Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 265: Chương 265: Sát hạch bắt đầu




Dịch: Đức Thành

Xuống máy bay? Còn có hai trăm mét đó! Sắc mặt Tiền Lỗi một thoáng liền trắng bệch. Chẳng lẽ là phải nhảy xuống?

“Nhanh! Tự nhảy hoặc bị ném xuống!” Thân thể gã sĩ quan lập tức xuất hiện ánh sáng hồn hoàn, có tới bảy cái hồn hoàn nổi lên. Thất hoàn Hồn Thánh!

Không đợi hắn thúc giục đã có mấy tên thí sinh nhảy vọt mà xuống, trực tiếp nhảy khỏi cabin. Sau đó liền có thể thấy những tên này biểu hiện ra năng lực phi hành, trực tiếp lướt xuống phía dưới.

Cũng có những thí sinh khác biệt, một tên thân thể to lớn bước tới, hắn hét lớn một tiếng rồi đột nhiên nhảy khỏi cabin, sau đó liền rơi tự do xuống dưới. Người giữa không trung, võ hồn phóng thích, bốn cái Hồn Hoàn màu tím quay quanh chung quanh thân thể hắn, thân hình hắn bỗng nhiên biến lớn, hóa thành bộ dáng nửa người nửa gấu màu tím đen. Hắn ầm ầm rơi xuống đất, trên mặt đất bị lõm thành một cái hố sâu, nhưng chỉ chớp mắt sau hắn lại nhảy vọt ra từ trong hố, một sợi tóc cũng không hề tổn thương.

Sau lưng hắn có tới bảy tám gã nhảy xuống liên tục, tất cả đều là vật rơi tự do. Gã nửa người nửa gấu kia thì bắt đầu chạy hùng hục dưới mặt đất mà đỡ lấy tất cả, rõ ràng những người đó đều là đồng đội của hắn.

“Chúng ta cũng đi.” Lam Hiên Vũ kéo Tiền Lỗi cùng Lưu Phong đi thẳng đến cửa khoang.

“Ta, ta không được...” Tiền Lỗi kêu thảm một tiếng: “Ta sợ độ cao.”

Lam Hiên Vũ tức giận nói: “Ngươi nhắm mắt lại! Có ta đây.”

Lam Hiên Vũ vừa nói, một bên phóng kim văn Lam Ngân thảo quấn quanh tay kim loại ở cửa cabin, kéo Tiền Lỗi trực tiếp nhảy vọt mà xuống, đồng thời quay lại ra hiệu với Đống Thiên Thu. Lưu Phong đi theo Lam Hiên Vũ, đồng thời nhảy xuống cùng hắn.

Kim văn Lam Ngân thảo kéo dài, mang theo Lam Hiên Vũ cùng Tiền Lỗi hạ xuống, Lưu Phong một chân đạp trên vai Tiền Lỗi, ba người cứ như vậy mà rơi. Đúng lúc này, một đạo điện quang lấp lánh giữa không trung, ba đạo thân ảnh đồng thời lướt qua Lam Hiên Vũ mà lao thẳng xuống mặt đất, chính là ba người Băng Thiên Lương.

Băng Thiên Lương nắm lấy cánh tay hai người khác, ba người tựa như một thể, dưới điện quang lượn lờ, thỉnh thoảng lại khởi xướng trùng kích ra xung quanh nhằm làm chậm thế rơi. Mắt thấy sắp đến mặt đất, ánh lửa chợt lóe trên đỉnh đầu Lâm Đông Huy, một viên hỏa cầu khổng lồ oanh kích xuống mặt đất, tầng chấn lưu tỏa ra, lại một lần nữa làm chậm thế rơi. Băng Thiên Lương mang theo hai người chợt lách đi, cả ba rơi xuống đất một cách bình ổn.

Lam Hiên Vũ học theo, tại khoảng cách tới mặt đất còn có trăm mét, kim văn Lam Ngân thảo đã đạt đến độ kéo dài nhất, hắn lập tức thu hồi Lam Ngân thảo, ba người tự do hạ xuống. Lam Hiên Vũ tay phải lôi kéo Tiền Lỗi, tay trái phóng thích đệ nhị Hồn kỹ, ngưng tụ ra một viên hỏa cầu lớn đánh xuống mặt đất, đồng dạng là mượn nhờ lực nổ tung của hỏa cầu làm chậm lại thế rơi.

Đồng thời, Lam Hiên Vũ ngẩng đầu hướng trên không nhìn lại, Đống Thiên Thu cũng không đi theo sát bọn hắn. Lúc này hắn mới nhìn thấy, dưới chân Đống Thiên Thu cùng Lam Mộng Cầm là từng đoàn bông tuyết bay lượn, hai nàng đang giáng xuống từ trên trời, đoàn bông tuyết hóa thành một luồng gió lốc mà gánh chịu lấy thân thể các nàng như đằng vân giá vũ.

Lam Hiên Vũ âm thầm kinh ngạc trong lòng, mặc dù bản thân Lam Mộng Cầm không phải hồn sư loại phi hành, nhưng với cái võ hồn đặc thù đó, chỉ sợ bay với khoảng cách ngắn cũng là không có vấn đề gì với nàng, thật sự là mạnh mẽ a!

Mọi người dồn dập rơi xuống đất, những thí sinh khác cũng đều làm ra đủ loại khả năng mà hạ xuống. Không thể nghi ngờ, đây chính là cửa ải đầu tiên của vòng khảo hạch tổng hợp: hạ xuống đất từ độ cao hai trăm mét.

Băng Thiên Lương mang theo Vũ Thiên cùng Lâm Đông Huy đi tới trước mặt Lam Hiên Vũ, nói: “Từ giờ trở đi chúng ta sẽ nghe ngươi.”

Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên đồng thời khẽ gật đầu. Lúc này Lam Mộng Cầm cùng Đống Thiên Thu cũng đã hạ xuống gần đó rồi đi tới. Tám người tập trung ở cùng một chỗ, tạo thành một thế lực không nhỏ.

Đúng lúc này, quang mang màu đỏ tím trên bầu trời liên tục lấp lánh, một bóng người lặng yên không một tiếng động giáng xuống từ trên trời, hắn vừa rơi xuống đất liền đột ngột gia tốc, chỉ hai ba lần đã biến mất khỏi tầm mắt của mọi người, chính là Nguyên Ân Huy Huy.

Lam Hiên Vũ nhìn những đồng bạn bên cạnh một chút rồi nói: “Trước khi lên đường ta có vài việc muốn nói rõ ràng. Đầu tiên, đề nghị mọi người nghiêm túc dựa theo ước định của chúng ta trước đó, nghe chỉ huy của ta. Nếu các ngươi cho rằng chỉ huy của ta sai lầm hay có vấn đề gì, vậy chờ tới khi chiến đấu kết thúc rồi hãy nói, hoặc là rời khỏi đoàn đội. Từ giờ trở đi chúng ta chính là một chỉnh thể, nếu lúc đối mặt nguy hiểm lại có những ý kiến bất đồng, vậy rất có thể sẽ làm toàn quân bị diệt. Lời Tiếu Khải lão sư nói mọi người cũng đều đã nghe, đây là chiến trường chân chính, thứ chúng ta phải đối mặt chính là khảo nghiệm sống còn. Tất cả đều là người thông minh, không cần ta nhiều lời chứ?”

Băng Thiên Lương gật đầu, ánh mắt nhìn về phía Lam Mộng Cầm.

Lam Mộng Cầm nhún vai: “Nếu quả thật có nguy hiểm tới tính mạng, ta muốn chạy các ngươi cũng đừng trách ta.”

Lam Hiên Vũ nói: “Đó là tất nhiên. Đến lúc đó cũng chỉ có thể nghe theo mệnh trời. Điểm thứ hai, vừa rồi hẳn là mọi người cũng đều nghe được thông tin trên máy bay vận tải, trên đầu những sinh vật nơi này đều có tinh hạch, mà loại tinh hạch này có thể gia tăng tinh thần lực, rất có giá trị, lấy về có thể đổi lấy công huân. Trước khi lên đường ta muốn làm rõ phương thức phân chia chiến lợi phẩm, để tránh về sau xuất hiện sự chia rẽ.”

Tất cả mọi người đều chợt biến sắc mặt, phân chia chiến lợi phẩm, đây chính là vấn đề hết sức mẫn cảm a! Ánh mắt Băng Thiên Lương nhìn Lam Hiên Vũ lại càng nhiều hơn vài phần khâm phục. Tên này thật sự là không đơn giản, vậy mà lại có thể nghĩ tới vấn đề tiềm ẩn này, ít nhất chính Băng Thiên Lương không nghĩ tới.

Lam Mộng Cầm nói: “Ngươi muốn chia thế nào?”

Lam Hiên Vũ nói: “Chúng ta có tám người, chiến lợi phẩm chia làm mười phần, ta muốn ba phần trong đó, còn lại mỗi người các ngươi một phần. Chúng ta là một đoàn đội, đây lại là lần hợp tác đầu tiên, cứ phân chia bình quân là ổn.”

Lam Mộng Cầm chợt cười: “Ngươi nói đây là chia bình quân? Vậy ngươi dựa vào cái gì mà đòi cầm ba phần? Thực lực của ta mạnh nhất, vì cái gì ta không thể có thêm? Mà hai người bọn hắn mới có nhị hoàn.” Nàng vừa nói vừa chép miệng nhìn Lưu Phong cùng Tiền Lỗi.

Lam Hiên Vũ trầm giọng nói: “Mỗi người đều sẽ có tác dụng tương ứng trong đoàn đội. Sở dĩ ta muốn ba phần, đó là vì ta phải gánh chịu trách nhiệm lớn nhất, ta là người chỉ huy toàn bộ đoàn đội, là hạch tâm của cả tám người chúng ta. Có ta ở đây, thực lực của mỗi người các ngươi đều có thể tăng lên ít nhất ba mươi phần trăm, mà ta cùng Thiên Thu còn có võ hồn dung hợp kỹ. Nếu ngươi không đồng ý thì hiện tại có thể rời khỏi.” Lúc này hắn lại biểu hiện cực kỳ cường thế, một vài lúc thì ngay cả một bước cũng không nhường.

Lam Mộng Cầm còn muốn nói gì nữa, nhưng lúc này Đống Thiên Thu lại khẽ kéo nàng.

Lam Hiên Vũ nói: “Chúng ta thống nhất hành động, tất cả có ba ngày thời gian. Ba ngày sau nếu không về được căn cứ, đến lúc đó sẽ phải rời đi như thế nào thì còn không rõ lắm. Chúng ta có thể làm như thế này, trước hết mọi người thử đi cùng nhau đi một khoảng thời gian, nếu các ngươi cảm thấy thu hoạch của mình không đủ nhiều dưới sự chỉ huy của ta, như vậy thì các ngươi sẽ lựa chọn đơn độc hành động. Trái lại thì chúng ta liền tiếp tục. Nhưng ta lại nhấn mạnh một chút, dù các ngươi muốn rời khỏi cũng phải nói tại thời điểm an toàn.”

“Tốt, vậy liền thử một chút.” Lam Mộng Cầm nói.

Lam Hiên Vũ nhìn về phía Băng Thiên Lương. Sau khi thoáng trầm ngâm một hồi, Băng Thiên Lương vẫn là gật đầu. Hắn nhớ rất rõ một màn Lam Hiên Vũ lừa mình ban đầu, còn có lần hợp tác trước kia đã có thể đánh chết hồn thú vạn năm, từ đó thu hoạch được hàng loạt lợi ích.

Mà loại hoàn cảnh mở trước mắt này, không thể nghi ngờ là nơi tốt nhất cho Lam Hiên Vũ phát huy, lại thêm việc phe mình thực lực tổng hợp không yếu, hẳn là chiến lợi phẩm sẽ rất nhiều. Mặc dù Lam Hiên Vũ đòi tới ba phần chiến lợi phẩm là không ít, nhưng khảo hạch này lại có nguy cơ sinh tử, vấn đề bảo đảm an toàn quan trọng hơn rất nhiều. Mà đối với Băng Thiên Lương, hiện tại Lương Thục Thi đã không có cách nào thi vào Sử Lai Khắc nữa rồi, hắn muốn tận khả năng mà bảo đảm cho hai gã đồng bạn này của mình.

Thấy mọi người đạt thành nhất trí, Lam Hiên Vũ nói: “Tốt, chúng ta xuất phát. Phong Tử, ngươi dò đường, mập mạp cùng ta ở giữa, Băng Thiên Lương, ba người các ngươi phía trước, Thiên Thu và Lam Mộng Cầm đi phía sau.

Chúng ta đi hướng này. Lam Hiên Vũ nhìn thoáng qua thiết bị định vị rồi chỉ tới một phương hướng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.