Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 237: Chương 237: Lam Mộng Cầm




Dịch: Đức Thành

“Không cần nói gì cả, Lúc trước chúng ta đã nói như thế nào thì hiện tại sẽ làm như thế đó. Các ngươi tin tưởng ta chứ?” Lam Hiên Vũ nghiêm túc nói.

Tiền Lỗi nói: “Đương nhiên tin tưởng. Không có ngươi thì hai người bọn ta đã sớm bị đào thải tại lớp thiếu niên năng động.”

Lưu Phong cũng khẽ gật đầu. Lúc trước, hắn và Tiền Lỗi chính là hai gã xếp bét trong lớp thiếu niên năng động.

Lam Hiên Vũ nói: “Các ngươi đã tin tưởng ta thì ta nhất định ta sẽ làm hết mọi khả năng mà mang tất cả cùng vào. Huynh đệ chúng ta không xa rời nhau. Các ngươi cũng nói rồi, lúc trước các ngươi tại lớp thiếu niên năng động chính là áp đáy, nhưng còn bây giờ thì sao, chúng ta đã dùng thành tích đứng đầu Thiên La Tinh mà tiến vào vòng hai. Kỳ tích là phải dựa vào bản thân chúng ta sáng tạo. Ta chỉ hy vọng về sau các ngươi có thể cố gắng hơn nữa. Chúng ta đã tới một bước này thì cũng đã không thể có nửa điểm thư giãn, càng không nên quay đầu về phía sau mà phải luôn hướng về phía trước. Các ngươi đã tới đây thì hẳn cũng cảm thấy hoàn cảnh mẫu tinh thích hợp tu luyện đến cỡ nào. Tất cả chúng ta đều muốn ở lại, nhất định phải thi đậu Sử Lai Khắc Học Viện, không có đường lui.”

Nói xong, Lam Hiên Vũ dùng sức mà vỗ vỗ bả vai Lưu Phong.

“Đúng vậy, không có đường lui.”

Lưu Phong vô thức mà siết chặt song quyền. Ngay trong nháy mắt này, nội tâm của hắn bắt đầu có biến hóa, người khác có thể làm được thì sao chúng ta không được?

Tiền Lỗi nhìn Lam Hiên Vũ cùng Lưu Phong: “Các ngươi yên tâm, về sau ta sẽ không bao giờ lười biếng nữa, ta cũng không muốn thành thứ cản đường các ngươi. Sau khi kiểm tra lần này chấm dứt, vô luận thống khổ đến cỡ nào ta cũng nhất định khổ tu Tinh Thần Lực, rèn luyện thân thể, làm hết sức mà nâng cao thực lực của mình.”

Hắn được trời ưu ái tại phương diện Tinh Thần Lực, nhưng cho tới bây giờ vẫn không thể tiến vào Linh Hải Cảnh, còn kém hơn Lam Hiên Vũ. Từ gã đứng đầu Tinh Thần Lực mà rớt lại phía sau, đây đã không còn là chênh lệch thiên phú, mà là đó là chênh lệch của sự cố gắng.

Lam Hiên Vũ cố gắng đến cỡ nào thì bọn hắn là người rõ ràng nhất. Mỗi ngày trở về từ chỗ Ngân Thiên Phàm hoặc Quý Hồng Bân thì hắn có muốn bò lên giường cũng khó khăn. Lưu Phong còn tốt một chút, tu luyện cũng rất cố gắng, nhưng Tiền Lỗi thật sự có chút lười, so với hai người thì sự trả Tiền Lỗi là ít hơn nhiều.

Lam Hiên Vũ dùng sức mà ôm lấy hai vị đồng đội. Đi tới Sử Lai Khắc, ngoài cảm giác rất tốt thì bọn hắn còn thấy được những áp lực vô hình trong nội tâm. Lưu Phong cùng Tiền Lỗi là như thế, làm sao Lam Hiên Vũ lại không đây?

Tuy đây là lần đầu tiên tới mẫu tinh nhưng hắn đã phát hiện mình thật sự rất ưa thích nơi này, thực tế là ưa thích Sử Lai Khắc Học Viện. Hắn thậm chí còn có cảm giác như mình vốn nên thuộc về nơi đây vậy.

Sau khi kiểm tra sức khoẻ chấm dứt, Lăng Y Y mang bọn hắn quay về nhà khách.

Mới vừa về đến nơi, Lưu Phong cùng Tiền Lỗi liền lập tức trở về phòng mà minh tưởng, Lam Hiên Vũ ngược lại là không lập tức bắt đầu tu luyện.

Lý Hồng Bân vẫn luôn trong phòng đợi hắn.

“Kiểm tra sức khoẻ thế nào rồi?”

Lam Hiên Vũ giảng thuật lại một lần toàn bộ tình huống hôm nay.

Nghe hắn giảng thuật, Quý Hồng Bân khẽ gật đầu: “So với trước kia thì càng thêm hợp lý cùng tinh tế. Kiểm tra sức khoẻ cũng chỉ là trụ cột, chủ yếu là để ghi chép bảo tồn chứ không đại biểu cho thành tích thi vòng hai, các ngươi cũng không cần quá mức để trong lòng. Khảo hạch tiếp theo mới là điểm trọng yếu nhất. Ngày mai tiến hành khảo hạch đoàn đội.”

Lam Hiên Vũ nói: “Quý lão sư, sau khi huyết mạch của ta biến dị, hình như thân thể đã sinh ra biến hóa rất lớn, ta định tranh thủ xế chiều hôm nay kiểm tra năng lực một chút, như vậy cũng có thể xác định bản thân trong những khảo hạch sau. Ngài có thể giúp ta chứ?”

Quý Hồng Bân khẽ gật đầu: “Đương nhiên, ngươi không nói thì ta cũng muốn ngươi làm như vậy đây. Vô luận năng lực bản thân có tăng bao nhiêu thì cũng phải kiểm soát hoàn toàn mới có ý nghĩa, nếu không thì cũng chỉ là tăng lên đơn thuần. Khống chế không được còn có khả năng gây phản tác dụng. Chúng ta không thể ra khỏi nhà khách, vậy cứ tiến hành ngay ở chỗ này đi. Ngươi tới tiến công, ta phòng ngự.” Nói xong, Quý Hồng Bân vung hai tay lên, một luồng hồn lực nhu hòa đẩy dạt mọi thứ trong phòng sang một bên, dọn thành một khoảng trống.

“Vâng.”

Đoàn đội khảo hạch sắp đến, mỗi người đều đang cố gắng chuẩn bị, không chỉ là những đệ tử đến từ Thiên La Tinh, còn có những người đến từ Tinh Cầu khác.

Lam Hiên Vũ vẫn luyện tập cùng Quý Hồng Bân, tới khi màn đêm buông xuống hắn mới bắt đầu minh tưởng. Hoàn cảnh nơi này cho dù có tốt thì hồn lực cũng không thể đến được ba mươi cấp trong một chốc một lát. Ngược lại, khoảng thời gian luyện tập thực chiến lúc trưa lại cho hắn những lợi ích không nhỏ.

Sáng sớm ngày hôm sau, Sử Lai Khắc Học Viện đã thông báo tới: Khảo hạch đoàn đội sẽ tiến hàn vào buổi trưa, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng.

Có tới một trăm đội ngũ đến từ tất cả Tinh Cầu, tổng cộng ba trăm người cùng nhau tham gia khảo hạch đoàn đội. Cụ thể khảo hạch cái gì thì chỉ tới lúc bắt đầ mới có thể biết được.

...

“Lam Hiên Vũ!”

Tại Đại sảnh nhà khách của Sử Lai Khắc, rốt cuộc Lam Hiên Vũ cũng gặp được người hắn vẫn luôn trông ngóng.

Đống Thiên Thu với một thân đồng phục màu trắng, thanh tú động lòng người mà hiện ra ở trước mặt hắn.

Nếu so với nam hài tử thì Nữ hài tử luôn phát triển nhanh hơn một chút, Đống Thiên Thu thoạt nhìn đã cao hơn một mét sáu, so với Lam Hiên Vũ thì còn cao hơn một ít. Trong đôi màu xanh đậm mang theo vài phần mừng rỡ cùng ngượng ngùng mà gọi Lam Hiên Vũ, rõ ràng lúc này nàng ôn nhu hơn vài phần so với những lúc khác, ít nhất bản thân Lam Hiên Vũ cho là như vậy.

“Ngươi tới lúc nào vậy?” Lam Hiên Vũ cười híp mắt mà hỏi.

“Hôm qua kiểm tra sức khoẻ xong ta liền tới.”

Ánh mắt Lam Hiên Vũ xẹt qua mặt nàng mà nhìn lên nhìn xuống.

Đống Thiên Thu sẵng giọng: “Ngươi lấm la lấm lét nhìn cái gì đấy?

Lam Hiên Vũ lập tức có chút lúng túng: “Ngươi kiểm tra sức khoẻ như thế nào rồi?”

Đống Thiên Thu nói: “Coi như cũng được. Nhưng ta nghe nói kiểm tra sức khoẻ chỉ là sơ bộ để lấy số liệu so sánh thôi, chủ yếu vẫn là đánh giá những khảo hạch tiếp theo. Không biết hôm nay kiểm tra cái gì đây.”

Đúng lúc này, bên người Đống Thiên Thu đột nhiên có một âm thanh truyền đến, mang theo vài phần giật mình cùng quái dị: “Thiên Thu, đây là gã nam sinh thân thiết với ngươi đó sao?”

Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy người nói chuyện là một nữ hài tử, nhìn qua thì tuổi nàng cũng không sai lệch lắm với Đống Thiên Thu, nàng có một đầu tóc trắng, thoạt nhìn vô cùng mắt mắt. Rõ ràng mái tóc này không phải tẩy nhuộm gì, vì từ chân tóc đã vậy, từng sợi tóc trắng nõn như tuyết, bên trên còn đeo một bông tuyết trang trí lóe ánh ngân quang.

Dáng người nàng thon dài, cũng không chênh lệch với Đống Thiên Thu là bao. Nàng không có dung nhan tuyệt sắc, nhưng lại có một loại khí chất đặc thù thanh khiết, lúc này, trong đôi mắt to tròn màu băng lam của nàng đang tràn đầy sự giật mình cùng tò mò.

Đống Thiên Thu bị nàng nói như vậy, mặt đỏ lên mà gắt: “Cầm tỷ! ngươi chớ nói lung tung.”

Thiếu nữ được Đống Thiên Thu gọi là Cầm tỷ chợt liếc mắt, hiện ra một khí chất linh hoạt kỳ ảo hoàn toàn bất đồng với nét xinh đẹp của bản thân: “Ngươi nghĩ ta là đồ ngốc sao? Trong trường học đã sớm lan truyền um lên, lúc đó ngươi kéo tay hắn, lại còn để cho hắn hôn một cái, sau đó còn liếc mắt đưa tình mà chạy với nhau. Chúng ta cả đời tỷ muội, ngươi đừng có giả bộ như vậy chứ... Nhưng có điều, dù heo có muốn lấy đi củ cải trắng của ta thì cũng không có dễ dàng như vậy đâu. Lam Hiên Vũ đúng không, đánh không lại ta thì đừng có nghĩ đụng tới Thiên Thu nhà ta.”

Lam Hiên Vũ bị nói mà có chút ngẩn người, Đống Thiên Thu càng là mặt ửng hồng, nàng sẵng giọng: “Cầm tỷ! ngươi mà còn nói lung tung là ta tức đó. Ta làm sao lại thành củ cải trắng rồi hả?”

Khóe miệng Lam Hiên Vũ cũng khẽ co quắp một lát, phối hợp nói: “Ta cũng không phải heo.”

Cầm tỷ hì hì cười một tiếng, sửa lại mái tóc trắng rồi rất hào phóng mà vươn tay về phía Lam Hiên Vũ: “Ta là Lam Mộng Cầm, ta cùng Thiên Thu là tỷ muội tốt, cũng là đồng đội tốt nhất. Yên tâm, nếu có thể hỗ trợ trong thi đấu đoàn đội thì ta cùng Thiên Thu nhất định sẽ giúp các ngươi.”

Lam Hiên Vũ vươn tay nắm cùng Lam Mộng Cầm, hắn lập tức cảm giác được làm da trắng nõn trên tay nàng mang theo vài phần mát lạnh, lại có loại cảm giác mềm mại như có thể hòa tan trong lòng bàn tay mình.

“Tỷ tỷ tốt chứ, ta là Tiền Lỗi, là đồng đội của Hiên Vũ.” Tiền Lỗi vẫn luôn đứng bên người Lam Hiên Vũ, lúc này hắn đã nhảy ra ngoài, cười híp mắt mà vươn tay tới hướng Lam Mộng Cầm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.