Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 257: Chương 257: Ta không thể thất bại




Dịch: Đức Thành

Võ hồn bản thân hết sức bình thường, hồn lực lại không cao, năng lực thực chiến cũng không đủ mạnh. Vậy dựa vào cái gì có thể làm cho học viện Sử Lai Khắc chọn mình đây? Thứ hắn có thể nhờ vào cũng chỉ có sự kiên trì.

Giờ này khắc này, chỉ có chấp niệm trong nội tâm chống đỡ lấy hắn, đó là vô luận như thế nào mình cũng phải ở lại cùng Lam Hiên Vũ và Tiền Lỗi, trở thành thành viên của học viện Sử Lai Khắc.

“Aaaaa!”

Hai mắt Lưu Phong có chút đỏ lên, chân sau phát lực, hắn đột nhiên nhào tới hướng Tiếu Khải, Bạch Long thương bất chợt phát động, Bạch Long Thiêu!

Tiếu Khải đưa tay chặn lại mũi Bạch Long thương, Hồn kỹ lập tức bị đánh tan, ngay cả mũi thương cũng theo đó mà vỡ vụn. Lưu Phong đã không thể đứng thêm nổi, lập tức bay ngược mà ra, hung hăng quật người xuống mặt đất. Lần này hắn ngã vô cùng nặng, hình như xương cốt gãy vụn trong ngực đã đâm vào phổi. Một ngụm máu tươi trào ra từ miệng Lưu Phong, trước mắt hắn biến thành một mảng đen kịt.

Không kiên trì nổi sao? Thật sự không kiên trì nổi sao?

Tiếu Khải tiến tới bên người Lưu Phong, nhấc chân mà đặt xuống bên đùi còn chưa gãy của hắn, thản nhiên nói: “Nếu ngươi còn có thể đứng lên thì ta sẽ tính ngươi thông qua sát hạch.” Nói xong, Tiếu Khải đột nhiên dẫm mạnh.

“Aaaaa_____”

Lưu Phong kêu thảm một tiếng, cả người quằn quại lên mấy phần. Sự đau khổ kịch liệt này khiến hắn suýt nữa bất tỉnh đi. Toàn thân hắn đã nhịn không được mà kịch liệt co quắp, một ngụm máu tươi lại trào ra từ trong miệng.

Trong nháy mắt này, đại não hắn đột nhiên hiện ra một ý niệm: Đáng giá không? Thật sự đáng giá sao? Mình phải chết rồi sao?

Lúc này hai chân hắn đã hoàn toàn mất đi tri giác. Đúng vậy, không đau, có lẽ là bởi vì đau đến cực hạn nên thân thể đã tiến hành tự bảo hộ, lúc này đã trở nên hoàn toàn chết lặng. Khắp toàn thân hắn, nơi duy nhất còn có thể động cũng chỉ có một đầu cánh tay phải. Hắn miễn cưỡng ngẩng đầu, lúc này hắn đã không thể thấy rõ dáng vẻ của Tiếu Khải, chỉ có thể thấy loáng thoáng đạo bóng dáng kia.

Nhưng trong đầu hắn lại rõ ràng quanh quẩn câu nói lúc trước của Tiếu Khải. Đứng lên, chỉ cần chính mình còn có thể đứng lên là sẽ coi như thông qua được sát hạch.

Đáng giá! vì chính bản thân mình thì có gì mà không đáng!

Ta muốn trở nên mạnh hơn, ta muốn trở thành cường giả, thành một gã cường giả chân chính. Ta muốn đuổi kịp bước tiến của Hiên Vũ, ta muốn được ở lại học viện Sử Lai Khắc!

“Khụ khụ!” Lại là hai ngụm máu tươi bắn ra.

Dưới lôi đài, Trương Thần Vũ nhíu chặt đôi mày mà đi tới, đưa ánh mắt hỏi thăm về hướng Tiếu Khải. Nhưng lúc này Tiếu Khải lại khẽ lắc đầu với nàng. Đúng vậy, thương thế của Lưu Phong thậm chí đã nguy hiểm tới tính mạng. Nhưng càng là trạng thái cực hạn, thường thường sẽ càng có thể kích phát ra tiềm năng của cơ thể, cũng càng có thể nhìn ra tố chất căn bản của một người.

Lưu Phong bắt đầu động đậy, hắn dùng cánh tay phải của mình mà thúc đẩy thân thể một cách khó khăn, cả người cũng chỉ còn cánh tay phải là có thể nhúc nhích. Lúc này hắn đang nằm ngửa, chỉ một động tác vươn mình đơn giản nhất trong ngày thường, vây mà lúc này lại trở nên gian nan như thế. Thân thể gầy yếu gần như là ngọ nguậy từng chút mà vươn mình.

Tiếu Khải vẫn một mực chăm chú nhìn hắn, nhất là nhìn vào ánh mắt của hắn.

Cứ việc lúc này ai mắt Lưu Phong đã có chút mờ mịt, nhưng tại nơi sâu trong đáy mắt hắn, Tiếu Khải lại thấy được một vẻ kiên định. Đó là một loại tín niệm kiên định, Tiếu Khải cũng từng thấy qua ánh mắt này trên rất nhiều người, học viện Sử Lai Khắc tuyệt không thiếu người mang tín niệm kiên định. Thế nhưng hắn mới mười hai tuổi, Tiếu Khải còn chưa bao giờ thấy ánh mắt như vậy trên thân một gã thiếu niên nhỏ như vậy.

Cuối cùng, Lưu Phong dùng gần nửa phút dưới cơn đau đớn kịch liệt, toàn thân run rẩy co rút mà lật lại. Đúng vậy, hắn lật lại, từ nằm ngửa lật sấp lại. Tay phải của hắn nắm lấy mũi Bạch Long thương, cứ như vậy mà đâm Bạch Long thương xuống sàn lôi đài. Sau đó tay phải hắn dùng sức đâm xuống, cố gắng ghim thương xuống ngập sàn đấu.

“Coong!”

Sức lực lúc này của Lưu Phong thực sự đã quá yếu, Bạch Long thương không thể cắm xuống mặt sàn cứng rắn, mũi thương trượt sang một bên mà nện trên mặt đất, phát ra một tiếng giòn vang.

“Mất máu rất nhiều rồi.” Trương Thần Vũ đã lên lôi đài, đi tới bên người Tiếu Khải mà thấp giọng nói với hắn.

Tiếu Khải khẽ gật đầu rồi lại lắc lắc.

Trương Thần Vũ muốn nói gì đó nhưng lại thôi, cuối cùng vẫn không có tiến thêm.

Tay phải Lưu Phong vẫn gắt gao nắm chạy lấy Bạch Long thương. Lúc này trên cánh tay phải của hắn mơ hồ có hào quang màu bạc lấp lánh, đó là lực lượng của Hồn Cốt cánh tay phải Ngân Nguyệt Lang.

Hắn dốc hết toàn lực, lại một lần nữa dựng thẳng Bạch Long thương. Nhưng mặt sàn lôi đài này thật sự là quá cứng rắn, mà hắn lúc này lại đã quá hư nhược. Bạch Long thương lại một lần nữa trượt đi.

“Không, ta không thể thất bại, ta muốn vượt qua sát hạch, ta muốn vượt qua!”

Lưu Phong điên cuồng kêu gào ở trong lòng. Hắn đã kiên trì đến lúc này, cuối cùng cũng đã thấy được ánh rạng đông, làm sao có thể vì thời khắc thống khổ cuối cùng này mà từ bỏ đây?

“Aaaaa______”

Lưu Phong đột nhiên khàn giọng gào to, vùng ngực cùng trong miệng hắn đã là máu tươi bốn phía. Cánh tay phải của hắn đột nhiên bộc phát ra một tầng ánh bạc chói mắt, dưới dự kích thích của hồn cốt Ngân Nguyệt lang, rốt cuộc Bạch Long thương cũng lại một lần nữa xuất hiện Ngân Nguyệt mũi thương.

“Phốc” Mũi thương cắm xuống mặt đất, cả thanh Bạch Long thương cũng theo đó mà dựng đứng trên lôi đài.

Lưu Phong phát lực cánh tay phải, đột ngột chống đỡ thân thể đã lụi xơ ngóc lên. Cứ như vậy, hắn bằng vào một đầu tay phải mà chống đỡ lấy thân thể từng chút một, mỗi phát giật nhấc tay lại nắm được lên điểm cao hơn một chút. Cứ lặp lại như vậy chừng bốn năm lần, cuối cùng hắn cũng đã có thể dựa vào Bạch Long thương mà đứng lên. Trên lôi đài, thứ được lưu lại chính là một mảng máu đỏ sẫm.

“Lão sư, ta... đứng lên rồi...”

Lưu Phong thở hồng hộc lấy từng hơi. theo sự thở dốc của hắn, hàng loạt máu tươi tuôn ra. Nhưng trong nháy mắt này Tiếu Khải lại chợt phát hiện Lưu Phong đang cười, đứa bé này vậy mà lại có thể cười. Sau một khắc, nụ cười trên mặt Lưu Phong đột nhiên trở nên cứng ngắc lại. Lần này Trương Thần Vũ đã không chút do dự mà bước vọt tới trước mặt hắn. Một tầng hào quang màu nhũ bạch sau lưng nàng nở rộ, tràn vào trong cơ thể Lưu Phong đã hôn mê, giúp hắn tu bổ thân thể.

Trương Thần Vũ nhịn không được mà quay đầu nhìn hằm hằm Tiếu Khải: “Ngươi cũng quá nhẫn tâm rồi. Hắn bị thương trí mạng tới mức này, coi như có thể cứu lại thì cũng chẳng phục hồi được trong thời gian ngắn. Căn bản hắn sẽ không thể nào tham gia sát hạch tổng hợp, vậy làm sao có thể thi được nữa?”

Tiếu Khải thản nhiên nói: “Nếm trải trong khổ đau mới là người trên người. Đứa nhỏ này thiên phú không tốt, nếu ngay cả nghị lực cũng không có thì lấy tư cách gì tiến vào Sử Lai Khắc? Ở trên người hắn, ta thấy được sự chấp nhất cùng kiên trì rất lớn. Một khắc cuối cùng đó, thứ hắn lộ ra không phải oán hận mà lại là nụ cười, điều này đã chứng minh hắn có một trái tim vị tha khoan hậu. Có cuộc sát hạch này thì dù hắn không tham gia khảo hạch tổng hợp cũng đã không còn trọng yếu. Huống chi, nếu ta làm như vậy thì tất nhiên phải có phương pháp cứu hắn.”

Hắn vừa nói vừa đi tới bên người Trương Thần Vũ, đưa tay phải ra, trong lòng bàn tay hiện ra một mảnh cánh hoa hẹp dài màu vàng nhạt. Mùi thơm nhàn nhạt phát ra, màu vàng nhạt nhu hòa làm cho người ta một loại cảm thụ kỳ dị, phảng phất như tất cả sinh mệnh năng lượng chung quanh đều tràn tới hướng nó.

“Tiếu lão sư, ngươi đây là...” Trương Thần Vũ thấy cánh hoa này liền không khỏi tròn to hai mắt mà nhìn: “Cái này quá trân quý đó?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.