Ba người lại lần nữa ra đi, Lưu Phong phía trước, bên hông quấn quanh lấy một cây Kim văn Lam Ngân Thảo. Dưới phụ trợ của Lam Hiên Vũ, tốc độ của Lưu Phong trở nên nhanh vô cùng. Kim văn Lam Ngân Thảo cũng vòng lại mà quấn quanh hông Tiền Lỗi.
Hai mắt Tiền Lỗi híp lại, trong ánh mắt, hào quang bắn ra bốn phía, hắn yên lặng mà cảm thụ tình huống chung quanh. Hắn không cần phải cố sức chạy mà chỉ cần đem Tinh Thần Lực tập trung vào cảm nhận tình huống xung quanh.
Bọn hắn đi về phía trước không lâu thì đột nhiên, phía bên trái truyền đến từng tiếng kêu trầm thấp. Tiền Lỗi mãnh liệt quay đầu nhìn lại, thấp giọng nói: “Gặp nguy hiểm.”
Lưu Phong lập tức dừng bước lại, ba người cũng thu liễm khí tức ngay sau đó rồi ngồi chồm hổm xuống một bụi cỏ.
“Triệu hoán không?” Tiền Lỗi hỏi Lam Hiên Vũ.
“Đợi chút. Lưu Phong, ngươi đi nhìn một lát đi.” Lam Hiên Vũ làm cái thủ thế với Lưu Phong.
Lưu Phong khẽ gật đầu rồi gỡ Kim văn Lam Ngân Thảo trên người, thừa dịp tăng phúc còn chưa biến mất, hắn phóng người lên, rất nhanh đã phóng tới hướng thanh âm truyền đến.
Chỉ vài tiếng “Sưu sưu” vang lên, bóng dáng Lưu Phong đã biến mất không thấy. Tiền Lỗi cũng đã nắm chặt lấy Triệu Hoán Kim Tiền, chuẩn bị triệu hoán bất cứ lúc nào.
Không lâu sau, Lưu Phong đã trở về.
“Có hai đầu hồn thú đánh nhau, có vẻ như chúng đang tranh đoạt cái gì đó, Thực lực cũng không yếu, chừng trên dưới nghìn năm. Một cái là Kim Ti Viên, một cái khác là Tông Lư Hùng. Hai đầu hồn thú này đánh nhau rất kịch liệt, đều bị thương rồi.” Là một hồn sư Mẫn Công Hệ nên năng lực trinh sát là thứ Lưu Phong am hiểu nhất.
Đã có miêu tả của Lưu Phong, Lam Hiên Vũ cùng Tiền Lỗi lập tức hiểu rõ tình huống cụ thể, ánh mắt cả hai đều sáng lên. Hồn thú nghìn năm đã là đối thủ mạnh nhất mà ba người bọn hắn có khả năng đối mặt. Nhưng một lát liền xuất hiện hai con, hơn nữa lại đang tự giết lẫn nhau hai như vậy thì vận khí của bọn hắn cũng đủ tốt rồi. Nếu như có thể đánh chết chúng nó thì khẳng định điểm tích lũy của bọn hắn sẽ tăng khá nhiều.
Lam Hiên Vũ quyết định thật nhanh rồi trầm giọng nói: “Đi, chúng ta đi xem một chút.”
Dưới sự dẫn dắt của Lưu Phong, ba người lặng yên không một tiếng động mà đi về phía hai đầu hồn thú nghìn năm đang đánh nhau. Khoảng cách cũng không tính là quá xa, rất nhanh bọn hắn đã nghe được từng trận tiếng gầm gừ cùng tiếng thân thể va chạm.
Lam Hiên Vũ khẽ kéo Kim văn Lam Ngân Thảo, rốc độ của Lưu Phong cùng Tiền Lỗi lập tức chậm lại. Lam Hiên Vũ chỉ chỉ vào Triệu Hoán Kim Tiền, Tiền Lỗi gật đầu rồi đem Triệu Hoán Kim Tiền thu vào.
Nhích tới gần! Phía trước đã có từng đợt khí lưu lao ra, còn có từng tiếng gào trầm thấp. Dưới dẫn dắt của Lưu Phong, ba người đã trốn sau cây đại thụ mà ngó sang. Chỉ thấy cách đó không xa là một mảng cây cối tan hoang, hai thân thể cực lớn đụng vào nhau rồi lại tách ra, chúng đánh tới “Bất diệc nhạc hồ“.*
(*nghĩa gần nhất trong trường hợp này: Đánh quên cả trời đất)
Kim Ti Viên, còn gọi là Kim Ti Ma Viên, nó có một thân bộ lông màu vàng hết sức dễ làm người khác chú ý, vì nó phát sáng rực rỡ dưới hào quang chiếu xạ, thân cao ước chừng hai mét, hai tay khá dài. Tốc độ của nó cực nhanh, thỉnh thoảng lại nhảy lên, mượn những nhánh cây to mà cải biến phương hướng.
Một thân lông vàng kia của nó không chỉ đẹp mắt mà lực phòng ngự cũng rất mạnh, còn có thể làm làm vũ khí bắn ra uy lực phi phàm. Chẳng qua Kim Ti Ma Viên vô cùng quý trọng bộ lông của mình nên nó sẽ không dễ dàng phóng ra.
Mà đối thủ của Kim Ti Ma Viên, đầu Tông Lư Hùng kia lại có thân cao chừng bốn mét, toàn thân bao trùm một bộ lông màu nâu, đôi mắt cũng là màu nâu nhạt, chỗ ngực nó có một đường vân sâu hình chữ “”V”, trên đường vân mơ hồ có từng luồng quang mang lưu chuyển. Tốc độ của Tông Lư Hùng không nhanh nhưng lực lượng cực lớn, những công kích của Kim Ti Ma Viên rơi vào người nó phát ra từng tiếng trầm đục, cũng chỉ có thể đánh lui nó về phía sau mà không cách nào gây trọng thương cho nó. Mà những công kích có chút vụng về kia của nó cũng không cách nào rơi vào người Kim Ti Ma Viên.
Lúc này, đầu Tông Lư Hùng đang đứng tại chỗ mà bất động, nó cứ đứng thẳng đó mà nhìn chằm chằm vào kim ti ma viên đang không ngừng đổi hướng. Chỉ cần Kim Ti Ma Viên tới gần nó liền huy động cánh tay phản kích.
Trên người chúng đều đã bị tổn thương, mộ bên vai Kim Ti Ma Viên đã có rõ ràng ba đạo vết trảo dài tới ngực, mơ hồ có máu chảy ra, hiển nhiên là nó đã bị Tông Lư Hùng làm tổn thương. Mà Tông Lư Hùng thi lại nhắm chặt một con mắt đang có máu chảy ra, trên cổ nó còn có rất nhiều kim lông màu vàng óng,hẳn là đã bị Kim Ti Ma Viên dùng lông vàng bắn mù một con mắt.
Tiền Lỗi có chút hưng phấn mà nhìn về phía Lam Hiên Vũ, có vẻ đang hỏi lúc nào động thủ.
Lam Hiên Vũ lại vội vàng lắc đầu.
Bởi vì cái gọi là ngoan cố chống cự, Hồn thú sắp chết phản công mới là đáng sợ nhất. Hơn nữa, lúc này trong tay bọn hắn cũng không có Thúy Ma Điểu, sao có thể đơn giản tham dự vào chiến đấu ở thời điểm này đây?
Hồn thú loại địa long Tiền Lỗi triệu hồi ra cũng mới chỉ có cấp bậc trăm năm, đối mặt với hai đầu hồn thú ngàn năm đã động đậy chân hỏa này thì căn bản là không phải nó có thể đánh. Hiển nhiên bây giờ còn chưa phải thời cơ tốt cho bọn hắn xuất thủ.
Hơn nữa, Lam Hiên Vũ cảm thấy rất kỳ quái, vô luận là Kim Ti Ma Viên hay Tông Lư Hùng cũng không phải loại thích giết chóc, chúng khá ôn hòa đấy, bình thường sẽ không chủ động công kích, nhưng bây giờ lại đánh nhau kịch liệt như vậy, nhất định là có nguyên nhân gì.
Dưới loại tình huống này, nếu không quan sát rõ ràng mà tùy tiện xuất kích nhất định là không sáng suốt. Cho nên hắn vẫn làm cái ra hiệu “Đợi”, sau đó cẩn thận mà quan sát tình huống chiến đấu của bọn chúng.
Rất nhanh, Lam Hiên Vũ liền phát hiện ra vấn đề. Đầu Tông Lư Hùng là đứng thẳng chiến đấu, nhưng hai chân nó lại không di động chút nào từ đầu tới cuối, chỉ là nửa người trên vặn vẹo, vung vẩy chân trước.
Hồn kỹ thiên phú của Tông Lư Hùng là trọng lực khống chế, có thể đột ngột tăng trọng lực trong phạm vi nhất định, đây cũng là lí do vì sao Kim Ti Ma Viên có tốc độ nhanh như vậy vẫn có thể bị nó đánh cho tổn thương. Nhưng Lam Hiên Vũ phát hiện, Tông Lư Hùng rất ít dùng tới kỹ năng thiên phú, có vẻ như nó đang lo lắng cái gì.
Hắn ý bảo Lưu Phong cùng Tiền Lỗi đừng nhúc nhích, chính mình thì lén lút mà đi tới hướng xa xa, hắn muốn đổi góc nhìn một chút. Ra chừng hơn mười mét, sau khi đến phía bên cạnh Tông Lư Hùng, rốt cuộc Lam Hiên Vũ cũng phát hiện ra chỗ có vấn đề.
Hắn nhìn thấy dưới chân Tông Lư Hùng có một cây thực vật. Gốc thực vật này không lớn lắm, ước chừng chỉ có hơn một thước, toàn thân hiện lên ám tử sắc, phía trên nó là hình nấm, mà bên cạnh nó là một cây đại thụ đã gãy nát, không biết là do con nào trong hai con hồn thú kia làm. Nói cách khác, ban đầu gốc thực vật này là sinh trưởng dưới cây đại thụ. Về phương diện thiên tài địa bảo này thì Lam Hiên Vũ cũng đã xem qua một ít văn hiến, lại thấy hai đầu hồn thú tranh đấu như thế, hắn lập tức hiểu ra tình huống trước mắt.
Gốc thực vật này hẳn là một cây Tử Chi, từ độ lớn nhỏ của nó mà xem thì có lẽ nó là cấp độ nghìn năm, vô luận là đối với nhân loại hay hồn thú nó cũng tuyệt đối là thứ tốt. Loại cấp độ nghìn năm này, Hồn Thú ăn nó sẽ có thể tăng thêm nghìn năm tu vi. Người ăn hết cũng sẽ có lợi ở rất nhiều phương diện.
Hiển nhiên hai đầu hồn thú nghìn năm này là vì tranh đoạt gốc Tử Chi mới đánh nhau. Ai không muốn có thêm nghìn năm tu vi đây? Chẳng qua là dược tính của nó mạnh mẽ nên cần nhiều thời gian tiêu hóa, nhất định phải dưới tình huống an toàn mới có thể ăn. Nếu cứ tùy tiện mà ăn hết rồi không thể chiến đấu thì cũng sẽ bị đối phương giết chết. Nên lúc này bọn chúng mới có thể đánh nhau kịch liệt như vậy, chính là vì muốn đuổi hoặc giết chết đối phương, muốn độc hưởng gốc Tử Chi này.