Chung Cực Đấu La - Đấu La Đại Lục 4

Chương 272: Chương 272: Võ Hồn thứ hai của Lam Mộng Cầm




Dịch: Đức Thành

“Oành ——”

Hỏa cầu nổ ra mưa lửa đầy trời trên không trung, tầng khí lãng khổng lồ chấn bay con Đại Đỗ Tử Điêu đang bị thương. Lúc trước thương thế của nó đã rất nặng, nên giờ đã không còn chịu nổi, nghiêng nghiêng rơi nhào xuống từ không trung. Con Đại Đỗ Tử Điêu tới sau kêu to một tiếng rồi lập tức phóng xuống theo hướng nó.

Lam Mộng Cầm lại nhìn thoáng qua từng quả hỏa cầu khổng lồ của Lâm Đông Huy. Nhưng lúc này nàng không bay lên, cũng không phóng thích võ hồn tuyết của mình, cứ như vậy mà ngồi xuống bên người Lam Hiên Vũ.

Lam Hiên Vũ trực tiếp vung ra một nhánh ngân văn Lam Ngân thảo quấn quanh người nàng: “Ngươi chờ một chút, băng cùng hỏa sẽ...”

Hắn muốn nói là, nếu đồng thời thi triển công kích cự ly xa bằng băng nguyên tố cùng hỏa nguyên tố, như vậy sẽ gây quấy nhiễu suy yếu lẫn nhau. Nhưng lời còn chưa nói hết thì ánh mắt của hắn đã trợn to. Bởi vì lúc này trên đầu gối Lam Mộng Cầm đã có thêm một thanh ngọc cầm, ngọc cầm thon dài, bảy dây cung với mười ba huy hiệu, phía trên có những đường hoa văn mịn mượt hội tụ tới đầu cây đàn, cuối cùng thành hình đầu Phượng.

Hai tay Lam Mộng Cầm nhanh chóng phủ lên bảy sợi dây đàn, ánh mắt băng lãnh, rất có mấy phần khí khái nghiêm nghị không thể xâm phạm. Nếu lúc này Lam Hiên Vũ còn chưa thể nhìn ra đây là cái gì thì hắn đi học là vô ích rồi. Song sinh võ hồn! Không hề nghi ngờ, đây chính là một võ hồn khác của Lam Mộng Cầm.

Sau khi võ hồn này xuất hiện, không chỉ hắn mà mọi người bên cạnh cũng đều trở nên ngây ngốc. Bởi thứ xuất hiện cùng lúc với thanh ngọc cầm này chính là bốn cái Hồn Hoàn màu đen. Không sai, bốn cái hồn hoàn đều là màu đen, Hồn Hoàn vạn năm!

Phải biết, thời điểm nàng phóng thích bông tuyết tác chiến lúc trước, đó là bốn cái Hồn Hoàn màu tím! Vậy mà giờ khắc này, thứ xuất hiện trên võ hồn thứ hai lại là bốn cái Hồn Hoàn màu đen! Lúc này Lam Hiên Vũ đột nhiên hiểu rõ, hắn đã hiểu tại sao lúc trước Lam Mộng Cầm lại nghi vấn chính mình, bởi vì người ta thực lực mạnh!

Nguyên Ân Huy Huy mạnh hay không? Ngũ hoàn Hồn Vương. Nhưng ngay cả Nguyên Ân Huy Huy cũng chỉ có một cái Hồn Hoàn vạn năm. Thứ khác biệt với hồn sư bình thường là hắn có một năng lực thiên phú, đó là hóa giải công kích thông qua phân thân, hẳn là thứ đó có nguồn gốc từ năng lực huyết mạch.

Nhưng còn Lam Mộng Cầm thì sao? Nàng mặc dù chỉ là tứ hoàn, so với Nguyên Ân Huy Huy thì ít hơn một Hồn Hoàn, nhưng người ta là song sinh võ hồn đó! Luận hồn lực tổng hợp, coi như không bằng Nguyên Ân Huy Huy thì cũng không kém quá nhiều. Càng có một điều quan trọng hơn, đó là võ hồn thứ hai của nàng có tới bốn cái Hồn Hoàn vạn năm. Đây quả thật là vô địch...

Học viện Sử Lai Khắc thật đúng là nơi chưa quái vật mà! Khó trách với thực lực của Đống Thiên Thu mà vẫn kính ngưỡng Lam Mộng Cầm như vậy. Khó trách người ta chỉ hai người cũng dám tạo thành một tổ. Cái này đem so với Nguyên Ân Huy Huy vẫn là khiêm tốn đấy chứ? Cho dù một mình Lam Mộng Cầm tự tạo một tổ, có lẽ cũng chỉ có Nguyên Ân Huy Huy mới có thể uy hiếp được nàng. Lam Mộng Cầm liếc Lam Hiên Vũ một cái, chỉ thiếu chút nữa là sẽ bộc lộ ra vẻ đắc ý, khí khái nghiêm nghị kia cũng suýt bị phá hư.

Hai tay nàng khẽ gẩy dây đàn, lập tức vang lên từng đợt âm thanh. Khi mọi người nghe được tiếng đàn đều không khỏi sững sờ, sau đó vẻ mặt tất cả đều lập tức trở nên cổ quái. Bởi vì... Thật sự là rất khó nghe...

Lam Hiên Vũ cảm thấy, dù mình có tùy tiện tới đánh bừa cũng có thể dễ nghe hơn nàng. Hình dung tiếng đàn này của Lam Mộng Cầm như thế nào đây? Khá giống việc bóp cổ con gà trống rồi bắt nó gáy... Cảm giám tim đập nhanh mãnh liệt gần như đều xuất hiện trong mỗi người, ngay sau đó là đầu đau muốn nứt.

Nhưng chính trong âm thanh khó nghe này, hồn hoàn thứ nhất trên người Lam Mộng Cầm cái phát sáng lên. Bảy sợi dây đàn đều biến thành màu bạc, sau đó tiếng đàn khó nghe đột nhiên biến mất, tất cả mọi người đều có một loại cảm giác thở phào nhẹ nhõm.

Giữa không trung, con Đại Đỗ Tử Điêu đang đuổi theo đồng bọn đột nhiên nhúc nhích thân thể một chút, sau đó chính nó cũng rơi tự do mà giáng xuống từ trên trời.

“Đệ nhất Hồn kỹ, cường lực quấy nhiễu, có đặc hiệu đối với sinh vật bay lượn. Có hiệu quả cấm bay nhất định. Ngươi còn không mau lên.”

Rốt cuộc Lam Mộng Cầm vẫn không nhịn được mà toát ra mấy phần vẻ đắc ý.

Lam Hiên Vũ phát hiện, dường như ngân văn Lam Ngân Thảo của mình không thể tăng phúc cho võ hồn này của Lam Mộng Cầm. Hắn phụ trợ người khác đã rất nhiều lần, có hiệu quả hay không thì chính hắn sẽ có thể cảm giác được. Nếu có hiệu quả thì huyết mạch của người được phụ trợ sẽ kịch liệt gợn sóng. Nhưng lúc này phụ trợ cho Lam Mộng Cầm lại chưa từng xuất hiện hiện tượng này, ngược lại còn hết sức bình tĩnh.

Lam Hiên Vũ dứt khoát buông bỏ ngân văn Lam Ngân thảo, nói: “Mập mạp ở lại, những người khác lên theo ta.”

Lúc này Lưu Phong đã đến bên người Nguyên Ân Huy Huy, lôi kéo hắn chạy về. Băng Thiên Lương đã lần nữa trôi nổi mà lên, dưới trạng thái Điện Thần Hàng Lâm, hắn có thể tập hợp lực công kích cùng lực phòng ngự vào một thân, lúc trước mặc dù bị vỗ xuống những cũng không quá nghiêm trọng.

“Rầm_____ Rầm_____!” Hai con Đại Đỗ Tử Điêu lần lượt rơi xuống đất.

Sau khi rơi xuống đất, thân thể của con bị trọng thương đã co rút kịch liệt, không thể động đậy. Mà con còn lại kia lại bò lên, dùng sức lắc đầu..

Lam Hiên Vũ có thể khẳng định, nó là muốn tránh khỏi âm thanh kinh khủng kia của Lam Mộng Cầm. Thật không hổ là Hồn kỹ vạn năm, hiệu quả quấy nhiễu rất tốt. Tiếng đàn trực tiếp tác dụng lên thân thể Đại Đỗ Tử Điêu, đây có phải là còn phụ thêm đặc tính không gian nữa hay không?

Quả hỏa cầu tiếp sau đã bay tới, con Đại Đỗ Tử Điêu bị rơi xuống đất lại bắn ra từng chùm sáng tím, dẫn nổ từng hỏa cầu trên không trung.

“Thiên Thu!”

Lam Hiên Vũ đột nhiên dùng cánh tay trái đang được ngân văn Lam Ngân thảo bao trùm kéo lấy bàn tay Đống Thiên Thu, từng phiến vảy bạc hình bầu dục dần nổi lên trên tay hắn. Những người khác chỉ cảm thấy chung quanh đột nhiên tối sầm lại, Lâm Đông Huy cảm thấy lực phụ trợ trên người mình đột nhiên biến mất, thậm chí còn thấy lạnh cả người, khiến cho hắn không khỏi ngừng công kích đang định đánh tiếp. Sau đó hắn liền thấy Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu đột nhiên biến mất, tất cả mọi thứ chung quanh đều biến thành màu xanh đậm. Ngay một nháy mắt tiếp theo, một đôi mắt lớn màu xanh đậm lặng lẽ hiện lên giữa không trung.

Nơi xa xa, trên thân con Đại Đỗ Tử Điêu bị rơi xuống đất vừa có ánh sáng tím thoáng hiện, nó muốn kết hợp cùng Tử Dương nhưng thân thể lại đột nhiên cứng ngắc, ánh mắt của nó cũng trở nên đờ đẫn trong phút chốc. Một tầng băng sương dân ra từ trong chính cơ thể nó, chỉ trong nháy mắt đã đóng băng toàn cơ thể. Không chỉ là nó, mà ngay cả con còn lại cách đó không xa cũng bị đóng băng theo.

Chính là võ hồn dung hợp kỹ của Lam Hiên Vũ và Đống Thiên Thu: Thâm Lam Ngưng Thị!

Lam Hiên Vũ hết sức quả quyết, mặc dù con Đại Đỗ Tử Điêu tới sau đã bị Lam Mộng Cầm quấy nhiễu rơi xuống đất, nhưng thực lực của nó quá mạnh. Một khi nó kết hợp Tử Dương phát động công kích thì khỏi cần bàn cãi thêm, trước đó Nguyên Ân Huy Huy bị đánh thảm hại thế nào cũng có thể nhìn ra. Mà đa số bọn hắn là tuyệt đối không ngăn nổi, rất có thể sẽ có người chết. Cho nên hắn không thể để Đại Đỗ Tử Điêu thi triển được công kích mạnh nhất đó. Còn có cái gì khống chế mạnh hơn Thâm Lam Ngưng Thị đây?

Băng Thiên Lương, Lâm Đông Huy cùng Vũ Thiên đã sớm được thưởng thức chiêu này của bọn hắn, lúc trước cũng là hết sức khiếp sợ. Cũng chính từ lúc gặp được võ hồn dung hợp kỹ của Lam Hiên Vũ cùng Đống Thiên Thu, sau đó Băng Thiên Lương mới hoàn toàn kiên định ý nghĩ muốn hợp tác với bọn hắn. Bởi vì hắn cũng cho là mình không ngăn được cái kỹ năng khống chế này.

Điểm đáng sợ nhất của Thâm Lam Ngưng Thị cũng không phải năng lực đóng băng mạnh mẽ, mà đó là phạm vi khống chế. Đám người Băng Thiên Lương cũng không biết, sau khi Lam Hiên Vũ liên thủ với Đống Thiên Thu thi triển Thâm Lam Ngưng Thị có thể bao trùm tới mức nào, chỉ biết mục tiêu bị đôi mắt màu xanh đậm đó nhìn trúng thì đều bị đóng băng trong nháy mắt.

Lúc này việc đóng băng mới vừa hoàn thành, Băng Thiên Lương lại một lần nữa phóng thích đệ tứ Hồn kỹ, Điện Thần Hàng Lâm tiếp Hồn kỹ thứ ba: Điện Thiểm. Trong nháy mắt đã tăng tốc độ cùng lực công kích lên tới cực hạn, đánh thẳng đến Đại Đỗ Tử Điêu. Lâm Đông Huy tiếp tục tụ lực, Diệu Dương trên đỉnh đầu bắn ra hào quang chói mắt, tất cả quang mang xung quanh lại bắt đầu tụ về nó.

Vũ Thiên bước nhanh đến phía trước, hắn chạy như điên, mạch đao trong tay bị hắn kéo lê dưới mặt đất, không ngừng phát ra từng trận nổ vang. Mỗi một bước được bước ra, khí thế của hắn lại theo đó mà tăng lên mấy phần.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.