Dịch: Đức Thành
Với tu vi của Nguyên Ân Huy Huy thì tất nhiên hắn sẽ có thể thi đậu học viện Sử Lai Khắc. Nếu đám người Lam Hiên Vũ cũng có thể thi đậu, vậy tương sẽ là đồng học của Nguyên Ân Huy Huy, cũng sẽ là đối thủ cạnh tranh, lúc này mượn cơ hội trước mắt mà quan sát hắn một chút, hiển nhiên là không thể tốt hơn.
Đúng lúc này, có vẻ Nguyên Ân Huy Huy đã bị đuổi đến mức luống cuống, hắn nhanh chóng chạy tới phía trước, đồng thời, trong mắt hào quang lấp lánh, Hồn Hoàn trên người bắt đầu xuất hiện biến hóa.
Đệ nhị Hồn Hoàn lóe lên, Tử Tinh Linh Cung trong tay hắn lập tức nhiều một tầng sương mù màu xanh sẫm. Hắn vừa chạy vọt về phía trước, vừa quay người bắn tên, lúc này màu sắc mũi tên được bắn ra đã biến thành màu xanh sẫm. Mà mũi tên này lại như được mọc thêm con mắt, vô cùng tinh chuẩn mà bắn trúng con quái thú phía sau. Con quái thú báo xanh chạy đầu tiên bị bắn trúng liền kêu to một tiếng, nhưng nhìn qua có vẻ cũng không bị tổn thương gì, chỉ là trên người nó có thêm một tầng sương mù màu xanh sẫm.
Lam Hiên Vũ quan sát hết sức cẩn thận, hắn phát hiện, sau khi con quái thú báo xanh này nhiễm phải tầng sương mù màu xanh sẫm, những con bên người nó cũng bắt đầu nhiễm phải một chút, có vẻ tầng sương kia có thể truyền nhiễm.
Rất nhanh, con quái thú báo xanh đầu tiên bị bắn trúng dần chạy chậm lại, không thể tiếp tục đuổi theo Nguyên Ân Huy Huy, mà những con khác nhiễm phải tầng sương màu xanh sẫm này cũng đều giảm bớt tốc độ đến khi ngã gục hoàn toàn. Một tên duy nhất, vậy mà chỉ một lát sau đã có tới bảy, tám con báo xanh ngã trên mặt đất.
“Đệ nhị Hồn kỹ, có độc, có thể truyền nhiễm.” Lam Hiên Vũ thì thầm một câu.
Sau khi đánh chết bảy tám con báo xanh, áp lực Nguyên Ân Huy Huy phải nhận rõ ràng giảm nhẹ đi rất nhiều. Hắn một bên chạy, một bên không ngừng bắn mũi tên độc kia tới bốn phương tám hướng, dưới uy lực của tầng khí độc kia, càng lúc càng có nhiều quái thú phải ngã xuống đất.
Mọi người trên đỉnh núi bên này không khỏi âm thầm bội phục, cứ theo loại tình huống này, không cần dùng đến thời gian quá dài, nói không chừng hắn thật sự có khả năng giết hết hơn trăm con quái thú. Dù sao đây cũng chỉ là đệ nhị Hồn kỹ, hắn lại có tu vi ngũ hoàn, hồn lực hẳn là đủ chống đỡ.
Ngoại trừ sự giật mình với thực lực của Nguyên Ân Huy Huy, lúc này đồng bạn Lam Hiên Vũ cũng đều có chút lo lắng. Cho đến bây giờ bọn hắn mới thu được mười mấy miếng tinh hạch, phân cho mỗi người cũng chỉ là một hai miếng, mà Nguyên Ân Huy Huy sợ là đã có mấy chục miếng, nói không chừng lát nữa sẽ thành trên trăm miếng, chênh lệch này thật sự quá lớn.
Có vẻ đã cảm nhận được đồng bạn đang vội vàng, Lam Hiên Vũ quay đầu nhìn mọi người, thấp giọng nói: “Đợi một chút, đừng sốt ruột.”
Hắn đang đợi, mà thời gian hắn chờ đợi cũng không có quá lâu.
Mắt thấy đã từng con quái thú chết dưới mũi tên độc của Nguyên Ân Huy Huy, đột nhiên một tiếng kêu to từ phương xa truyền đến. Từ đỉnh núi bên này có thể thấy, phương xa, một đạo ánh sáng màu lam lướt gấp tới như như chớp giật. Tốc độ của nó thật sự là quá nhanh, đám người Lam Hiên Vũ ở đỉnh núi bên này cũng có chút thấy không rõ thân ảnh của nó. Lam Hiên Vũ lập tức ra hiệu im lặng với đồng bạn.
Phía dưới, đám quái thú đang vây công Nguyên Ân Huy Huy đột nhiên ngừng lại, không còn một con nào tiếp tục xông lên. Ngay trong chốc lát này, tia ánh sáng màu lam đó đã đến. Tốc độ của Nguyên Ân Huy Huy đã rất nhanh, nhưng tia sáng màu lam này so với hắn còn nhanh hơn nhiều, chỉ qua mấy lần lấp lánh đã đuổi tới sát hắn.
Nguyên Ân Huy Huy rõ ràng cảm nhận được mối nguy, hai cái hồn hoàn đầu tiên đồng thời sáng lên, một nhánh độc tiễn bắn ra, vô cùng tinh chuẩn mà chặn đường tới của đạo ánh sáng.
Đạo ánh sáng màu lam này đột nhiên né sang mặt bên, nhưng mũi tên của Nguyên Ân Huy Huy lại cấp tốc đuổi theo như là có mắt, không thể nghi ngờ, mũi tên của hắn có hiệu quả khóa chặt mục tiêu.
Trên đạo ánh sáng màu lam bắn ra một vệt sáng xanh, mũi độc tiễn biến mất trong sự bao trùm của đạo ánh sáng màu lam này, sau một khắc, lại là một vệt sáng xanh bắn đến trước mặt Nguyên Ân Huy Huy.
Đạo ánh sáng màu lam kia chậm rãi ngừng lại. Lúc này mọi người mới thấy rõ bộ dáng của nó. Đó là một loại quái thú giống con báo xanh có tốc độ cao lúc trước, nhưng thân hình của nó thì lớn hơn nhiều, thân dài vượt qua bốn mét, tốc độ nhanh vô cùng. Thân thể của nó không ngừng lóe lên, dường như toàn bộ thân thể đều là trong suốt. Tia ánh sáng màu lam vừa bắn tới hướng Nguyên Ân Huy Huy chính là bắn ra từ một cái sừng trên đỉnh đầu nó, như một tia chớp làm cho người ta khó lòng phòng bị.
Nguyên Ân Huy Huy rõ ràng đã ý thức được phiền toái của mình, sau khi bắn ra mũi tên kia, tốc độ của hắn đột ngột tăng. Cùng lúc đó, Hồn Hoàn thứ ba trên người hắn sáng lên, trường cung lại kéo ra, mũi tên theo đó mà biến thành một màu đỏ rực.
Bộ pháp dưới chân hắn đột nhiên trở nên mờ đi, đạo ánh sáng đuổi theo sau lưng hắn mặc dù nhanh những vẫn vị hắn mạnh mẽ tránh né.
Thấy bộ pháp của Nguyên Ân Huy Huy, Lam Hiên Vũ không khỏi sửng sốt một chút, bởi vì hắn kinh ngạc phát hiện mình rất quen thuộc với nó, thật sự rất giống bộ pháp Na Na lão sư đã dạy hắn.
Dây cung vù vù, một tia sáng đỏ bắn ra. Cái sừng trên đầu con Thiểm Điện lam báo lập tức bắn ra một vệt sáng xanh, nó muốn tiến hành chặn đường nhưng không thành công. Tia sáng đỏ vừa đụng chạm ánh sáng màu lam liền vang lên một tiếng nổ lớn, ánh lửa tung tóe đầy trời, chỉ trong nháy mắt đã bao trùm con Thiểm Điện lam báo đang lao tới.
“Hồn kỹ Thứ ba, bạo liệt tiễn?” Lam Hiên Vũ thấp giọng nói một câu.
“Nhiệt độ rất cao.” Lâm Đông Huy am hiểu dùng lửa bổ sung một câu. Trong thời điểm ánh lửa kia nổ tung, có thể thấy không gian chung quanh đều bị bóp méo, rõ ràng nhiệt độ cực cao.
Sau khi bắn ra một tiễn này, Nguyên Ân Huy Huy lại tăng tốc chạy. Mà trong ngọn lửa phía sau, ánh sáng màu lam lóe lên, Thiểm Điện lam báo đã bị cháy đen thân thể lập tức vọt ra, nổi giận gầm lên một tiếng, cái sừng trên đỉnh đầu nó bắn từng đạo ánh sáng màu lam tới hướng Nguyên Ân Huy Huy.
Nguyên Ân Huy Huy lại một lần nữa bước ra bộ pháp lúc trước, vừa né tránh vừa bắn tên, mặc dù tốc độ của Thiểm Điện lam báo rất nhanh, nhưng dưới vụ nổ của hồn kỹ thứ ba, lúc này nó cũng không có cách nào tiếp cận quá mức.
Thế nhưng ở thời điểm này, những quái thú khác đã xông trùm tới. Có Thiểm Điện lam báo kiềm chế, Nguyên Ân Huy Huy đã không kịp đi công kích những quái thú khác. Đã sắp hình thành một cục diện vây kín hoàn toàn. Nhưng dù là ngay tại lúc này, Nguyên Ân Huy Huy cũng vẫn không hề bối rối. Hắn hét to một tiếng, dù cho cách rất xa, đám người Lam Hiên Vũ bên này cũng có thể nghe được.
Chỉ nghe Nguyên Ân Huy Huy quát lớn một tiếng: “Vũ Linh Thủy Triều.” Hào quang Tử Tinh Linh Cung trong tay hắn lập tức tỏa sáng, chỉ trong chốc lát đã biến thành màu trắng bạc, nháy mắt sau đó, hắn đột nhiên ngửa đầu mà bắn một mũi tên bạc lên không trung.
Một tiễn này bắn ra, ánh sáng của thanh trường cung trong tay Nguyên Ân Huy Huy nhanh chóng ảm đạm xuống, tốc độ của hắn cũng theo đó mà giảm bớt mấy phần, suýt nữa bị một vệt sáng xanh bắn trúng. Lúc này Thiểm Điện lam báo đã đến phụ cận.
Nguyên Ân Huy Huy đổi thành hai tay nắm trường cung, cứng rắn chống đỡ Thiểm Điện lam báo công kích. Trường cung bị Thiểm Điện lam báo va chạm cho cong vẹo hẳn đi, sau một khắc, Nguyên Ân Huy Huy liền bị bắn ngược ra ngoài, một thoáng liền bắn ra hai mươi mấy mét, hắn nhẹ nhàng rơi xuống đất, rõ ràng cũng không có bị thương.
Mà lúc này, mũi tên bạc được hắn bắn lên trời đột nhiên nổ tung, nháy mắt sau đó, từng đạo hào quang màu bạc giáng xuống từ trên trời, như mưa bụi bao trùm toàn mặt đất.
Hồn hoàn đầu tiên trên người Nguyên Ân Huy Huy lại lấp lánh, Lam Hiên Vũ còn nhớ rõ, lúc trước Nguyên Ân Huy Huy ở trên lôi đài đã từng hô tên cái Hồn kỹ này: Thần Linh Ngưng Thần.
Có vẻ đã được Thần Linh Ngưng Thần dẫn dắt, những đạo hào quang màu bạc giáng xuống từ trên trời vô cùng tinh chuẩn mà tìm tới từng con quái thú, gần như tất cả đều bị bao kín trong đó.
Nương theo một chuỗi âm thanh “Phịch phịch”, hàng loạt quái thú đã bị bắn chết.
Thiểm Điện lam báo cũng bị đoàn hào quang màu bạc này bao trùm, nhưng trên người nó lại sáng lên từng đạo ánh sáng màu lam, không ngừng triệt tiêu những công kích giáng xuống từ trên trời đó, nó vẫn vô cùng chấp nhất mà đuổi sát theo Nguyên Ân Huy Huy.
“Thật mạnh!” Băng Thiên Lương nhíu chặt lông mày, trầm giọng nói.