Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 311: Chương 311: Uông Thiên Vũ




Dịch: Đức Thành

Mấu chốt là Lam Hiên Vũ hấp thu nhiều sinh mệnh năng lượng như vậy, nhưng thân thể hắn lại vẫn không bị căng ra, đây quả thực là kỳ tích.

“Thật sự rất muốn mang tiểu tử này đi cắt miếng nghiên cứu. Nhanh, kéo hắn lên đi.” Anh Lạc Hồng nói không chút do dự.

“Mang hắn lên? Còn chưa tới một canh giờ đây.” Đường Chấn Hoa nói.

Anh Lạc Hồng cả giận nói: “Ngươi đúng là thằng ngu! Cái gì mà đến với chả không đến? Chẳng lẽ nhất định phải chờ Thụ lão tới hay sao? Trước tiên mang người về đi rồi mới bàn chuyện. Người rơi vào tay bọn họ thì ngươi còn mang về được không?”

Lúc này Đường Chấn Hoa mới chợt hiểu ra: “Đúng a! Chúng ta về trước rồi hãy nói. Số huy chương tổn thất của tiểu tử này cũng để nói sau đi.”

“Hắn tổn thất cái gì rồi?! Với cái tốc độ hấp thu đó của hắn, một phút đồng hồ hấp thu sinh mệnh năng lượng, cũng không phải chỉ có giá ba viên màu vàng huy chương.” Anh Lạc Hồng tức giận nói.

Đường Chấn Hoa không do dự nữa, làm một động tác chộp tới hướng hướng Lam Hiên Vũ. Đúng lúc này, mặt nước Hải Thần hồ đột nhiên có từng đoàn lục quang phun trào, sau đó, từng quang cầu màu bích lục phóng lên, hóa thành lá chắn mà chặn lấy bàn tay Đường Chấn Hoa.

“Không được đụng vào hắn.” Một tiếng nói già nua vang lên, nháy mắt sau đó, hai người bước ra từ trong màn sáng màu bích lục kia. Thân ảnh của bọn hắn từ hư vô hóa thực thể, lặng yên không một tiếng động đi vào bên bờ.

Một người trong đó chính là Đường Nguyệt, mà một người khác thì mặc một bộ trường bào màu xanh sẫm, râu tóc bạc trắng, nhưng khuôn mặt lại mềm mại như trẻ con, lông mày trắng xóa rủ xuống hai bên, nhìn qua mặt mũi khoan hậu.

“Thụ lão.” Thấy vị này, vẻ mặt Anh Lạc Hồng lập tức trở nên khó coi, nhưng nàng vẫn cung kính hành lễ vị này cùng Đường Chấn Hoa.

Thụ lão thản nhiên nói: “Đã lâu không gặp, Tiểu Hồng. Nghe nói ngươi đã là viện trưởng ngoại viện?”

“Đúng thế.” Anh Lạc Hồng đáp một tiếng.

Thụ lão không đi xem Lam Hiên Vũ, mà lại cười nhạt một tiếng: “Hai người các ngươi trở về đi. Đứa nhỏ này giao cho lão phu là được rồi. Phái sinh mệnh học chúng ta đã rất lâu không có người mới gia nhập. Không nghĩ tới, tới lúc lão phu tuổi xế chiều lại còn có thể gặp một truyền nhân có độ thân hòa sinh mệnh năng lượng cao như thế, tương lai hắn có khả năng làm người nối nghiệp của ta.”

Sắc mặt Anh Lạc Hồng cùng Đường Chấn Hoa lập tức đều biến đến mức dị thường khó coi, Đường Chấn Hoa nhịn không được nói: “Thụ lão, ngài làm sao lại xế chiều rồi? Với tu vi của ngài, chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, sống thêm mấy ngàn năm cũng không thành vấn đề. Đứa nhỏ này là đệ tử của ta, hệ Chỉ Huy Không Gian của chúng ta lần này cũng chỉ có một mình hắn, ngài cũng đừng tranh giành cùng vãn bối vậy chứ.”

Thụ lão liếc mắt nhìn hắn: “Ngươi còn biết mình là vãn bối?”

Chỉ một câu này liền làm Đường Chấn Hoa nói không ra lời. Thụ lão mang bối phận cực cao trong học viện Sử Lai Khắc, đừng nói là Đường Chấn Hoa, mà gần như tất cả mọi người trong học viện đều là vãn bối của hắn.

Đường Nguyệt nhỏ hơn Đường Chấn Hoa mười mấy tuổi, nhưng khi đối mặt với Đường Chấn Hoa thì hắn lại không hề yếu thế, cũng bởi vì hắn có một lão sư mang bối phận rất cao. Thụ lão là người dẫn đầu phái sinh mệnh học của học viện Sử Lai Khắc, vị này có một thói quen “tốt”, đó chính là bao che khuyết điểm. Cho nên phái này của hắn liền không có đời thứ ba.

Theo nguyên lời hắn nói thì chỉ cần hắn còn sống, bất kể ai gia nhập phái sinh mệnh học sẽ đều là đệ tử của hắn. Cho nên tất cả truyền nhân của phái sinh mệnh học đều mang bối phận cao đến mức dọa người, điều này khiến những khái khác của học viện đều oán thầm không thôi.

Thụ lão chính là cái dạng tồn tại luôn chỉ làm theo ý mình, thế nhưng, tầm quan trọng của hắn tại học viện Sử Lai Khắc là không thể nghi ngờ.

Đường Chấn Hoa nhìn thoáng qua Anh Lạc Hồng, dùng ánh mắt hướng nàng đưa ra ý hỏi thăm.

Anh Lạc Hồng quăng trở lại cho hắn một ánh mắt, sau đó dùng ngữ khí ôn nhu mà nói: “Thụ lão, ngài xem như vậy có được không? Học viện chúng chúng ta có quy củ, ngài muốn người thì ta cũng không cách nào phản đối, nhưng theo chương trình thì trước hết phải bỏ hắn khỏi danh sách ngoại viện bên này. Nhưng đứa nhỏ này thật sự có chút ưu tú, hắn là quán quân trong đợt học viên mới này, cũng đã lập hồ sơ tại nội viện. Hiện giờ ta cũng không thể tự tiện quyết định, sau khi xin chỉ thị từ nội viện thì mới có thể điều hắn tới cho ngài. Ngài xem, trước hết cứ cho ta một chút thời gian được không?”

Thụ lão như cười như không mà nhìn Anh Lạc Hồng, lão vuốt vuốt bộ râu bạc, nói: “Không cần. Về phần nội viện bên kia thì lão phu sẽ tự đi nói. Cứ như vậy đi, các ngươi về đi thôi. Đường Nguyệt, mang tiểu sư đệ của ngươi lên, chúng ta trở lại nội viện.”

Đường Chấn Hoa im lặng, làm sao Lam Hiên Vũ lại thành tiểu sư đệ của Đường Nguyệt? Đệ tử của mình mà một thoáng liền ngang hàng với mình rồi? Hiện tại hắn cảm thấy trước đó Anh Lạc Hồng mắng mình không oan chút nào, mình đúng là một thằng ngu, đần quá mức.

Đúng lúc này, một thanh âm trầm thấp đột nhiên vang lên: “Thụ lão khoan đã.”

Theo thanh âm truyền đến, tầng sương mù bích ngọc chung quanh đột nhiên tản ra, một nổ tiếng nổ vang rền như sấm vang lên. Nghe được thanh âm này, coi như là Thụ lão, vẻ mặt cũng phải xuất hiện một chút biến hóa.

Nháy mắt sau đó, một đạo hào quang màu lam tím giáng xuống từ trên trời, bên người Anh Lạc Hồng đã thêm một người. Người này vừa đến, vô luận là Anh Lạc Hồng hay Đường Chấn Hoa đều không khỏi thở dài một hơi, thầm nghĩ, cuối cùng cũng có một người đáng tin cậy.

“Lão sư.” Anh Lạc Hồng cung kính cúi người chào.

Đường Chấn Hoa cũng vội vàng khom người, cung kính nói: “Uông viện trưởng.”

Người vừa ttới hừ lạnh một tiếng, hắn lườm Đường Chấn Hoa một cái: “Thứ không có tiền đồ!”

Đường Chấn Hoa biểu lộ cứng đờ, nhưng cũng không dám phản bác. Vị mới tới này thân cao tới hai mét, lưng dài vai rộng, khuôn mặt cương nghị uyển như nhân tạo, nhìn qua chừng bốn mươi tuổi, thân thể to lớn đứng đó như sơn nhạc. Hắn vừa xuất hiện, sinh mệnh năng lượng chung quanh lập tức tán loạn bốn phía, chỉ còn trên thân Lam Hiên Vũ là có sinh mệnh năng lượng rõ ràng.

Nhìn người này, Thụ lão hừ lạnh một tiếng: “Uông Thiên Vũ, ngươi đang ra oai phủ đầu với lão phu đấy sao?”

Uông Thiên Vũ vẻ mặt bình thản nói: “Thụ lão, ngài tới bên này làm động tĩnh quá lớn, Ta thân là phó viện trưởng nội viện Sử Lai Khắc, phó các chủ Hải Thần các, đến xem thì có gì không được?”

Thụ lão biến sắc: “Uông Thiên Vũ, ngươi có ý gì?”

Uông Thiên Vũ lạnh lùng nói: “Quy củ học viện là không thể phá. Đứa nhỏ này đã là đệ tử ngoại viện, coi như muốn vào phái sinh mệnh học của ngươi, thì đó cũng là chuyện sau khi hắn tốt nghiệp ngoại viện, còn phải xem hắn tự lựa chọn thế nào, sao có thể bị ngươi nói là cứ thế mang đi? Không được học tập cơ sở thì căn cơ của hắn sẽ không tốt, tương lai làm sao có thể trở thành trụ cột?”

Thụ lão vẻ mặt khó coi: “Ý ngươi là lão phu không dạy ra được đồ đệ tốt?”

“Ta không có nói như vậy, ngài chớ tự nhận.” Uông Thiên Vũ nói một cách cường thế vô cùng.

Anh Lạc Hồng khéo léo đứng sau lưng sư phụ của mình, nào còn có bộ dáng giận dữ mắng mỏ Đường Chấn Hoa như lúc trước? Lúc này trong lòng nàng đang âm thầm tán thưởng lão sư mình, lão sư thật đúng là uy vũ bá khí a!

Trong học viện, nếu nói người dám không nể mặt Thụ lão thì thật đúng là không có mấy ai, mà sư phụ của mình lại chính một trong số đó. Ai bảo hai người bọn họ thuộc tính tương khắc đây? Thụ lão Mộc thuộc tính, thứ sợ nhất chính là người như lão sư, ha ha.

Dĩ nhiên Anh Lạc Hồng sẽ không đến đây mà không có chuẩn bị. bởi nàng vô cùng rõ ràng, nếu chỉ vẻn vẹn bằng vào mình là sẽ không có cách nào thuyết phục Thụ lão, cho nên nàng đã sớm gọi viện binh.

Thụ lão híp hai mắt lại: “Uông Thiên Vũ, ngươi còn biết kính lão tôn hiền hay không vậy?”

Uông Thiên Vũ thản nhiên nói: “Từ khi một số người lừa ta vài thứ, sau đó ta liền không còn coi người nào đó làm lão nhân nữa.”

Thụ lão giận dữ giơ tay lên, ngón tay đã sắp đụng trúng mũi Uông Thiên Vũ, lão mắng: “Tiểu tử chết bầm, coi như là lão sư ngươi cũng không dám nói chuyện với ta như vậy! Ngươi có tin ta đánh ngươi hay không, ta cũng không tin ngươi dám đánh trả!”

Uông Thiên Vũ khẽ gật đầu: “Đúng, đương nhiên ta không thể đánh trả. Ngài là trưởng bối, nhưng chẳng may lại có chút phản ngược công kích mà tổn thương gì đó, ngài cũng cẩn thận một chút, đừng làm tổn thương tay chân lẩm cẩm.”

Thụ lão thực sự đã bị hắn học cho tức điên, lão quay đầu nói với Đường Nguyệt: “Nhìn một chút! ngươi nhìn một chút đi! Đám người tuổi trẻ này giờ hỏng tới mức nào rồi? Tội nghiệp ta tận tụy vì Sử Lai Khắc hơn ngàn năm, vậy mà lại bồi dưỡng ra những thứ vô lương tâm thế này. Ta muốn tổ chức hội nghị Hải Thần các, Uông Thiên Vũ, ngươi chờ đó cho ta.”

Nói xong, dưới chân hắn lóe lên một đạo lục quang, cả người lập tức biết mất trong nháy mắt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.