã Sâm đột nhiên đến, không thì tôi đã chụp được hết tất cả tài liệu.”
Cuối cùng Nguyễn Vi cũng lật tới bức ảnh liên quan đến chứng cứ xác thực tội trạng của Lôi Bằng, cô lộ ra nụ cười: “Không sao, cậu đã làm rất tốt.”
Phóng to bức ảnh, Nguyễn Vi đọc một cách chăm chú. Trong đó có nhắc đến phản ứng khói thuốc súng giống như lời Đường Nguyên Triết mới nói chiều nay. Nhưng bằng chứng này hoàn toàn có thể dùng lời khai Lôi Bằng giải thích được, vì vậy cuối cùng chỉ còn lại bằng chứng mùi giám định bằng chó nghiệp vụ đang chờ thảo luận.
Vừa hay, Nguyễn Vi thấy được đoạn chứng cứ về giám định mùi này.
“Nguyên Triết, tôi nhớ cậu đã nói, lúc đó lực lượng cảnh sát Bạch thành phái tới hai con chó nghiệp vụ tiến hành thực nghiệm giám định mùi phải không “
Đường Nguyên Triết gật đầu, cậu thậm chí còn giúp Nguyễn Vi tìm được bức ảnh liên quan đến ghi chép về thực nghiệm này.
“Nhưng tại sao, cuối cùng thẩm phán lại dùng kết quả thí nghiệm chó nghiệp vụ để kết án vậy?”
“Cái gì?” Đường Nguyên Triết kinh ngạc. Nguyễn Vi lập tức giở lại bức ảnh chụp đầu tiên của tư liệu cho cậu xem.
Đường Nguyên Triết lúc này mới ảo não phát hiện ra, buổi chiều ngày hôm nay cậu mới đọc lướt qua phần này thôi, hoàn toàn không chú ý tới điểm này!
“Xin lỗi đội phó Nguyễn, tôi quá sơ ý rồi.” Đường Nguyên Triết có hơi xấu hổ.
Nguyễn Vi vỗ vai an ủi Đường Nguyên Triết. Đây là lần đầu tiên cô nở nụ cười chân thành nhất trong suốt mấy ngày qua: “Xem ra chúng ta phải chuẩn bị một ít thức ăn cho chó và bánh bích quy rồi.”
----
Ngày tiếp theo, tại trụ sở huấn luyện chó nghiệp vụ của Bạch thành.
Lúc Nguyễn Vi tìm được Hoan Hoan và Tùng Tùng, huấn luyện viên chính của chúng đang mang chúng đi tiến hành huấn luyện thường ngày.
Nhìn dáng vẻ mạnh mẽ của chúng, Nguyễn Vi cảm thấy những khó chịu tích tụ trong lòng những ngày qua giảm bớt mấy phần.
“Nghe nói cô tìm tôi?” Huấn luyện viên cuối cùng cũng đưa Hoan Hoan cùng Tùng Tùng vào chuồng của chúng. Giờ thì Nguyễn Vi đã chờ được tới lúc nói chuyện với huấn luyện viên của chúng.
“Hi vọng sẽ không quấy rầy anh.” Nguyễn Vi lễ phép cười nói, đồng thời cô đưa ra một túi giấy, “Chó nghiệp vụ không thể tùy tiện ăn đồ ăn bậy bạ nên tôi đã mua cho Hoan Hoan cùng Tùng Tùng hai món đồ chơi.”
Huấn luyện viên vui vẻ nhận lấy túi: “Vậy tôi thay mặt Hoan Hoan và Tùng Tùng cám ơn cô, có điều đồng chí cảnh sát, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Huấn luyện viên nghe nói người phụ nữ trước mắt này là phó đội trưởng của đội cảnh sát hình sự Bạch thành. Tuy nhiên anh ta rất tò mò tại sao Nguyễn Vi lại muốn gặp mình, nhưng anh ta vẫn là giữ sự tôn trọng cơ bản.
Nguyễn Vi không muốn tốn nhiều thời gian, như thể kiên trì của cô sắp bị mài mòn, cho nên cô trực tiếp nói: “Tôi đến chỉ là muốn kiểm chứng một vài vấn đề.”
“Vấn đề?”
“Anh có quen với Lôi Bằng không?” Nguyễn Vi bình tĩnh hỏi.
Đầu tiên, anh ta cảm thấy hơi hoài nghi, nhưng đến lúc phản ứng lại, anh ta rất nhanh hoảng sợ trợn to hai mắt.
“Tôi không quen biết người nào gọi là Lôi Bằng, có khả năng là cô đã lầm rồi.” Huấn luyện viên nói xong liền muốn rời đi, nhưng Nguyễn Vi đã ngăn cản đường đi của anh ta.
“Có phải không, hay là anh đã quên, nhưng tôi nghĩ Tùng Tùng hẳn là sẽ không quên đi. Dù sao lúc đầu cũng là nó chỉ ra bằng chứng buộc tội Lôi Bằng.”
Nghe được Nguyễn Vi nói đến Tùng Tùng, huấn luyện viên rốt cục cũng nổi giận bốc hỏa: “Tùng Tùng chỉ là làm công việc của chính nó, với chuyện của Lôi Bằng không có quan hệ gì cả!”
Nguyễn Vi tán thành gật đầu: “Tôi cũng là cho là như vậy, chó nghiệp vụ cùng người không giống nhau, chúng nó sẽ không nói dối. Vì vậy anh có thể nói cho tôi biết, lúc trước Tùng Tùng cùng Hoan Hoan đều tham gia thực nghiệm giám định mùi, nhưng tại sao cuối cùng được đưa lên tòa án chỉ có kết quả giám định của Tùng Tùng? Anh có thể nói cho tôi biết không?”
Huấn luyện viên cảm nhận được cái nhìn chăm chú của Nguyễn Vi, nhưng anh ta đến dũng khí nhìn thẳng cũng không có, bởi vì cho dù đã ba năm trôi qua, anh ta cũng chưa từng quên ánh mắt tuyệt vọng, chết lặng của người đàn ông kia trong phiên tòa.
“Tôi đã tận lực, tôi thật sự đã tận lực.” Huấn luyện viên đột nhiên như thoát khỏi ác mộng nói.
“Vì thế Lôi Bằng đúng là đã chịu án oan. Tôi đoán, kết quả giám định của hai chú chó Hoan Hoan và Tùng Tùng không giống nhau, và kết quả giám định của Hoan Hoan không thể trở thành chứng cứ, đúng không?”
“Đúng.” Huấn luyện viên không có mở miệng, nhưng bên tai Nguyễn Vi vang lên một tiếng trả lời.
Nguyễn Vi ngơ ngác quay đầu lại, Mã Sâm đang nở nụ cười ôn hòa thân thiết đi về phía cô, giống nhau lúc trước Nguyễn Vi lần đầu tiên gặp ông ta ở trong phòng họp.
Mã Sâm đi thẳng đến trước mặt Nguyễn Vi rồi dừng lại. Nguyễn Vi chưa từng có cảm thấy một người có khuôn mặt tươi cười lại đáng sợ như thế.
“Đội phó Nguyễn, hai ngày nay thật đúng là khổ cực cho cô. Kỳ thực cô hà tất phải phiền toái như vậy, nếu thật sự có vấn đề gì thì trực tiếp hỏi tôi không phải tốt hơn sao? Tôi nhất định biết gì nói nấy, cô cảm thấy thế nào?”
Nguyễn Vi mê man nhìn Mã Sâm, bởi vì cô thật sự không hiểu, rốt cuộc là điều gì đã khiến cho Mã Sâm có mười phần sức lực như vậy.
“Mã Sâm, lẽ nào ông nghĩ mình có thể một tay che trời?”
Mã Sâm giống như thật sự chăm chú suy tư một chút vấn đề Nguyễn Vi nói, sau đó ông thoải mái cười ha ha: “Tại sao không thể đây? Lẽ nào cô cho rằng chỉ dựa vào những cái cô gọi là kẽ hở mình tìm được mà có thể xoay chuyển tất cả sao? Đội phó Nguyễn, cô thật đúng là giống như tôi đã nói...là người ngây thơ đáng yêu nhất rồi.”
Nguyễn Vi không hiểu, Mã Sâm cứ tiếp tục vì cô giải thích.
“Cô cho rằng chỉ có một mình cô tìm được những sơ hở này sao? Nói thật cho cô biết, vì sao hai nhân viên thẩm tra tại thời điểm đó lại hoãn thi hành án tử cho Lôi Bằng? Bởi vì lúc đó vị luật sư đáng yêu kia của hắn cũng ngây thơ giống cô vậy. Cậu ta tìm được những kẽ hở giống cô, vì vậy liền cho rằng mình có thể cứu Lôi Bằng, nhưng cô nhìn thấy kết quả cuối cùng chưa?”
Đầu óc Nguyễn Vi đột nhiên trở nên trống rỗng, cô quay đầu nhìn một chút huấn luyện viên không ngừng thống khổ bên cạnh. Rốt cục, cô cũng rõ ràng ý tứ câu nói của anh ta rồi.
Anh ta tận lực.
Cô cũng tận lực.
Nguyễn Vi thật sự đã tận lực