Dịch: Đức Thành
“Vậy được rồi.” Nghĩ tới đi chơi thì Lam Hiên Vũ cũng không cố quấn quít lấy Na Na nữa, mà Nam Trừng thấy thế thì cũng vui vẻ hơn nhiều.
Từ khi Na Na đến thì Nam Trừng cảm thấy con mình quá thân với lão sư rồi, chính mình là mẹ mà cũng không ở bên cạnh con được lâu như Na Na. Hiếm lắm mới có ngày nghỉ nàng mang Hiên Vũ ra ngoài chơi được, một phần cũng vì nàng muốn tăng tiến tình cảm của hai mẹ con.
Nam Trừng điều khiển xe hồn đạo bay vững vàng mà phi hành trên đường cao tốc trên không.
“Mẹ, hôm nay chúng ta ăn cái gì đây? Lúc về mang cho Na Na lão sư một ít được không?”
Lam Hiên Vũ vừa nhìn ngoài cửa sổ vừa cao hứng bừng bừng mà nói với Nam Trừng.
Nam Trừng có chút ghen mà nói: “con thật đúng là là lúc nào cũng không quên được Na Na lão sư của con a! Vậy mẹ hỏi con đây, con yêu thích mẹ hay Na Na lão sư hơn?”
Lam Hiên Vũ liếc Nam Trừng một cái rồi nói: “Mẹ à, theo cách nói của người lớn thì mẹ là đang cố tình gây sự đấy nha.”
Nam Trừng run lên, nàng dở khóc dở cười mà nói: “ Con học những thứ này từ chỗ nào vậy?”
Lam Hiên Vũ lập tức bày ra một bộ dáng người lớn, lại còn bắt chước ngữ khí của Lam Tiêu: “Nam Trừng, ta cho ngươi biết, tuy ta nuông chiều ngươi nhưng ngươi cũng không thể cố tình gây sự a! Dù hồn thú nhỏ yếu như nhu cốt thỏ nhưng khi nóng nảy còn có thể cắn người đấy!”
Nam Trừng kinh ngạc mà nhìn hắn: “Tốt! Thằng nhỏ này, dám nghe trộm ba mẹ nói chuyện.”
Lam Hiên Vũ hì hì cười: “Không phải con nghe lén nha, tại ba mẹ nói lớn quá đấy.”
Nam Trừng hừ một tiếng rồi cười nói: “ thằng nhóc con này giờ cũng biết cãi rồi. Đúng rồi, hình như hôm nay có buổi hòa nhạc tiếp sóng của Nhạc công tử đấy.”
Nàng vừa nói vừa mở màn hình trên xe. Màn hình sáng lên, căn bản không cần điều chỉnh gì nữa, thứ hiện lên đúng là kênh mà Nam Trừng thường xuyên xem.
Vị minh tinh tên Đường Nhạc này mặc dù mới xuất đạo mấy tháng nhưng cũng đã tạo ra những rung động khá lớn ở Liên bang. Đơn khúc đầu tiên của hắn đã gây ra ấn tượng sâu sắc cho rất nhiều người. Hơn nữa, công ti môi giới nghệ nhân lại toàn lực phát rộng nên trong thời gian ngắn thì cái đơn khúc này cũng đã truyền khắp các hành tinh của Liên bang.
Mà điểm kỳ dị là vị Nhạc công tử này mỗi lần hát đều chỉ hát một đơn khúc đầu này, nhưng trên người hắn lại có một loại mị lực đặc thù, mỗi lần hắn tiếp sóng đơn khúc thì hầu như lần nào độ náo động cũng tăng vọt.
Còn có một buổi hòa nhạc ngắn nhất lịch sử kia nữa, chỉ một ca khúc mà hắn hát tới ba lần, phải biết rằng một buổi hòa nhạc thì ít nhất cũng phải có mười mấy bài hát, còn có ảnh hưởng lẫn nhau, rồi khâu tác động qua lại nên thời gian ngắn nhất cũng phải mất hai giờ.
Nhưng buổi hòa nhạc của vị Nhạc công tử này lại chỉ có nửa giờ. Từ đầu tới cuối hắn không có nói gì nhiều mà chỉ hát ba lượt. Mà mỗi lần hát thì toàn trường lại xem say sưa như chúng không giống nhau vậy.
Cứ việc buổi hòa nhạc chỉ có nửa giờ nhưng lại không có bất kì khán giả nào rời khỏi, khi hắn rời đi thì khán giả cũng vẫn như si như say mà hồi tưởng lại ca khúc đó. Khán giả cảm thấy vẫn chưa thỏa mãn nhưng cũng lại cảm thấy rất thỏa mãn, vậy mà không ai thất vọng vì buổi hòa nhạc có thời gian quá ngắn như vậy.
Trên màn hình, Nhạc công tử đang đứng trên khán đài, một mái tóc dài màu lam xõa tung sau đầu, tướng mạo tuấn tú của hắn đang dần khắc dâu vào trí óc mọi người. Hắn đang ở đó với một thân lễ phục màu trắng có chút vân bạc, tôn lên một dáng người hoàn mỹ, cả người hắn cho người ta một cảm giác nhẹ nhàng ma khoan khoái.
“Mẹ, mắt mẹ lại sáng lên rồi.” Lam Hiên Vũ nhìn thoáng qua Nam Trừng, hắn nhịn không được mà nói.
Nam Trừng lại vội vàng ra hiệu hắn ngậm miệng, sau đó chỉnh lớn âm thanh trong xe.
“Thân ảnh của nàng sớm đã mơ hồ, phảng phất đã trải qua muôn đời Luân Hồi
Thanh âm của nàng dường như rất rõ ràng, đã từng vang vọng bên tai không biết bao lần
Khí tức của nàng như lan như xạ, dù qua thiên thu muôn đời cũng vẫn quanh quẩn bên ta
Tay nàng mềm mại mà thon dài, nơi nàng tồn tại vĩnh viễn là bến cảng tốt nhất của ta.
Người cả đời có tam thế, cả đời trong sinh mệnh, cả đời trong xã hội, còn có cả đời chôn giấu trong đáy lòng.
Nàng ba đời vẫn luôn tồn tại, vẫn luôn khắc sâu trong đáy lòng ta, chỉ cần ta còn ở thì nàng liền thủy chung mà cùng ta.
Vô luận nhất thế nàng có đi phương nào, vô luận nhị thế nàng còn có trí nhớ hay không, trí nhớ của ta đã mơ hồ nhưng tâm ta vẫn luôn một mực tìm kiếm.
Vô luận nàng ở đâu, ta cũng muốn mang theo nàng đi tìm kiếm hai đời còn lại kia.
Cả đời tam thế, khi nào mới có thể gặp nhau? Cả đời tam thế, khi nào ta mới có thể nhớ lại rõ ràng?
Nguyện trời có minh đăng dẫn ta về phía trước, vô luận là Thần Giới, là Thâm Uyên, hay trời cao, xuống đất.
Ta chỉ nguyện cả đời tam thế chồng chất, chỉ nguyện chúng ta hòa hợp cả đời tam thế.
Dẫn ta đi, dẫn ta đi, dẫn ta đi...
Thanh âm của Nhạc công tử lúc mới bắt đầu thì rất trong trẻo, nhưng càng về sau thì thanh âm của hắn dần trở nên khàn khàn, ánh mắt của hắn dần trở nên mờ mịt. Mà khi hắn hát đến câu cuối cùng thì trong mắt hắn chỉ còn một mảnh trống rỗng.
Toàn bộ bài hát không có một câu nào nhắc tới “Tưởng niệm” nhưng mỗi một câu đều tràn đầy tỉnh cảm tưởng niệm thâm hậu.
Nam Trừng đã nghe bài hát này không biết bao nhiêu lần, nhưng giờ khắc này thì ánh mắt nàng cũng vẫn không tự chủ được mà đỏ lên.
Trong lúc bất trị bất giác thì Lam Hiên Vũ cũng đã yên tĩnh lại, ở tuổi của hắn thì đương nhiên không thể hiểu được ca khúc kia, hắn chỉ thấy bài hát này thực sự là rất êm tai.
“Nhất định Nhạc công tử đã từng có một người yêu rất sâu đậm, nếu không thì hắn sẽ không thể viết ra được một ca khúc như vậy.” Nam Trừng lẩm bẩm.
“Mẹ, cái gì gọi là yêu?” Lam Hiên Vũ tò mò hỏi.
Nam Trừng gõ lên trán hắn một cái rồi nói: “Ông cụ non, không nên hỏi quá nhiều, khi con trưởng thành thì sẽ biết.”
“Mẹ, sao mẹ lại bạo lực như vậy?!” Lam Hiên Vũ kháng nghị mà nói.
Nam Trừng mỉm cười: “Làm sao mẹ lại thành bạo lực rồi hả? Coi như là mẹ bạo lực thì con định tìm ai cáo trạng đây, dù sao ba con cũng không có ở đây.”
Lam Hiên Vũ đột nhiên nghiêm túc mà nói: “con sẽ tìm Na Na lão sư. Mẹ, con phát hiện mỗi lần mẹ gõ đầu con là Na Na lão sư lại không vui đấy. Hừ hừ!”
Nam Trừng ngẩn người, nàng đột nhiên có cảm giác sống lưng rét run, vì chính nàng cũng chú ý tới tình huống này rồi.
Dù thế nào thì Na Na cũng là một vị Phong Hào Đấu La a!
“Hừ! Mẹ ghen đấy! Xem ra con vẫn thân thiết với Na Na lão sư của con hơn mẹ!” Nam Trừng bĩu môi.
“Mẹ, mẹ có yêu con không?” Lam Hiên Vũ giữ chặt lấy tay Nam Trừng, hắn mang một vẻ mặt đáng thương mà hỏi.
Biết rõ hắn giả vờ nhưng Nam Trừng vẫn rất vui, nàng nhịn không được mà vân vê lấy hai má của hắn: “Thực là không có biện pháp gì với con mà! Mẹ yêu, đương nhiên là mẹ yêu nhất con trai bảo bối của mẹ rồi.”
“Mẹ tuyệt vời nhất!”