Dịch: Đức Thành
Không thể nghi ngờ, lần này mọi người đã toàn lực ứng phó. Nguyên Ân Huy Huy vận dụng Hồn kỹ thứ năm, Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu thi triển võ hồn dung hợp kỹ Thâm Lam Ngưng Thị, Băng Thiên Lương liên tục ba lần sử dụng Điện Thần Hàng Lâm, Vũ Thiên bùng nổ Mạch Đao Thế, Tiền Lỗi lật lên con át chủ bài. Trong lúc nhất thời, tiêu hao của mọi người đều trực tiếp vượt qua năm thành. May mắn là bọn hắn vẫn thành công.
Sau đó tất nhiên là quét dọn chiến trường. Thời điểm Lam Hiên Vũ cầm tới viên tinh hạch đầu tiên, vẻ mặt hắn trở nên có chút cổ quái: “Ta hiểu vì sao Thúy Ma Điểu lại bỏ về rồi. Tinh hạch của đám song đầu viên hầu này không phải ở trong đầu. Mặc dù đại não trong đầu cũng có khả năng suy nghĩ, nhưng đó cũng không phải căn cứ năng lượng. Sau khi Thúy Ma điểu ăn tuỷ não lại không thấy chút bổ dưỡng nào, do đó nên mới không hài lòng mà bỏ về. Tinh hạch của đám này là ở trong ngực.”
Nói xong, hắn lập tức đem tinh hạch tới cho mọi người quan sát. Quả nhiên tinh hạch của song đầu viên hầu là trong lồng ngực, kích thước tinh hạch lớn hơn những quái thú bình thường rất nhiều. Mỗi miếng tinh hạch đều lớn chừng nắm đấm, bên trong cũng không trong suốt, có chút vẩn đục, một nửa là màu lam, một nửa là màu tím. Nơi hai loại màu sắc tiếp xúc còn có điểm giao hòa màu tím lam, rất đặc thù.
“Không biết nếu so với tinh hạch quái thú thủ lĩnh thông thường thì giá trị nó thế nào?” Mặc dù không có cách nào phán đoán giá trị tinh hạch, nhưng song đầu viên hầu mạnh như thế, hẳn là giá trị đám tinh hạch đặc thù này cũng sẽ không quá thấp.
Sau khi thu hết sáu viên tinh hạch, Lam Hiên Vũ trầm giọng nói: “Trước hết mọi người tu chỉnh tại chỗ một chút, sau đó chúng ta rút lui, không thể tiếp tục xâm nhập sâu nữa, mức độ nguy hiểm của vùng rừng rậm này đã hoàn toàn vượt khỏi dự phán của chúng ta.”
Bọn hắn vừa mới vào đến ven rừng mà đã gặp kẻ địch mạnh như thế, nếu lúc trước số lượng song đầu viên hầu nhiều hơn một chút, vậy chỉ sợ bọn hắn đã rơi vào cảnh tai hoạ ngập đầu.
Lam Mộng Cầm có chút không cam lòng nói: “Đợi mọi người tu chỉnh tốt, có nên thử lại lần nữa hay không? Từ giờ tới lúc trời tối còn không ít thời gian đó.”
Lam Hiên Vũ nói: “Không thử. Đừng quên đây là chiến trường chân chính. Nếu mọi người đã tin tưởng ta, vậy ta cũng không thể mang tính mạng của các ngươi ra mạo hiểm. Huống chi thu hoạch của chúng ta cũng đã khá hậu hĩnh. Lúc về có thể đi lệch hướng lúc đi một chút, nếu phát hiện quái thú bình thường thì lại tiện đường giết thêm là được.”
Băng Thiên Lương khẽ gật đầu: “Ta đồng ý. Hiện tại trạng thái chúng ta rõ ràng không tốt, chờ khôi phục hoàn toàn thì chỉ sợ cũng gần tối, không nên đi sâu thêm.”
Hắn cùng Đống Thiên Thu là hai người tiêu hao là lớn nhất. Ít nhất thì hôm nay Đống Thiên Thu đã không còn khả năng thi triển lại Thâm Lam Ngưng Thị. Lam Mộng Cầm nhìn về phía Nguyên Ân Huy Huy, Nguyên Ân Huy Huy lại cong miệng cười một tiếng: “Ta nghe Hiên Vũ ca ca.”
Lam Mộng Cầm tức giận nói: “Nói không chừng ngươi còn lớn hơn hắn đấy, đừng có mở miệng lại một tiếng ca ca như mình nhỏ lắm vậy chứ!”
Nguyên Ân Huy Huy nháy nháy mắt: “Người ta vẫn là một đứa trẻ nhỏ a.”
Nhìn ánh mắt chân thành tha thiết này, khóe miệng Lam Mộng Cầm khẽ co giật một thoáng: “Trẻ nhỏ cái đầu ngươi. Thật không biết cái tu vi ngũ hoàn này là ngươi tu luyện làm sao mà ra được nữa.”
“Được rồi, Phong Tử, ngươi tìm nơi cao quan sát chung quanh, có biến lập tức hồi báo. Ta cùng Lâm Đông Huy, Vũ Thiên, Lam Mộng Cầm phụ trách đề phòng, những người khác tranh thủ thời gian điều chỉnh trạng thái.”
Mấy người phụ trách đề phòng đều tiêu hao khá ít khi nãy. Lam Hiên Vũ phụ trợ mọi người còn có một ưu thế rất lớn, chính là loại phụ trợ này chỉ dùng tới khí tức huyết mạch, không hề tiêu hao một chút hồn lực hay lực lượng huyết mạch nào.
Băng Thiên Lương khoanh chân ngồi xuống, Đống Thiên Thu đã bắt đầu minh tưởng từ sớm. Nguyên Ân Huy Huy cũng ngồi xuống khôi phục, vừa rồi hắn phát động Lôi Linh Chiến Cổ bùng nổ công kích phạm vi lớn, một thoáng đó đã làm tiêu hao hết một phần ba hồn lực của hắn.
Cần phải trở về rồi. Lam Hiên Vũ tính toán đại khái những thu hoạch, trong lòng không khỏi có chút xúc động. Hắn có thể lấy ba mươi phần trăm, không biết sau khi trở về có thể đổi lấy bao nhiêu Sử Lai Khắc huy chương. Mà Sử Lai Khắc huy chương lại có thể đổi những tài nguyên như thế nào đây? Hiện tại thứ hắn hy vọng nhất là hồn lực của mình có thể nhanh chóng tăng lên, để xem khi tới cấp ba mươi thì võ hồn còn có biến hóa như thế nào.
Mười cấp đến hai mươi cấp cũng đã là một lần thoát thai hoán cốt. Nếu đến ba mươi cấp còn có thêm một lần như vậy, không thể nghi ngờ đó sẽ là một việc cực kỳ mỹ diệu. Tới lúc đó hắn sẽ không còn phải tự ti vì hồn lực của mình.
Đúng lúc này, đột nhiên sắc trời mờ đi vài phần. Lam Hiên Vũ vô thức mà ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, hắn lập tức phát hiện, hào quang của hai vầng mặt trời Lam Dương rõ ràng đã mờ đi mấy phần.
Chuyện gì xảy ra vậy? Chẳng lẽ gần đây có quái thú đang mượn trợ lực lượng của chúng? Trong đầu hắn vừa mới hiện lên ý nghĩ này, đột nhiên một cỗ tinh thần ba động mạnh mẽ quét ngang tới, chỉ trong chốc lát đã bao trùm tất cả mọi người. Lam Hiên Vũ đứng mũi chịu sào, hắn kêu lên một tiếng đau đớn. Trong nháy mắt này, hắn chỉ cảm thấy đầu mình phảng phất như muốn nổ tung, vòng xoáy kim ngân trong người lập tức bị dẫn động mà xoay tròn kịch liệt. Một đoàn thất thải quang mang phóng lên, lúc này mới miễn cưỡng ngăn cản được tầng tinh thần trùng kích mãnh liệt kia.
Ngay sau đó, những người khác cũng phát ra tiếng rên rỉ. Đống Thiên Thu suy yếu nhất còn không kêu nổi một tiếng, trực tiếp hộc máu rồi nhã lệch xuống đất, nàng đã bị tầng tinh thần trùng kích này đánh choáng.
Trên một ngọn cây cách đó không xa, Lưu Phong lộn nhào xuống đất, lập tức lâm vào trạng thái hôn mê. Tiền Lỗi ngã nhào về phía sau, thất khiếu chảy máu, nhưng một đồng tiền vàng lại phóng lên ngay sau đó, nó tỏa ra một khoảng sáng vàng sậm bao phủ toàn thân Tiền Lỗi. Trong mắt hắn lúc này đã tràn đầy vẻ khiếp sợ, nhưng tốt xấu gì cũng vẫn không trực tiếp ngất đi.
Người tinh thần lực không mạnh như Vũ Thiên thì lập tức bị tầng sóng xung kích tinh thần đó chấn choáng, Lâm Đông Huy tốt hơn hắn một chút, nhưng cũng là thất khiếu chảy máu, cả người uể oải ngã xuống mặt đất.
Lúc này đã hiện rõ hoàn toàn về khoảng cách tu vi, Nguyên Ân Huy Huy bắn người mà lên, gương mặt nghi ngờ không thôi, hắn chỉ là mũi chảy máu, ánh mắt có chút mê mang. Sắc mặt Lam Mộng Cầm cũng cực kỳ khó coi, khóe miệng có tia máu tràn ra.
Chỉ qua một cái nháy mắt, tất cả mọi người đều đã bị thương, càng có một phần ba lâm vào hôn mê. Uy lực của một kích đơn giản lại có thể mạnh tới vậy.
“Mang mọi người chạy mau!”
Lam Hiên Vũ là người đầu tiên tỉnh táo lại, hắn lập tức quát to một tiếng, tay phải vung Kim Văn Lam Ngân Thảo nhanh như tia chớp, quấn chặt lấy Lưu Phong cách đó không xa mà kéo hắn về, tay trái nâng Đống Thiên Thu dậy rồi giao nàng cho Lam Mộng Cầm, sau đó đưa tay bắt lấy Tiền Lỗi ở một bên.
Căn bản không cần phải nghĩ hắn cũng có thể hiểu rõ. Ngay lúc này đã xuất hiện một tồn tại bọn hắn hoàn toàn không thể chống nổi. Mặc kệ mục tiêu có phải là bọn hắn hay không, nhưng một kích tinh thần vừa rồi đã suýt làm tất cả mọi người mất sức chiến đấu. Lam Hiên Vũ hối hận, hắn hối hận mình không tiếp tục bảo thủ thêm chút nữa, không mang mọi người trở về tới sườn núi lúc trước rồi mới nghỉ ngơi. Chủ yếu là vì Đống Thiên Thu đã tiêu hao quá lớn, hắn muốn chờ nàng khôi phục một chút rồi mới đi. Hiện tại nguy hiểm đã bất ngờ xảy ra.
Lam Mộng Cầm đỡ lấy Đống Thiên Thu, nhanh chóng cõng nàng lên lưng, bông tuyết dưới chân bay cuộn, thân thể bồng bềnh phóng thẳng đến phía dốc núi sau lưng. Phản ứng của những người khác cũng đều rất nhanh, Băng Thiên Lương cõng lấy Vũ Thiên, một tay lôi kéo Lâm Đông Huy, vừa xoay người liền chạy. Nguyên Ân Huy Huy bật lên, gần như dán người vào vách núi mà bắn lên trên.
“Ngào____Ngào_____!”
Tiếng gầm gừ phẫn nộ vang lên đúng lúc này, tiếng gầm lớn trùng kích đám thực vật chung quanh phải rung lẩy bẩy.