Dịch: Đức Thành
Có vẻ thanh niên kia cũng nhìn ra tâm tư của hắn, không khỏi cười nói: “Tiểu sư đệ, ngươi trông rất phong nhã đó. Người được mặc đồng phục Sử Lai Khắc chính là vinh quang tuyệt đối. Đây là truyền thống mấy vạn năm được lưu truyền từ vô số học trưởng cùng các bậc tiền bối.”
“Vâng.”
Tiểu sư đệ? Lam Hiên Vũ hơi có chút kinh ngạc.
Đường Chấn Hoa nói: “Đây là Đại sư huynh của ngươi, Tần Trường An, ngươi có tổng cộng sáu sư huynh, sư tỷ còn sống. Hiện tại chỉ có đại sư huynh cùng lục sư tỷ đang ở trong học viện, những người khác đều ra ngoài chấp hành nhiệm vụ. Còn việc trao đổi thì ở chỗ này của hắn là tương đối dễ dàng.”
Lúc này Lam Hiên Vũ hiểu được, thì ra nơi này chính là phòng khách quý của trung tâm trao đổi. Mà vị đại sư huynh này của mình, hẳn là người phụ trách căn phòng khách quý này. Vậy thật sự là quá thuận tiện rồi!
Nhìn lại chai rượu trong tay lão sư một chút, Lam Hiên Vũ cũng thấy hắn không đến mức không đáng tin cậy.
“Đại sư huynh tốt chứ, ta là Lam Hiên Vũ. Về sau xin ngài chiếu cố nhiều.” Lam Hiên Vũ có tướng mạo rất đẹp, lại là một bộ dáng nhu thuận, dưới tình huống bình thường thì hắn sẽ luôn có thể dễ dàng gây hảo cảm.
Nhưng biểu lộ của Tần Trường An lại có chút quái dị: “Tiểu sư đệ a, ở chỗ này của sư huynh thì ngươi cứ tự nhiên một chút đi, không cần khách khí.”
“A?” Lam Hiên Vũ ngẩn người, hắn có khách khí gì đâu chứ?
Đường Chấn Hoa thản nhiên nói: “Những đệ tử ta thu nhận thì sẽ không có một ai là bình thường, hoặc là trong ngoài không đồng đều, hoặc là hâm hấp. Ngươi biểu hiện được bình thường như thế thì chính là gã không bình thường nhất.”
Khóe miệng Lam Hiên Vũ khẽ nhăn một cái, hắn thầm nghĩ: Vậy ta là trong ngoài không đồng đều hay hâm hấp vậy?
“Lão sư, ngài ngồi đi.” Tần Trường An cười híp mắt nói, sau đó làm cái thủ thế mời.
Đường Chấn Hoa đi đến một bên ngồi xuống, lúc này Lam Hiên Vũ mới quan sát căn phòng khách quý này một chút. Phòng khách quý rất lớn, có tới hai trăm mét vuông, trang hoàng đẹp đẽ những cũng rất đơn giản, có một dãy ghế sô pha cực kỳ thoải mái dễ chịu, một cái bàn lớn. Bên cạnh là một màn hình khổng lồ chiếm hết nguyên một mặt vách tường, phía trên có từng dãy chữ đang nhảy. Lam Hiên Vũ nhìn một chút, những chữ này đều đang biểu hiện các loại hình nhiệm vụ, hẳn là màn hình nhiệm vụ rồi.
“Tiểu sư đệ, ngươi cũng ngồi đi.” Tần Trường An kéo Lam Hiên Vũ tới ghế, sau đó quay người nói với Đường Chấn Hoa: “ lão sư, qua mấy ngày nữa, có khả năng ta cũng đi ra ngoài chấp hành nhiệm vụ.”
Đường Chấn Hoa sửng sốt một chút, lông mày khẽ cau lại: “Nghĩ kỹ rồi chứ?”
Tần Trường An khẽ gật đầu: “Nghĩ kỹ rồi. Ban đầu ta cũng đã sớm muốn đi, nhưng luôn cảm thấy trước hết nên tích lũy nhiều kinh nghiệm một chút. Hiện tại đã có chút nắm chắc.”
“Tốt, vậy ngươi cứ đi đi.” Đường Chấn Hoa thản nhiên nói.
Vành mắt Tần Trường An đỏ lên: “Ta chỉ có chút không nỡ bỏ ngài. Tiểu Lục Nhi lại hơi “điên”. Nếu ta cũng đi, vậy ngay cả người chăm sóc ngài cũng không có.”
“Đừng nói nhảm! ngươi giặt quần áo hay làm cơm cho ta rồi? Ngươi chăm sóc ta cái gì rồi? Có gì nói thẳng ra!” Đường Chấn Hoa tức giận nói.
Tần Trường An xoa xoa đôi bàn tay, có chút khó khăn nói: “Lão sư, ngài xem, bộ kia của ngài.....
Hắn mới nói đến đây, Đường Chấn Hoa lập tức đưa tay cắt ngang: “Bớt dùng cái trò này đi. Ta biết tiểu tử ngươi không có chút ý tốt gì rồi, nghĩ cũng đừng nghĩ. Lần trước ngươi làm phế luôn cái cơ giáp của ta, lúc về lại nói với ta là làm thí nghiệm. Giờ còn muốn mượn? Được a, trước hết bồi thường tổn thất lần trước, Không cần quá nhiều, một viên huy chương đen là được, ta sẽ suy tính một chút xem có nên cho ngươi mượn hay không.”
“Khách khách, thôi nói việc của tiểu sư đệ trước đi. Tiểu sư đệ, đến đây, sư huynh giới thiệu cho ngươi một chút về trung tâm trao đổi.” Tần Trường An chuyển hướng sang Lam Hiên Vũ, lại đổi về bộ dáng ôn tồn lễ độ lúc trước, mặt mỉm cười, cái tốc độ trở mặt này phải nói là nhanh hơn lật sách.
Hiện tại Lam Hiên Vũ rất muốn nói một câu với vị đại sư này huynh này: “Đừng múa rìu qua mắt thợ trước mặt tiểu đệ “ Đường lão sư dạy hệ biểu diễn hay sao vậy?
Tần Trường An nói: “Tại lầu một ngươi cũng thấy đấy, trong trung tâm trao đổi thì cấp bậc khác nhau sẽ đổi bằng huy chương màu sắc khác nhau. Phòng khách quý này, bình thường là cho các lão sư cùng đệ tử nội viện sử dụng. Hôm nay lão sư mang ngươi đến thì ngươi mới có thể vào chỗ này của ta. Tới lúc đổi ngươi cứ đem đồ vật cho lão sư, sẽ có thể giảm giá. Quyền hạn của lão sư là có thể bớt hai mươi phần trăm, đó đã là mức chiết khấu cao nhất ngoại viện.”
Nói đến đây, hắn có chút u oán nhìn thoáng qua Đường Chấn Hoa: “Lão sư, năm đó ta cũng không có đãi ngộ này a!”
Đường Chấn Hoa tức giận nói: “Đừng nói nhảm, tình huống lúc trước của ngươi như thế nào còn không rõ sao? Ta căn bản là không có muốn ngươi, ngươi ngày ngày mặt dày mày dạn dây dưa, ta không đá ngươi ra khỏi cửa là tốt lắm rồi đấy.”
Tần Trường An tằng hắng một cái: “Ta cũng không làm ngài phải mất mặt mà, đúng không? Tốt xấu gì thì hiện tại ta cũng là người xếp hạng thứ...”
“Còn nói nhảm nữa là ăn đòn luôn đấy!” Đường Chấn Hoa trừng mắt.
“Được rồi, được rồi, nói việc chính.” Ánh mắt u oán này của Tần Trường An làm ngay cả Lam Hiên Vũ cũng xuýt tin.
“Tiểu sư đệ, ngươi định đổi cái gì?”
Lam Hiên Vũ làm sao biết mình nên đổi cái gì, hắn lập tức quay đầu nhìn về phía Đường Chấn Hoa. Theo giọng điệu lúc trước của Tần Trường An là hắn có thể hiểu rõ, vị lão sư này đúng là rất coi trọng mình. Không nói những việc khác, chỉ riêng tình huống lão sư đi cùng thế này, có lẽ hắn chính là gã duy nhất trong đám học viên mới rồi. Bình thường, lão sư có thể nói cho bọn hắn có thể đổi cái gì là đã rất tốt, mà mình lại có lão sư cùng đi, còn có thể giảm giá tới hai mươi phần trăm.
Đường Chấn Hoa nói: “Cho hắn xem danh sách đổi huy chương vàng và trắng một chút, cho hắn biết có những gì.”
“Vâng.” Tần Trường An đáp một tiếng, hắn nhấn sau bàn mấy lần, màn hình lớn trên vách tường lập tức xuất hiện biến hóa.
Từng dãy chữ tinh tế lập tức hiện ra: “Danh sách đổi huy chương trắng“.
Tần Trường An nói: “Tiểu sư đệ, trung tâm trao đổi này là luôn không ngừng biến hóa, vô luận là danh sách nhiệm vụ hay tài nguyên cũng vậy. Bởi vì có nhiều thứ rất khan hiếm, cũng không phải lúc nào cũng có. Phòng khách quý còn có một cái ưu thế, chính là có thể tiến hành đặt trước. Thí dụ trung tâm trao đổi tạm thời không có thứ ngươi muốn, như vậy thì ngươi có thể đặt trước tại đây, khi có vật phẩm thì trung tâm sẽ tiến hành đổi theo trình tự những khách quý hẹn trước.”
Lam Hiên Vũ kinh ngạc nói: “Nếu như vậy thì chẳng phải rất không công bằng đối với những học viên bình thường sao?”
Tần Trường An cười ha hả: “Không có gì là không công bằng, tất cả mọi người đều là như thế. Cho dù những lão sư của học viện cũng đều phải tu luyện từng bước từ một gã đệ tử ngoại viện, sau đó trở thành đệ tử nội viện rồi mới tiến vào dạy học, mỗi người đều phải đi con đường như nhau. Muốn thu được tài nguyên nhanh hơn người khác thì cũng phải nỗ lực nhanh hơn họ, hoặc phải có những cống hiến đặc thù, có thể sớm thu hoạch được nhiều công trạng.”
“Thí dụ bây giờ ngươi có thể hoàn thành một nhiệm vụ cấp bậc màu đen, thu hoạch được một viên huy chương đen trở lên, như vậy thì ngươi sẽ được phê chuẩn trực tiếp sử dụng phòng khách quý, đồng thời hưởng thụ đồng đẳng với những đệ tử nội viện, giảm giá ưu đãi tới chín mươi phần trăm.”
Hoàn thành nhiệm vụ cấp bậc màu đen mới có thể hưởng ưu đã giảm giá chín mươi phần trăm, vậy lão sư giảm còn tám mươi phần trăm, hẳn là đã được học viện ưu đãi tương đối lớn. Lam Hiên Vũ lại có sự nhận biết sâu hơn về Đường Chấn Hoa.
Lam Hiên Vũ vừa nghĩ, một bên nhìn lên màn hình. Danh sách đổi của huy chương trắng cực kỳ phong phú, có thể dùng bốn chữ thiên kì bách quái để hình dung.
Hạng thứ nhất: bảng xếp hạng mỹ nữ ngoại viện. Giá cả: Một viên huy chương trắng.
Còn có cái này? Lam Hiên Vũ lập tức ngẩn người, hắn còn tưởng thứ đứng đầu danh sách phải là tài nguyên tu luyện chứ.
Tần Trường An tằng hắng một cái: “Tiểu sư đệ, ngươi chú ý một chút tới phía trước danh sách, nếu có đánh dấu màu xanh lá thì đều là vật phẩm do học viên cung cấp. Mỗi học viên đều có thể tuyên bố hạng mục trao đổi nhất định, điều kiện tiên quyết là phải thanh toán chi phí. Tuyên bố một vật trong bảng huy chương trắng thì sẽ phải thanh toán năm viên huy chương trắng, tuyên bố một vật trong bảng huy chương vàng thì thanh toán một viên huy chương vàng.” “Còn có thể như vậy nữa? Nếu ta có đồ gì muốn bán, hoặc là có tin tức gì muốn tiết lộ cho mọi người, vậy có phải ta cũng có thể thông qua phương thức như vậy hay không?” Lam Hiên Vũ cảm thấy tò mò, đồng thời hắn cũng cảm giác được đây có vẻ là một con đường phát tài.