Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 62: Chương 62: Thu lão sư, Diệp Linh Đồng bắt ta




Lam Tiêu không có vội vã rời đi mà vẫn tiếp tục ngồi ở đó uống cà phê. Hắn có thể nào lại để cho Lam Hiên Vũ đi tòng quân a? Tòng quân ý vị như thế nào? Việc đầu tiên tòng quân phải làm, chính là tra xét bối cảnh gia đình, thẩm tra nghiêm khắc tình huống bản thân. Mà Lam Hiên Vũ có lai lịch như thế nào? Liệu có chống lại sự tra xét được không? Đáp án đương nhiên là không đấy.

Ghi chép sinh ra của Lam Hiên Vũ vón là do chính hắn làm ra! Đó là một hài tử sinh ra từ trứng a!

Cho nên vô luận như thế nào hắn cũng sẽ không để cho Lam Hiên Vũ đi tòng quân đấy. Hiện tại hắn chỉ hy vọng nhi tử có thể khỏe mạnh, bình an, như vậy là đủ rồi.

“Lam Hiên Vũ!”

Nghe được âm thanh truyền đến từ sau lưng kia, bước chân Lam Hiên Vũ cũng không có dừng lại, mà biểu lộ trên mặt hắn đã thêm chút buồn bực.

Diệp Linh Đồng chạy hai ba bước đuổi tới phía sau hắn, nói: “Ngươi có chuyện gì vậy? Có chút ý thức hay không vậy? Ta gọi ngươi đấy.”

Nghe thấy âm thanh bất mãn của nàng, Lam Hiên Vũ tức giận nói: “Ngươi có yên lặng chút được không? Ngươi là ban nhất, mà ta là bạn hai đấy, ngươi không có chuyện gì lại tìm tới ta gây phiền phức hả? Ta dễ khi dễ lắm phải không?”

Diệp Linh lập tức trỏe nên chán nản: “Ta làm ngươi chán ghét tới như vậy sao?”

Lúc này Lam Hiên Vũ mới dừng bước lại nhìn nàng: “Nếu mỗi lần ta nhìn thấy ngươi đều muốn khi dễ ngươi thì ngươi có ghét ta hay không đây? Ngươi chính là như vậy đấy. Hừ!” Nói xong, hắn xoay người bỏ đi.

Diệp Linh Đồng bị hắn nói như vậy thì ngẩn người, nhưng ngay sau đó nàng lại giận dữ, hướng về phía hắn mà hét lớn: “Ta khi dễ ngươi? Mỗi lần bị thương đều là ta, ta như thế nào lại thành khi dễ ngươi rồi? Ngươi có xấu hổ hay không đấy? Lam Hiên Vũ, ngươi chờ đó cho ta! Chúng ta gặp tại khảo hạch lớp thiếu niên năng động!”

Lam Hiên Vũ có chút buồn bực, mỗi lần gặp được Diệp Linh Đồng nàng cũng đều như vậy, nhưng học viện lại lớn như vậy, năm nhất cũng có tới mấy cái lớp, muốn tránh đi nói dễ như vậy sao? Ngược lại, mấy tháng nàng không có ở đây lại vô cùng thanh tịnh, cũng bớt phiền toái rất nhiều.

Hắn cũng không phải sợ Diệp Linh Đồng, chẳng qua là hắn luôn cảm thấy nàng có chút phiền phức. Thu Vũ Hinh cũng đã sớm tới rồi, thấy Lam Hiên Vũ, trên mặt nàng dĩ nhiên là lộ ra dáng vẻ tươi cười.

“Thu lão sư khỏe chứ.” Lam Hiên Vũ rất có lễ phép vấn an nàng.

Thu Vũ Hinh nói: “Ngày nghỉ chuẩn bị như thế nào rồi?”

Lam Hiên Vũ cười cười: “Rất tốt. Thu lão sư, hồn lực của ta tới mười bốn cấp rồi.”

“Tốt, tốt!” Thu Vũ Hinh mừng rỡ, tốc độ tăng hồn lực của Lam Hiên Vũ cuối cùng cũng đã nhanh hơn, đây là hiện tượng tốt. Nhưng chỉnh thể tố chất của đứa nhỏ này cũng không thể hoàn toàn dùng hồn lực để cân nhắc.

“Ngươi như thế này có lẽ không cần tham gia buổi lễ tựu trường rồi. Hôm nay giám khảo của bổn viện đã tới, sau đó ta sẽ mang ngươi tới”

“A, tốt.” Lam Hiên Vũ đáp ứng một tiếng. Hắn cũng không có khẩn trương gì lắm, khảo hạch mà thôi, hắn cũng rất có lòng tin về bản thân đấy.

Nếu như không có Na Na lão sư thì vụ việc Thiên Tế cao ốc lần đó nhất định sẽ để lại bóng ma trong lòng hắn, thậm chí có khả năng sẽ dẫn đến tính cách của hắn trở nên nhu nhược. Na Na lão sư kịp đến không chỉ là cứu được mẹ con bọn hắn, đồng thời cũng khiến cho hắn trở nên càng dũng cảm. Nhất là một màn phất tay đánh tan chiến hạm kia đã khắc thật sâu trong lòng hắn.

Hắn vẫn luôn nghĩ: Ta là đệ tử của Na Na lão sư, Na Na lão sư cường đại như vậy, nhất định ta cũng sẽ trở nên rất mạnh. Cho nên hắn không có nhát gan, ngược lại là rất nhiều tự tin. Hơn nữa, nguyên do của sự tự tin nằm ở cố gắng. Hắn tự mình cảm thấy, ít nhất trong kì nghỉ vừa rồi sẽ không có một đồng học nào cố gắng hơn hắn.

Rất nhanh, các học sinh đã đến đông đủ, buỗi lễ tựu trường lập tức bắt đầu. Thu Vũ Hinh hướng Lam Hiên Vũ vẫy vẫy tay rồi mang hắn ra khỏi phòng học. Vừa ra khỏi phòng, Lam Hiên Vũ liền thấy Diệp Linh Đồng với một bộ mặt lạnh. Không hề nghi ngờ, Diệp Linh Đồng chính là đại biểu năm thứ hai ban nhất.

Hai người liếc nhau, không hẹn mà cùng mà quay đầu đi chỗ khác.

Cung Anh Hào cùng Thu Vũ Hinh cũng liếc nhau, Thu Vũ Hinh cười tủm tỉm nhưng Cung Anh Hào lại là nhíu mày. Học kì trước, việc Lam Hiên Vũ áp chế Diệp Linh Đồng vẫn còn tạo thành cái bóng ma trong lòng hắn.

Nếu như nói Diệp Linh Đồng là ưu tú thì Lam Hiên Vũ phải là có chút quái dị rồi. Rõ ràng nhìn qua thì hắn không có mạnh được như Diệp Linh Đồng, nhưng mỗi lần Diệp Linh Đồng lại đều thua trong tay hắn. Hơn nữa Cung Anh Hào hoàn toàn có thể khẳng định, Diệp Linh Đồng tuyệt không có hạ thủ lưu tình.

“Thu lão sư.” Cung Anh Hào hướng phía Thu Vũ Hinh lên tiếng chào.

“Cung lão sư.” Thu Vũ Hinh cười híp mắt đáp lễ.

“Chúng ta cùng một chỗ sao?” Cung Anh Hào làm ra một cái dấu hiệu “Thỉnh“.

“Tốt!”

Hai vị lão sư đi ở phía trước, Lam Hiên Vũ cùng Diệp Linh Đồng dĩ nhiên là kề vai sát cánh đi ở phía sau.

“Ngươi nhất định phải chết.” Diệp Linh Đồng không có phát ra âm thanh mà là dùng khẩu hình uy hiếp Lam Hiên Vũ. Lam Hiên Vũ bĩu môi, liền làm như không nhìn thấy.

Diệp Linh Đồng nhìn thấy bộ dạng tên này như vậy thì hận đến có chút nghiến răng nghiến lợi, nàng muốn vươn tay ra bắt hắn nhưng dưới chân Lam Hiên Vũ lại thoáng động, lkhông để lại dấu vết mà tránh ra rồi.

“Thu lão sư, Diệp Linh Đồng bắt ta!” Lam Hiên Vũ đột nhiên kêu lên.

Thu Vũ Hinh cùng Cung Anh Hào ngạc nhiên quay đầu, thứ họ thấy chính là Diệp Linh Đồng duỗi tay ra, mà Lam Hiên Vũ thì là vẻ mặt ủy khuất mà nhìn Thu Vũ Hinh.

Cung Anh Hào nhịn không được nói: “Linh Đồng, ngươi làm gì vậy?”

“Cung lão sư, ta...” Diệp Linh Đồng muốn giải thích nhưng nàng lại phát hiện mình giải thích không được, bởi vì đúng là mình muốn nắm hắn đó a! Thế nhưng tên này vậy mà lại đi nói với lão sư, có xấu hổ hay không đây chứ?

Thu Vũ Hinh tức thì quay tới hướng Lam Hiên Vũ mà nói: “Bắt một phát thì bắt một phát thôi, ngươi là một nam hài tử mà sợ cái gì.” Tuy ngoài miệng nàng nói như vậy nhưng tay lại kéo Lam Hiên Vũ đến trước người, ôm bờ vai của hắn mà đi thẳng về phía trước.

Diệp Linh Đồng thiếu chút nữa thì khóc.

Cung Anh Hào khóe miệng co lại, hắn thật muốn hô to một tiếng “Thu Vũ Hinh ta liều mạng với ngươi“. Từ khi Lam Hiên Vũ đến, hại đại chủ nhiệm của hai ban này luôn cạnh tranh nhau, nhưng hắn lại chưa từng thắng.

Sân vận động.

Sân vận động của học viện vô cùng rộng rãi, trên khán đài có thể ngồi tới hai ngàn người. Sân vận động của học viện hồn sư là không giống với học viện thông thường. Trong sân sẽ có hồn đạo khí chuyên môn phòng ngự, có điểm giống diễn võ trường, còn có các loại thiết bị phụ trợ cùng chiếu sáng. Nói như vậy nhưng chỉ có lúc tiến hành thực chiến diễn luyện mới có thể đem sân bãi an bài ở chỗ này.

Lúc này, một bên sân vận động đã bày biện mười mấy đài thiết bị, và một số người đang rất bận rộn.

Trừ Thu Vũ Hinh cùng Cung Anh Hào còn có vài tên lão sư mang theo học sinh của mình đi tới sân vận động. Đệ tử năm hai chỉ có Lam Hiên Vũ cùng Diệp Linh Đồng, còn lại đều là đệ tử năm ba.

Bên phân viện Tử La Thành này có mười cái danh ngạch ghi danh vào lớp thiếu niên năng động, nhưng cũng không nhất định sẽ trúng tuyển mười người mà phải xem năng lực. Cho nên sau khi lãnh đạo học viện thương lượng thì tự nhiên là sẽ tận khả năng đi lựa chọn đệ tử có chỉnh thể tố chất cao tới tham gia khảo hạch.

Học viện vốn có ý định chọn tất cả từ đám đệ tử năm ba. Nhưng Thu Vũ Hinh cùng Cung Anh Hào lại cố hết sức đề cử Lam Hiên Vũ cùng Diệp Linh Đồng, hai người bọn họ mới có tư cách lại tới đây tham gia khảo hạch.

Năm tuổi nhỏ tất nhiên là có ưu thế, nhưng năm tuổi nhỏ cũng cần phải có thiên phú mới được. Hơn nữa, mặt ngoài Lam Hiên Vũ là tám tuổi, cũng bằng với số tuổi đệ tử năm ba nên về phương diện này hắn liền không có ưu thế.

Chẳng qua là Thu Vũ Hinh vẫn rất có tin tưởng về hắn đấy.

Một gã nam tử trung niên mang dáng vẻ mỉm cười trên mặt bước tới trước, hắn mỉm cười hướng các vị lão sư mà nói: “Các vị lão sư, trước tiên có thể rời sân, bọn nhỏ cứ giao cho chúng ta.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.