Dịch: Đức Thành
Tuy ba gã phía đối diện đã rất kinh hãi, nhưng cuối cùng bọn hắn vẫn không buông bỏ, cả ba đồng thời phóng xuất Võ Hồn, không chút do dự mà đánh tới hướng Nguyên Ân Huy Huy. Nếu võ hồn của Nguyên Ân Huy Huy là Trường Cung, vậy hẳn là am hiểu công kích từ xa.
Nguyên Ân Huy Huy chỉ khinh thường cười nhạt một tiếng, trên người hắn, đệ nhất Hồn Hoàn hào quang lóng lánh, trong miệng còn lẩm bẩm: Đệ nhất Hồn Kỹ, Thần Linh Ngưng Thần!
Hắn vừa nói, một bên dùng tay trái giơ cao thanh Trường Cung. Trên thanh Trường Cung màu tím, tất cả những điểm sao màu ám tím đột nhiên phát sáng lên, tay phải kéo cung cài tên, dây cung mở ra, một mũi tên hoàn toàn do năng lượng ngưng tụ đã xuất hiện ở trên tay. Hắn kéo cung với một tốc độ như thiểm điện, gần như còn chưa có mấy người kịp thấy rõ thì mũi tên tóm đó đã bắn ra. Quá nhanh, dường như hắn căn bản không cần phải ngắm.
Trong đám đệ tử này. Lam Hiên Vũ chính là một trong số ít những người mơ hồ cảm giác được, trong nháy mắt hắn kéo dây cung thì cũng đã hoàn thành việc tập trung vào đối thủ. Ba gã phía đối diện có thể đến đây tham gia thi vòng hai thì tất nhiên cũng không phải dễ xơi như vậy, bọn hắn lập tức lóe thân mà tránh. Tuy bọn hắn còn không thấy rõ mũi tên đang phóng tới hướng ai, nhưng né tránh trước luôn là hành động đúng.
Nhưng mũi tên màu tím kia lại như có mắt, nó vẽ ra một đường vòng cung trên không trung, tinh chuẩn vô cùng mà phóng đến trước mặt gã hồn sư ở giữa. Hắn chỉ kịp nâng võ hồn mình vừa mới phóng xuất ra. Một thanh đao dài sáng loáng chém da mà ngăn cản
“Oành___!”
Tử quang bạo liệt như pháo hoa nở rộ. Mà từng điểm hào vừa nổ tung tóe kia, giờ lại bắt đầu tập tung bắn tới gã này từ bốn phương tám hướng. Tử tinh linh cung, tinh linh tiễn, đệ nhất Hồn Kỹ, Thần Linh Ngưng Thần, tập trung tư tưởng suy nghĩ tập trung, tiễn vô hư phát, không phát nào hụt!
Mà ngay khi mũi tiễn đầu tiên vừa bay ra, mũi thứ hai và thứ ba đã tiếp nối mà phóng, ra cung ba lần nhưng lại như hoàn thành cùng lúc. Hai gã tam hoàn hồn sư còn lại cũng đồng dạng là không chỗ né tránh, chỉ có thể chọi cứng với công kích của hắn, cuối cùng vẫn là bị oanh kích bay ngược mà ra.
Đôi mắt hai màu khẽ chớp chớp lộ vẻ hài lòng, Nguyên Ân Huy Huy thu cung mà đứng. Trên không trung, từng điểm hào quang bị trọng tài tản ra, điều này cũng có nghĩa là trận đấu này đã xong. Không hề nghi ngờ, đây chính là trận đấu được kết thúc nhanh nhất, cũng là trận đấu chênh lệch thực lực lớn nhất. Mà Nguyên Ân Huy Huy chính là người chiến thắng!
Tu vi chênh lệch quá xa, tam hoàn căn bản là ngăn không nổi công kích của hắn, tuy chỉ là đệ nhất Hồn Kỹ, nhưng dù sao nó cũng được năm mươi mấy cấp hồn lực rót vào. Huống chi cái Võ Hồn đó nhìn qua vốn đã vô cùng không tầm thường.
Tất cả mọi người nhìn hắn đều không khỏi hít sâu một hơi, thậm chí đại đa số mọi người đều âm thầm cảm thấy may mắn, may mắn vì lúc trước người mình gặp phải không phải hắn. Bằng không thì làm sao có thể chống lại đây? Hắn thật sự là quá mạnh.
Tiền Lỗi nuốt xuống một hớp nước miếng, khẽ nói với Lam Hiên Vũ bên người: “Hiên Vũ, ta muốn về nhà.”
Cho dù phải đối mặt với đối thủ tu vi tứ hoàn bọn hắn cũng thắng, thế nhưng gã ngũ hoàn trước mắt đã làm vẻ mặt hắn lập tức trở nên đắng chát.
Chuyện gì xảy ra vậy? Ngay cả Hồn lực cũng đã cao gấp đôi bọn hắn. Mà hồn lực của một gã ngũ hoàn so với nhị hoàn nào chỉ là gấp đôi? Tam hoàn cũng đỡ không nổi, vậy chắc chắn nhị hoàn như bọn hắn lại càng ngăn không được. Nếu đổi là mình giao đấu với Nguyên Ân Huy Huy, vậy chỉ sợ Võ Hồn còn chưa kịp phóng ra thì trận đấu cũng đã xong. Một đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy thật sự là làm cho người ta tràn đầy cảm giác vô lực.
Nét mỉm cười thản nhiên lại hiện trên mặt, Lam Hiên Vũ khẽ vỗ vỗ bả vai Tiền Lỗi: “Không nên tự coi nhẹ bản thân, luận tính đặc thù thì nhươi còn hơn cả hắn. Thực lực của hắn mạnh mẽ chẳng qua là vì hoàn cảnh tu luyện bất đồng. Vô luận như thế nào chúng ta cũng phải cố gắng ở lại, chỉ cần có thể tu luyện trong Sử Lai Khắc Học Viện, nhất định chúng ta sẽ có thể bắt kịp bước tiến của hắn trong tương lai không xa. Có áp lực mới có động lực, tu luyện dưới hoàn cảnh như vậy, ngươi không cảm thấy tốc độ tiến bộ của chúng ta tiến nhanh hơn tới mức nào sao?”
Tiền Lỗi có chút kinh ngạc mà nhìn hắn: “Ngươi không có chút cám giác nhụt chí nào sao?
Lam Hiên Vũ nhún vai nói: “Tại sao ta phải nhụt chí? Ta cảm thấy ta cũng rất lợi hại đó chứ! Lúc trước chúng ta cũng không có làm cái gì, không phải vẫn chiến thắng cả hồn sư tứ hoàn đó sao? Làm sao ngươi biết tên kia đối mặt với chúng ta thì Võ Hồn của hắn sẽ không mất tác dụng?”
Vừa rồi Lam Hiên Vũ đã nói lại những tình huống khi bọn hắn đối mặt với ba người Lý Hãn. Đúng vậy, đến bây giờ Lam Hiên Vũ cũng không biết vì sao võ hồn của đối phương lại đột nhiên mất tác dụng, không hiểu tai sao mình có thể chiến thắng dễ dàng tới vậy.
Khóe miệng Tiền Lỗi khẽ co quắp một lát: “Được rồi, ta cố gắng.”
Tuy vẫn còn cảm thấy có chút vô lực nhưng hắn lại phát hiện một điều, chỉ cần có Lam Hiên Vũ thì tâm tình của mình sẽ yên ổn hơn rất nhiều. Hắn cũng hiểu rõ, mình đã càng ngày càng ỷ lại vị đồng bạn này.
Khảo hạch chấm dứt, đào thải một nửa!
Toàn bộ một trăm tổ đội tham gia thi vòng hai, cứ như vậy mà loại trực tiếp tới năm mươi tổ, chỉ còn lại có năm mươi tổ, một trăm bốn mươi bảy người.
Đúng vậy, một trăm bốn mươi bảy người! Bởi vì Đống Thiên Thu Và Lam Mộng Cầm đã là một tổ, mà Nguyên Ân Huy Huy lại chỉ có duy nhất một mình hắn.
Mọi người lên xe buýt mà quay về nhà khách Sử Lai Khắc.
Vừa về tới cổng lớn của nhà khách Sử Lai Khắc, Lam Hiên Vũ liền bị Đống Thiên Thu gọi lại. Nàng cùng Lam Mộng Cầm bước nhanh tới bên người Lam Hiên Vũ. Từ trong ánh mắt của nàng, Lam Hiên Vũ thấy một niềm chiến ý mãnh liệt, không chỉ là hắn, mà cả Tiền Lỗi cùng Lưu Phong cũng đều thấy rõ, bọn bắn cũng biết rõ niềm chiến ý đó của các nàng là từ đâu mà đến.
Tiền Lỗi đột nhiên có một loại cảm giác tự ti khó nói lên lời. Mình là nam nhi, vậy mà khi đối mặt với cường giả lại chỉ có thể nhụt chí mà trốn tránh, người ta thân nữ hài tử nhưng lại cường thế gấp bao nhiêu lần. Đây chính là chênh lệch. Khó trách người ta thực lực mạnh như vậy mà mình lại quá nhỏ yếu
“Hiên Vũ, vừa nãy các ngươi đánh thắng kiểu gì vậy?” Đống Thiên Thu tò mò hỏi.
Lam Hiên Vũ cười khổ một tiếng: “Nếu ta nói chính ta cũng không biết thì ngươi có tin không?”
“Đương nhiên không!” Lam Mộng Cầm bĩu môi: “Đến cùng là ngươi đã dùng biện pháp gì khiến Võ Hồn của bọn hắn mất hiệu lực vậy? Đánh với những người khác cũng có thể như thế sao?”
Lam Hiên Vũ bất đắc dĩ nói: “Ta thật sự không biết. Lúc đó công kích của hắn đánh lên người ta, không biết vì sao mà tất cả áp lực đều đột nhiên biến mất, sau đó cả ba người bọn hắn liền mất đi sức chiến đấu. Tiếp theo thì các ngươi cũng đều thấy cả rồi.”
Lam Mộng Cầm nhìn lên nhìn xuống trên người hắn: “Nếu không phải hiện tại không có thời gian thì ta thật muốn tìm ngươi luận bàn một lát, ta muốn xem Võ Hồn của ta đánh lên người ngươi có mất hiệu lực hay không. Mà thôi, không nói mấy cái này nữa, các ngươi thấy tên kia thế nào?”
Lam Hiên Vũ nói: “Rất mạnh. Thực lực quá mạnh, mà lại chuyên công kích từ xa nên tốc độ hẳn là cũng rất nhanh. Có vẻ không thể tránh khỏi mũi tên đó của hắn. Mà đây vẫn chỉ là đệ nhất Hồn Kỹ.”
Lam Mộng Cầm mang vẻ mặt chán ghét mà nói: “Nhưng lại quá ngạo mạn khoe khoang, ngay cả tên Hồn Kỹ cũng phải kêu ra như sợ người khác không biết vậy. Ta ghét nhất là mấy loại người này.”
“Nhưng thực sự rất mạnh.” Lưu Phong vẫn không mở miệng đột nhiên nói một câu.
Đống Thiên Thu nói: “Hồn lực cùng Võ Hồn của hắn đều mạnh một cách phi thường. Hẳn là võ hồn cũng có tác dụng đặc thù gì đó thúc đẩy tu luyện.”
“Ừm.” Lần này Lam Mộng Cầm cũng không phản đối. “Đúng, nếu không phải vậy thì hắn cũng không có khả năng tu luyện tới ngũ hoàn tại cái tuổi này. Ít nhất chúng ta đều chưa từng thấy qua Hồn Vương tại mười hai tuổi. Cho dù ở Sử Lai Khắc Học Viện thì tình huống như vậy sợ rằng cũng không nhiều. Còn không biết tiếp theo sẽ khảo hạch cái gì, nếu vẫn là sàn thi đấu, vậy sớm muộn gì chúng ta cũng sẽ đụng phải hắn, phải nghiên cứu chút đối sách mới được.”
Lam Mộng Cầm nói tiếp: “Năng lực của hắn có chút khắc chế đối với ta, đơn thể công kích từ xa chính là thứ ta ghét nhất. Hơn nữa hồn lực của hắn còn rất mạnh, lực bộc phát cũng không thể yếu, rất ảnh hưởng tới sự triển khai của ta. Mà Tinh Thần Lực của hắn cũng tuyệt đối không kém, ta cảm thấy ít nhất phải có bảy trăm điểm trở lên. Mấy người chúng ta muốn thoát khỏi sự tập trung của hắn thực sự là quá khó. Hình như cái đệ nhất Hồn Kỹ kia còn có thể tạm thời gia tăng cường độ Tinh Thần Lực, giúp bắn tập trung dễ dàng hơn, đây mới là nguyên nhân không phát nào chệch. Đó căn bản không phải nhắm trúng, mà là Tinh Thần Lực dẫn đường mũi tên.”