Dịch: Đức Thành
Trước mắt Lam Hiên Vũ có chút mơ hồ, lúc này cảm giác chết lặng đang dần dần biến mất, từng trận đau đớn bắt đầu truyền đến. May mắn là hắn đang ở thế giới giả tưởng nên cảm nhận thấp hơn rất nhiều so với tại thế giới thật, bằng không mà nói, hắn lúc này đã phải đau tới ngất.
Lam Hiên Vũ miễn cưỡng cắn đầu lưỡi một cái làm cho mình thanh tỉnh vài phần. Hắn bằng vào tinh thần lực Linh Hải Cảnh cường đại, miễn cưỡng đem lực chú ý chuyển dời đến vàng bạc vòng xoáy trong ngực, thôi động vòng xoáy xoay tròn.
Trên thực tế, nếu không phải cường độ thân thể của hắn khá kinh người thì cũng đã sớm mất mạng dưới công kích tràn ngập tính bạo tạc của Băng Thiên Lương. Huyết mạch màu bạc truyền đến tư.gf trận mát lạnh nhè nhẹ, từ ngực hướng tất cả xương cốt tứ chi mà lan tràn, kim sắc huyết mạch thì lại rung động rất nhỏ, truyền đến từng trận ấm áp, thúc giục huyết dịch vận chuyển khắp toàn thân.
Một mát lạnh một ấm áp, dưới sự hỗ trợ lẫn nhau đó, đau đớn rõ ràng đã giảm bớt vài phần. Nhưng vào lúc này, năm người khác của Lăng Thiên học viện cũng đã đã chạy tới. Bọn hắn không nhìn thấy Lam Hiên Vũ, lực chú ý của tất cả đều bị Kim Ti Ma Viên hấp dẫn, lập tức nhào tới, gia nhập chiến đấu.
“”một người đi bên kia xem người kia chết chưa.” Băng Thiên Lương lạnh lùng nói, đồng thời, toàn thân hắn cũng không ngừng nổ tung từng đạo Lôi đình đánh tới Kim Ti Ma Viên.
Lúc trước hắn không nhìn thấy bạch quang xuất hiện, chỉ thấy Lam Hiên Vũ bị tạc bay. Lúc này hắn đã dần tỉnh táo lại, sự tình đã đã xảy ra, Lương Thục Thi đã phải rời thi đấu, dù hắn có phấn nộ thế nào cũng vô dụng. Dưới loại tình huống này, muốn cho Lương Thục Thi vào vòng trong cũng chỉ còn một biện pháp, đó chính là giết chết tất cả những đối thủ còn chưa ly khai trận thi đấu này. Nếu cuối cùng chỉ còn lại hai tổ bọn hắn, như vậy thì số điểm tích lũy lúc trước cũng đủ cho tổ của Lương Thục Thi, dù chỉ có một nửa điểm tích lũy cũng đủ để vào vòng trong rồi.
Mà người đánh chết Lương Thục Thi thì nhất định phải chết!
Năm người lập tức phân ra một gã Mẫn Công Hệ hồn sư, thẳng đến hướng Lam Hiên Vũ bên này mà phóng. Gốc cổ thụ bên người Lam Hiên Vũ còn đang cháy, mục tiêu quá rõ ràng. Trong lòng Lam Hiên Vũ cũng không khỏi âm thầm kêu khổ, tuy năng lực khôi phục của thân thể hắn rất mạnh, nhưng trong một thời gian ngắn ngủi cũng không có khả năng khôi phục lại sức chiến đấu a!
Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đã được hắn phái đi làm việc khác, lúc nào có thể trở về hắn cũng không rõ ràng lắm. Hơn nữa, cục diện trước mắt đã có chút thoát khỏi tầm kiểm soát của hắn. Băng Thiên Lương thật sự là quá mạnh, căn bản là tốc độ cùng lực bộc phát đó cũng không phải người ở cái tuổi này có thể có được. Coi như là Tiền Lỗi cùng Lưu Phong có thể trở về đi nữa thì kế hoạch của hắn có thể tiếp tục hay không cũng rất khó nói, mà ngược lại, hiện tại hắn lại không hy vọng bọn hắn trở về. Lúc trước, từ số điểm tích lũy của tổ Lương Thục Thi cũng đã đủ để cho bọn hắn thuận lợi vào vòng trong, chỉ cần Tiền Lỗi cùng Lưu Phong trốn tốt là được.
Thứ duy nhất làm cho Lam Hiên Vũ có chút khổ sở chính là, đối mặt với Lăng Thiên học viện vây công như vậy thì dù Kim Ti Ma Viên có Kim Nhãn ngưng thị cũng rất khó đào thoát.
“Không chết! Để ta tiễn ngươi một đoạn đường.” Lúc này, mấy gã Lăng Thiên học viện đã đi tới bên người Lam Hiên Vũ, tất nhiên là chỉ một cái liếc mắt liền thấy hắn đang nằm trên mặt đất không nhúc nhích.
Những người trong trận thi đấu này, chỉ cần chết sẽ hóa thành bạch quang biến mất, mà Lam Hiên Vũ còn nằm ở chỗ này thì tất nhiên là không chết.
Mấy tên hồn sư không có nửa điểm do dự liền bay lên trời, hào quang trong tay lóe lên, một thanh chủy thủ màu màu trắng bạc cũng theo đó mà xuất hiện trong lòng bàn tay của hắn, thẳng đến ngực Lam Hiên Vũ mà đâm.
Lúc này, trong nội tâm Lam Hiên Vũ đang âm thầm cầu nguyện Lưu Phong cùng Tiền Lỗi không có quên lời mình dặn dò, nếu bọn hắn phát hiện bên này có gì không đúng thì phải lập tức chạy xa. Chỉ cần trong ba người có một sống đến cuối cùng, bọn hắn liền thắng.
Trong cơ thể Lam Hiên Vũ, vàng bạc huyết mạch vẫn còn đang vận chuyển đi trị liệu thương thế của hắn, nhưng hết thảy đều đã không còn kịp rồi.
Lam Hiên Vũ miễn cưỡng giơ tay, vô thức mà đem bàn tay tới ngăn cản trước ngực. Đây cũng là thứ duy nhất hắn có thể làm lúc này.
Chủy thủ đâm xuống, Lam Hiên Vũ cũng nhắm mắt lại, thầm nghĩ: Đã xong!
“Keng!”
Đúng lúc này, một tiếng vang thanh thúy đột nhiên vang vọng toàn trường. Trong tích tắc này, cảm giác đầu tiên của Lam Hiên Vũ là toàn thân mình đang kịch liệt run rẩy, một tiếng vang thanh thúy kia dường như đến từ Viễn Cổ, một cỗ hơi thở lạnh như băng cũng theo đó mà xuất phát.
Ngay khi tiếng vang vọng thanh thúy này minh hưởng lên, toàn chiến trường bên kia, kể cả Băng Thiên Lương hay tất cả mọi người, động tác đều lập tức dừng lại, mọi người đều bị một tiếng vang thanh thúy này hấp dẫn lực chú ý.
Màu ám lam!
Nó liền như vậy, lặng yên không một tiếng động mà dựng thẳng lên, lưỡi kích to lớn xuyên qua đọa thân ảnh đang lao xuống từ trên không, hắn cứ như vậy mà hóa thành bạch quang biến mất vô tung.
Đó là một thanh Phương Thiên Kích màu ám lam. Từ phía trên, nó truyền đến một cảm giác mát lạnh, thậm chí cảm giác đau đớn của Lam Hiên Vũ cũng nhờ đó mà hạ thấp rất nhiều.
Phần đuôi cán kích cắm ở mặt đất bên người Lam Hiên Vũ, mà bàn tay của hắn đang nắm trên cán kích. Cái này, đây là cái gì...
Lúc này chính bản thân Lam Hiên Vũ cũng hoàn toàn ngây dại.
Một cỗ khí tức khủng bố dường như đến từ Viễn Cổ lập tức tràn ngập toàn trường, trong nháy mắt này, thân thể tất cả mọi người tựa hồ cũng cứng ngắc lại, kể cả chính Lam Hiên Vũ cũng là như thế, khí tức kinh khủng kia dường như có thể thôn phệ hết thảy thế gian, toàn bộ Thiên Địa đều kịch liệt mà run rẩy lên, tựa hồ một phương thế giới đã không cách nào tiếp tục thừa nhận sự hiện hữu của nó.
Lam Hiên Vũ gần nó nhất nên hắn cũng cảm nhận thấy được rõ ràng nhất, bản thân cán Phương Thiên Kích này là ngăm đen, nhưng phía trên nó giăng đầy ma văn màu ám lam. Những ma văn kia phiền phức mà hoa lệ, không biết là như thế nào chế tạo mà thành, một khắc trước nó còn hướng ra phía ngoài tản ra ám lam sắc hào quang.
Cái Ma văn này, vì cái gì nhìn qua có chút quen thuộc vậy?
Ngay khi Lam Hiên Vũ sinh lòng nghi hoặc, tầng hào quang trên cán Phương Thiên Kích đã thu liễm, biến thành một đại kích đen nhánh, nháy mắt sau đó, nó liền hóa thành một đạo lưu quang mà dung nhập vào nhón cái tay phải của hắn, biến mất!
Lam Hiên Vũ vô thức mà giơ cánh tay lên, hắn kinh ngạc phát hiện, thân thể của mình đã có thể miễn cưỡng di động một chút rồi. Lúc này hắn thình lình thấy được chiến nhẫn trên tay mình từ thuở nhỏ liền đeo đấy, một chiếc nhẫn không cách nào tháo xuống.
Đúng vậy, chính là chiếc nhẫn mài ám lam kia. Trong tóc tắc này, hắn suy nghĩ rõ ràng tiền căn hậu quả. Hình như mới vừa rồi, khi tên đệ tử Lăng Thiên học viện công kích hắn, hắn đã vô thức giơ tay muốn ngăn cản, mà chủy thủ của đối phương lại vừa đúng lúc đâm vào chiếc nhẫn trên ngón tay hắn nên mới xuất hiện một màn này.
Từ nhỏ hắn đã đeo chiếc nhẫn này, nó lại có thể biến thành một thanh họa cán Phương Thiên Kích? Hơn nữa, đây cũng không phải một tồn tại bình thường a! Cuối cùng là nó từ đâu mà đến? Đặc tính vậy là cái gì? Có vẻ với năng lực của mình bây giờ là không có khả năng khống chế được nó.
Lam Hiên Vũ đã sợ ngây người.
Giật mình đâu chỉ là hắn? Kim Ti Ma Viên cũng đang kịch liệt run rẩy, kể cả Băng Thiên Lương hay năm tên của Lăng Thiên học viện thì lúc này cũng đang mãnh liệt kinh hãi, những thứ này cũng chính vì thanh họa cán Phương Thiên Kích kia.
Cuối cùng nó là cái tồn tại như thế nào vậy? Trong nội tâm Băng Thiên Lương đã cực kì hoảng sợ, hắn tuyệt đối không thể tưởng được, Lam Hiên Vũ vẫn còn có lá bài tẩy như vậy, dễ dàng giết chết đồng đội của mình. Mà một tồn tại cường thế như vậy cũng không phải thứ hắn muốn đối mặt.
May mắn, cái khí tức kia tới nhanh nhưng đi cũng nhanh. Kim Ti Ma Viên quay đầu lại nhìn Lam Hiên Vũ một cái thật sâu, trong đội mắt vàng kia của nó, dường như đã nhiều thêm một ít gì. Nháy mắt sau đó, nó liền đột nhiên nhào ra, lại một lần nữa đánh về phía Băng Thiên Lương, một thân lông vàng bỗng nhiên bắn ra, từng đạo Kim Ti Mang bắn ra, không chỉ bao trùm Băng Thiên Lương, ngay cả bốn người khác cũng bị bao phủ. Kim Ti Ma Viên đúng là dùng sức một mình ngăn lại năm người Băng Thiên Lương dưới trạng thái bộc phát.
“Hiên Vũ, Hiên Vũ.” Đúng lúc này, phía sau cây đại thụ sau lưng Lam Hiên Vũ truyền tới một thanh âm quen thuộc. Lam Hiên Vũ miễn cưỡng quay đầu nhìn, lập tức thấy Tiền Lỗi cẩn thận từng li từng tí mà nhô đầu ra.